Đóng vai người đi đường kể lại chuyện cô be bán diêm

Truyện Cô nhỏ bán diêm là 1 câu chuyện hết sức cảm động kể về hình ảnh 1 cô nhỏ bán diêm trong đêm mùa đông lạnh lẽo, cần lắm hơi ấm của tình người. Để giúp các em cảm thu được 1 cách thâm thúy câu chuyện đầy cảm động này, Học Điện Tử Cơ Bản xin giới thiệu tới các em bài văn mẫu Nhập vai cô nhỏ bán diêm kể lại câu chuyện theo 1 xong xuôi khác dưới đây. Chúc các em học tập thật tốt nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm tri thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài giảng Cô nhỏ bán diêm.

1. Lược đồ tóm lược gợi ý

2. Dàn bài cụ thể

a. Mở bài:

– Giới thiệu bản thân: Tôi là cô nhỏ bán diêm.

– Nêu nói chung về tình cảnh ngày nay: Không dám về nhà vì chưa bán được bao diêm nào.

b. Thân bài:

* Kể về tình cảnh ngày nay của tôi:

– Gia cảnh mẹ và bà nội đã tạ thế.

– Sống với ông bố khó tính khó nết và luôn chửi mắng.

– Nhà nghèo nên tôi phải đi bán diêm để kiếm sống.

* Bối cảnh hiện tai:

– Thời gian: Đêm giao thừa.

– Không gian: Rét buốt dữ dội, tuyết rơi đầy trời. 1 mình tôi lẻ loi đói rét, lang thang trên đường để mong bán được 1 bao diêm hay có người nào bố thí cho 1 chút.

– Mọi người bao quanh hờ hững với tôi.

=> Tôi hoàn toàn ko có nơi nương tựa.

* Những ảo tưởng của tôi:

– Tôi quẹt diêm 5 lần và ảo tưởng đẹp tươi xuất hiện,( kể về những  lần quẹt diêm)

=> Đây là những khát khao cháy bỏng và hoàn cảnh đáng thương của tôi.

* Cái kết khác:

– Vui vẻ và hạnh phúc hơn.

 c. Kết bài:

– Biểu hiện xúc cảm hạnh phúc lúc được đồng hành bà.

– Gửi gắm những mong muốn con người phải biết mến thương, giúp sức những người nghèo đói, trẻ con cơ nhỡ.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Em hãy nhập vai cô nhỏ bán diêm kể lại câu chuyện Cô nhỏ bán diêm bằng 1 xong xuôi khác.

Gợi ý làm bài:

3.1. Bài văn mẫu số 1

Giao thừa của 5 nay đã tới. Cái rét cắt da cắt thịt cũng len lách vào mọi ngách ngóc của thị thành. Với những tâm hồn lẻ loi, cái lạnh là 1 điều gì ấy rất tàn nhẫn, giống như chiếc roi quất vào tim. Gió lạnh đã tràn về, chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cành cũng động dao nghiêng mình vì gió.

Tôi là 1 cô nhỏ bán diêm trên đường phố để kiếm tiền. Trước đây gia đình tôi có tất cả 4 người là bà, thầy u và tôi nhưng mà hiện thời chỉ còn lại bố và tôi, mẹ tôi và bà đã mất từ sớm, còn bố thì lại nghiện rượu và mỗi lần bố say bố sẽ mắng rủa tôi. Tôi ko chỉ đi bán diêm để kiếm tiền nhưng nhiều lúc còn phải đi xin người ta bố thí cho mình. Nhưng bữa nay có nhẽ nào vì bữa nay là giao thừa nhưng trời đã tối tôi vẫn chưa bán được que nào, người bố thí cho tiền cũng ko có người nào, bởi thế tôi ko dám trở về nhà vì bố nhất mực sẽ đánh tôi, ko có tiền thì lấy đâu để sắm rượu uống.

Trời càng về đêm càng lạnh hơn, áo quần của tôi đã rách rưới hết cả, tôi thu đôi chân vào người nhưng mà càng khi càng thấy rét buốt hơn. Tôi nghĩ que diêm lúc quẹt cháy lên liệu có ấm áp hay ko? Chắc là sẽ ấm lên 1 chút đó. Dù chỉ là ý nghĩa thoáng qua nhưng mà tôi cũng đã quẹt 1 que diêm. Ngọn lửa thật đẹp, ánh sáng ban sơ xanh lam dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, ánh sáng trong màn đêm trong thật chói nhưng mà lại cực vui mắt. Tôi hơ đôi tay mình trên que diêm sáng rực, tôi thấy trước mắt mình xuất hiện 1 lò sưởi bằng sắt, lửa cháy trông thật là vui mắt. Ước gì trong đêm đông giá rét, tôi được ngồi hàng giờ trước lò sưởi ấm áp như thế thì thật khoan khoái biết bao. Vậy nhưng, lúc vừa duỗi đôi bàn chân lạnh buốt ra thì ngọn lửa mất tích. Tôi giật thột chợt nhớ ra cha đã ủy quyền tôi đi bán diếm. Đêm nay về nhà thế nào tôi cũng bị cha mắng thôi.

Tôi lấy que diêm thứ 2 trong bao và quẹt tiếp, que diêm cháy sáng rực lên. Bỗng chốc bức tường trước mặt mất tích, thay vào ấy là tấm rèm bằng vải màu. Không chỉ vậy nhưng tôi trông thấy trong ngôi nhà có 1 bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng bóc, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá và có cả 1 con ngỗng quay. Bất thần, con ngỗng bỗng nhả ra khỏi đĩa và có cả dao ăn cắm trên lưng ngỗng tiến về phía tôi. 1 đêm giao thừa hoàn hảo đang xuất hiện trước mắt tôi. Rồi bỗng que diêm vụt tắt, trước mắt tôi chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo.Tôi chợt trông thấy ấy chỉ là ảo tưởng, bao quanh tôi chỉ là phố xá lạnh lẽo, khách qua đường áo quần ấm áp hấp tấp đi nhanh, chẳng người nào đoái hoài tới tôi đang co rúm vì lạnh trong góc tường.

Que diêm thứ 3 được tôi quẹt cháy sáng lên, trước mắt giờ là 1 cây thông Nô-en rất đẹp.Cây thông được trang hoàng lộng lẫy hơn cây thông tôi đã được trông thấy 5 ngoái. Trên các cành lá tươi tốt còn được trang hoàng bằng hàng nghìn ngọn nến sáng rực. Tôi đưa tay chạm vào cây thông nhưng mà diêm vụt tắt, tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi cao thành những ngôi sao sáng trên trời. Tôi chợt nhớ tới lời của bà tôi lúc còn sống, bà nói rằng lúc có 1 ngôi sao sa thì tức là có 1 vong linh bay lên trời với Thượng đế.

Tôi nhớ bà quá, tôi quẹt thêm que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra bao quanh và tôi trông thấy bà. Bà mỉm cười hiền lành với tôi. Tôi phấn kích reo lên và khẩn khoản cầu xin bà: “Bà ơi! Bà cho cháu lên cộng với. Bà bảo cháu ngoan thì cháu sẽ được gặp lại bà. Cháu van bà, bà xin Thượng đế cho cháu về với bà đi”. Que diêm tắt phụt, tôi lấy tất cả những que diêm còn lại quẹt liên tục. Tôi muốn níu bà ở lại cùng tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bà phệ béo và đẹp lão như thế. Bà đã cầm lấy tay tôi dắt đi….

Sáng hôm sau, tôi bỗng thức giấc, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, mùi ngỗng quay thơm nức từ phía bàn ăn. Tôi đang ở đâu thế này? Phcửa ải chăng đây là thiên đàng, nơi bà đã chờ tôi? Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, 1 bà lão sao giống bà của tôi quá. Bà có dáng người cao béo, mái tóc trắng và nụ cười hiền lành. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm áp:

– Chúc mừng 5 mới. Cháu gái đã dậy rồi đó ư? Cháu ngủ có ngon ko?

– Bà là người nào ạ? Sao cháu lại ở đây? – Tôi kinh ngạc hỏi bà

– Đêm qua bà bước ra khỏi nhà, thấy cháu đang nằm trên mặt đất. Là bà đã bế cháu vào nhà. Chắc hẳn cháu đã lạnh và đói lắm phải ko? Hãy ra ăn sáng cùng bà và chúc mừng 5 mới nhé!

Sau ấy tôi đã kể cho bà nghe lại câu chuyện về cuộc đời tôi. Bà nhẹ nhõm kéo tôi vào lòng và bà kể cho tôi nghe về cuộc sống lẻ loi buồn tủi của bà bắt đầu từ cô cháu gái của bà – cô nhỏ bằng tuổi tôi đã tạ thế vì căn bệnh hiểm nghèo. Tôi khẽ ôm bà, bà cũng ấm áp và hiền lành như bà nội tôi vậy. Giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, chắc hẳn bà là thiên sứ nhưng bà nội tôi đã nhờ tới để và mến thương tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi hãn hữu hãy tới nhà bà.

Hiện thời nếu có người nào hỏi tôi quà 5 mới hoàn hảo nhất là gì? Thì tôi chẳng ngại ngần nhưng nói món quà hoàn hảo nhất của 5 mới là khoảnh khắc tôi tìm được 1 ánh sáng mới thay cho những que diêm. Nhưng ko thành ra nhưng tôi ko cảm ơn những que diêm bé bỏng và rực sáng, đã biến những ước mong của tôi biến thành hiện thực và đem đến cho tôi niềm hạnh phúc nhưng tôi hằng ao ước.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Vào 1 đêm cuối đông trên tuyến đường đặc sắc ánh đèn của thị thành tôi lang thang cộng với chiếc giỏ diêm đầy. Đêm đó là đêm giao thừa nên mọi ngôi nhà trên phố đều sáng đèn cho tới tận khuya. Những chiếc cổ xe ngựa nối đuôi nhau chở các gia đình sang trọng di chuyển lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con đi sắm sửa trông rất vui vẻ. Thời khắc đó người nào cũng mong muốn chấm dứt sớm công tác để sum vầy cùng gia đình. Duy chỉ có tôi là chẳng thể về nhà. Nhưng mà tôi cũng chẳng có nhà để về như mọi người. Tôi nhớ có 1 thời tôi cũng từng được dẫn đi đón giao thừa, cũng từng được ngủ ngon trong căn nhà đầm ấm và sẵn sàng áo quần đẹp đi chơi noel. Cái ngày nhưng mẹ và bà còn sống, 3 vẫn là người 3 tốt lo cho gia đình. Đấy vậy nhưng lúc 2 người nhà yêu nhất rời khỏi cuộc đời tôi, 3 lại chán nản say men rượu và quên đi đứa con bé nhỏ cần được che chở. Tôi có nhà nhưng mà không hề là nhà nhưng chỉ là 1 căn gác lửng chật chội, mùa hè thì hot nực mùa đông lại lạnh buốt.

Tôi nỗ lực lê những bước chân mỏi mệt trên đường để rao bán từng que diêm. Có bao lăm người quyền quý di chuyển nói cười nhưng mà họ ko đói hoài đến tôi. Có nhẽ ko cần diêm để sưởi ấm và cũng chẳng cần thương hại cho 1 đứa nhỏ nhơ bẩn, rách nát như tôi. Tôi ngồi xuống trong góc của 2 căn nhà và cố thu chân lại cho đỡ rét. Đôi giày rách nát cũng bị thằng nhỏ tinh nghịch kia lấy mất. Ngoài đường tuyết đã phủ trắng nhưng mà cây bạch dương cô đơn. Tôi thấy có 1 cô nhỏ trạc tuổi tôi vừa đi trên đường vừa ăn bánh mì ngon lành, tôi sờ vào bụng mình, cả hiện tại tôi có ăn gì. Giá nhưng có lò sưởi và thức ăn thì tốt biết mấy. Tôi liền đánh liều quẹt que diêm trước hết hơ lên đôi má cho đỡ lạnh. Trong ánh sáng chấp chới của que diêm tôi thấy trước mắt mình xuất hiện lò sưởi, tôi huơ tay đến ánh lửa ấm áp thì lò sưởi biến đi đâu mất, que diêm vụt tắt. Tôi đốt thêm que diêm thứ 2, lần này tôi thấy 1 bàn ăn được trang hoàng thịnh soạn. Trên bàn ăn là 1 con ngỗng quay phệ béo và ngon lành, con ngỗng tiến về phía tôi thì que diêm vụt tắt. Tôi nhớ tiếc quẹt que diêm thứ 3, trước mắt tôi là 1 ngôi nhà đầm ấm được trang hoàng bằng cây thông noel. Trên cây thông có treo nhiều quà bánh và đồ chơi. Tôi chưa kịp với tay thì cây mất tích. Tôi quẹt que diêm thứ tư, lần này tôi thấy bà, người bà đã mến thương tôi cho tôi những tháng ngày tươi đẹp. Tôi nắm lấy tay bà nhưng mà bà ở xa quá, tôi gọi bà bà chỉ quay lại mỉm cười. Tôi quẹt hết những que diêm còn lại trong bao và cất tiếng gọi “Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm, ở đây cháu đói và lạnh lắm. Bà mang cháu theo cộng với!”. Nhưng bà đã mất tích…tôi cố chạy theo bà, chạy mãi tới 1 căn phòng ấm áp. Bà đang gọi tôi dậy để ăn bát cháo thơm. Tôi choàng mở mắt thì ko thấy bà đâu, chỉ thấy 1 người đàn bà hiền hậu đang mỉm cười với em, em bất giác hỏi:

– Bà con đâu, con muốn gặp bà!

Người đàn bà lạ giảng giải:

– Cô tên Marry, đây là nhà của cô, đêm qua cô thấy cháu bất tỉnh nhân sự bên đường nên đã mang cháu về đây. Cháu bị hư nhược thân thể nên thầy thuốc đã tiêm thuốc cho cháu, cháu sẽ khỏe lại ngay. Còn hiện thời, cháu hãy gượng gập dậy ăn hết bát cháo này cho mau khỏi bệnh.

Tôi rất kinh ngạc và rối bời lúc biết đây chẳng phải thiên đàng cũng chẳng phải nơi bà tôi sống, nhưng mà có nhẽ bà trên trời đã thương tôi nên mang người đàn bà tốt bụng này tới đây. Cô đó đút cho tôi từng muỗng cháo và mỉm cười nhìn tôi, lâu lắm rồi tôi mới cảm thu được tình mến thương của con người. Tôi khóc và kể mọi chuyện của mình cho người đàn bà kia nghe. Sau 1 hồi nghĩ suy, người đàn bà nhẹ nhõm:

– Cô hiểu mọi chuyện, cô sẽ giúp cháu. Cháu cứ ở đây và xem như nhà của mình, cô chỉ sống 1 mình với người mẹ già nhưng mà mẹ cô cách đây không lâu đời. Có cháu ở đây cô sẽ thấy bớt quạnh hiu hơn.

Những ngày sau ấy, tôi sống rất vui vẻ bên người đàn bà. Nhà cô Marry rất rộng, có cả 1 nông trại trồng cây và nuôi cừu với nhiều người ô sin. Thời gian ko có cô ở nhà, tôi có thể chơi đùa cùng lũ cừu và các chị ô sin cho cô. Thế nhưng mà tôi vẫn chưa thể vui toàn vẹn vì dù sao đây cũng chẳng phải là nhà của mình và ko có 3 ở bên. Giá nhưng 3 có thể tới sống cùng tôi, hằng ngày 2 cha con sẽ cùng nhau đàn cừu và hái trái. Ba sẽ ko uống rượu nữa cũng ko chửi mắng tôi nữa.

Rồi 1 buổi chiều, tôi đang cắt cỏ cho cừu thì bỗng có 1 người con trai hiện ra gọi:

– Con gái yêu của 3, là 3 đây.

Đúng rồi, là 3 nhưng mà bữa nay tôi thấy 3 khác biệt. Tôi vừa mừng vừa lo sợ.

– Lại đây con, 3 ko đánh mắng con nữa, 3 xin lỗi con.

Tôi chạy tới ôm lấy 3. Ba nhấc bổng tôi lên và hôn lên má. Ba xin lỗi, 3 đã sai, 3 hẹn sẽ là người 3 tốt, con thay bà và mẹ.

Trong những ngày mất tôi, 3 đã bừng tỉnh lúc mất đi cả đứa con gái của mình vì rượu. Ba kể rất nhiều về nỗi đau đã khiến 3 đánh mất mình. Ba kể cho tôi nghe chuyện cô Marry đã tìm tới nhà và hết dạ dạy bảo 3, cô đó là 1 người tốt bụng nhất trên đời. Cô đã giúp 3 trả hết số nợ vì rượu chè và để 3 ở lại đây cùng tôi. Ba sẽ vườn cây và lũ cừu thay cô.

Từ ấy, người ta ko còn thấy 1 cô nhỏ bán diêm khổ thân và 1 người cha suốt ngày say xỉn nữa. Chỉ có ở 1 nông trại bao la kia có túp lều của 2 cha con, tuy bé nhưng mà khi nào cũng rộn tiếng cười.

—–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—–

Cảm tưởng về hình ảnh ngọn lửa diêm trong truyện Cô nhỏ bán diêm

190

Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện Cô nhỏ bán diêm

214

Cảm nhận về cái kết của truyện Cô nhỏ bán diêm

190

Nhập vai người chứng kiến kể lại câu chuyện Cô nhỏ bán diêm của An – đéc – xen

10140

Kể thông minh câu chuyện Cô nhỏ bán diêm của An – đéc – xen

4288

Phân tích truyện ngắn Cô nhỏ bán diêm của An-đéc-xen

6425

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Đóng #vai #cô #nhỏ #bán #diêm #kể #lại #câu #chuyện #theo #1 #kết #thúc #khác