Tác giả Lý Bạch so sánh sự vật gì với sương trên mặt đất trong bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh

Cảm tưởng trong đêm u tịch đã biểu thị tình ái quê hương cùng nỗi nhớ da diết của một người sống xa quê trong đêm trăng u tịch. Để hiểu hơn về bài thơ này, Học 247 xin giới thiệu tới các em bài văn mẫu Cảm nhận về bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch của Lí Bạch dưới đây. Hình như, bài văn mẫu này còn giúp các em hiểu hơn về thi sĩ Lí Bạch – một thi sĩ xuất nhan sắc của nền văn chương Trung Quốc. Chúc các em sẽ có được những bài văn thật hay nhé! Ngoài ra, để làm giàu có thêm tri thức cho bạn dạng thân, các em có thể tham khảo thêm bài giảng Cảm tưởng trong đêm u tịch.

1. Lược đồ tóm lược gợi ý

2. Dàn bài cụ thể

a. Mở bài:

– Giới thiệu nói chung về thi sĩ Lí Bạch, bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch.

b. Thân bài:

* Hình ảnh ánh trăng trong đêm u tịch

– Các từ “minh ”, “quang đãng”, “sương”: Ánh trăng trong đêm rất sáng và mở ảo, chiếu xuống nhưng nhìn là dưới mặt đất đất đang phủ một làn sương mờ ảo.

– Từ “sàng” (giường): Giúp người đọc nhận mặt được địa điểm ngắm trăng của thi sĩ. Ánh trăng xuyên qua khe cửa, chiếu xuống đầu giường chứng tỏ trăng đêm rất sáng và trời cũng đã khuya rồi. Nhưng lúc này, thi sĩ vẫn còn thức để ngắm trăng – chứng tỏ tâm cảnh thao thức, băn khoăn của thi sĩ.

– Từ “nghi” và từ “sương” cùng sinh ra bửa xung ý nghĩa cho nhau:

“Nghi” tức thị tưởng như, ngỡ như, nhịn nhường như
“Sương”: chỉ màn sương đêm trắng mờ mịt, khiến cảnh vật mờ ảo.

=> Ánh trăng chiếu xuống vạn vật trong ban đêm mờ ảo làm cho thi sĩ không phân biệt được đâu là trăng đâu là màn sương đêm.

– Tâm cảnh của thi sĩ:

Đầy kinh ngạc trước vẻ đẹp của ánh trăng. Hình ảnh ánh trăng trong con mắt thi sĩ mờ ảo: gợi ra hình ảnh Lý Bạch vừa uống rượu vừa thưởng trăng.

Thể hiện tâm cảnh bâng khuâng và nhớ nhung.

=> Hai câu đầu khắc họa hình ảnh đêm trăng đầy thơ mộng.

* Nỗi nhớ quê hương của tác giả

– Từ “vọng” được hiểu theo nhị cách:

Nhìn ra xa – hành động ngắm trăng của thi sĩ.
Ngóng trông, nhìn về quê hương ở phía xa.

=> Từ vọng đã biểu đạt nỗi nhớ quê hương của thi sĩ.

– Lý Bạch đã thành lập nhị hình ảnh đối chọi: “cử đầu” – “đê đầu” (ngấc đầu – cúi đầu) giúp cho câu thơ trở thành đăng đối ăn nhịp:

Ngẩng đầu: Nhìn về phía ánh trăng đang chiếu sáng khắp mặt đất, cả quê hương của thi sĩ.
Cúi đầu: Nhớ về quê cũ, thi sĩ đang tự nhìn vào nội tâm mình – tự đương đầu với nỗi nhớ quê hương da diết.

– Tình cảm của hero trữ tình được biểu hiện trực tiếp qua từ “bốn” (nhớ): nỗi nhớ quê hương sâu đậm.

=> Hai câu sau khắc họa tình cảm thương nhớ của hero trữ tình dành cho quê hương.

c. Kết bài:

– Khái quát lại giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Em hãy viết bài văn nêu cảm nhận về bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch của Lý Bạch.

GỢI Ý LÀM BÀI

3.1. Bài văn mẫu số 1

Lý Bạch được thiên hạ mệnh danh là “thi tiên”. Thơ ông thường biểu thị một tâm hồn chủ quyền, khoáng đạt. Tới với bài thơ “Cảm tưởng trong đêm u tịch”, người đọc sẽ cảm chiếm được điều đó:

“Đầu giường ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt,đất phủ sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương”

Hai câu thơ mở màn, thi sĩ đã khắc họa vẻ đẹp của ánh trăng. Hai từ “minh ”, “quang đãng”, “sương” đều có tức thị “sáng” đã cho thấy rằng ánh trăng trong đêm rất sáng và mở ảo. Khi chiếu xuống mặt đất cứ ngỡ như đang có một làn sương mờ ảo phủ xuống. Cùng với đó là từ “sàng” (giường) nhằm xác định vị địa điểm ngắm trăng – ánh trăng xuyên qua khe cửa, chiếu xuống đầu giường chứng tỏ trăng đêm rất sáng và trời cũng đã khuya rồi. Nhưng lúc này, thi sĩ vẫn còn thức để ngắm trăng. Điều đó còn cho thấy tâm cảnh của Lí Bạch. Đó là sự thao thức, bâng khuâng trước vẻ đẹp của ánh trăng.

Đêm đã về khuya, không gian trở thành tĩnh yên hơn. Ánh trăng chiếu tỏa muôn nơi. Chữ “sàng” với ý nghĩa đầu giường đã được tác giả dùng rất lạ mắt. Nó cho thấy địa điểm của ánh trăng cùng với việc dùng nhị từ ngữ “minh” và “quang đãng” với nghĩ là “sáng” càng làm bật nổi độ sáng của ánh trăng trong đêm khuya. Hình ảnh so sánh ánh trăng với sương trên mặt đất, tác giả đã vẽ nên một bức tranh tràn trề ánh trăng lung linh, kì ảo. Nhưng không chỉ dừng lại ở diễn đạt vẻ đẹp của ánh trăng. Lí Bạch còn biểu hiện tâm cảnh. Điều đó được biểu thị qua từ “nghi” – cho thấy tâm cảnh kinh ngạc, ngỡ ngàng cùng với nỗi niềm trằn trọc, ưu bốn của thi sĩ.

Không dừng lại ở đó, trăng còn gợi nhắc Lí Bạch nhớ về “cố hương” – quê cũ. Từ “vọng” có thể hiểu theo nhị cách. Cách hiểu thứ nhất là “nhìn ra xa” cho thấy hành động ngắm trăng của thi sĩ. Còn cách hiểu thứ nhị là “trông ngóng” cho thấy hành động nhìn về quê hương ở phía xa. Cùng với đó là nhị hành động đối chọi “cử đầu” – “đê đầu” (ngấc đầu – cúi đầu) giúp cho câu thơ trở thành đăng đối ăn nhịp. Khi bắt chạm chán ánh trăng, Lí Bạch cứ ngỡ đó là màn sương đêm. Nhưng ngấc đầu nhìn thế hệ nhận ra đó là trăng chứ không phải sương. Và ánh trăng này khiến ông nhớ tới quê hương. Hành động sau cùng là cúi xuống giống như là đang kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Từ đó, người đọc cảm chiếm được nỗi nhớ sâu đậm của tác giả dành cho quê hương của mình.

Hành động “ngấc đầu” như một lẽ thiên nhiên, để thấy xem ngoài kia là sương hay trăng, ánh trăng kia là thật hay là ảo. Bên cạnh đó, ở đây ánh mắt của thi sĩ đã có sự đổi mới, chuyển động từ trong ra ngoài, từ gần ra xa, từ chỗ chỉ nhìn thấy được ánh trăng tới chỗ có thể cảm chiếm được cả vầng trăng ở xa trên bầu trời ngoài kia. Khi nhận thấy ánh trăng cũng đơn chiếc, lạc điệu như chính mình thì thi sĩ lại “cúi đầu”. Hành động “cúi đầu” của thi sĩ không phải là cái cúi đầu để nhìn trăng hay nhìn sương thêm một lần nữa nhưng đấy là cái cúi đầu khi nghĩ về quê xa với biết bao nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương khẩn thiết và thâm thúy.

Lí Bạch đã biểu thị tình ái quê hương cùng nỗi nhớ da diết của một người sống xa quê trong đêm trăng u tịch qua bài thơ. Đây quả là một công trình điển hình cho đẳng cấp thơ của thi sĩ.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Quê hương – nhị tiếng gọi thân mật trìu mến nhưng mỗi người đi xa đều đau đáu trong lòng. Đối với Lý Bạch – thi nhân suốt một đời xa quê thì tình ái quê hương lại càng dâng trào mãnh liệt. Điều đó được biểu thị qua bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch:

“Đầu giường ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt, đất phủ sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương”

Mở màn là hình ảnh ánh trăng. Trăng không chỉ giới hạn ở nơi đầu giường, nhưng ánh trăng bao trùm cả không gian toả khắp căn phòng nơi tác giả nghỉ trọ. Trăng như dòng suối chảy liên miên khắp đêm sâu. Cảnh vật như say dưới trăng, giữa chốc lát đêm sâu như vậy, ánh trăng là chủ thế trong cuộc sống tĩnh yên. Hơi thở của tạo vật đất trời cũng nhè nhẹ sợ làm vỡ lẽ tan cái êm dịu của đêm trăng.

Với Lý Bạch – một hiệp khách thì ánh trăng sáng trong quán trọ không phải là chuyện lạ. Nhưng với thi nhân thì ánh trăng đêm nay rất khác biệt. Ánh trăng len lách vào tận đầu giường nơi tác giả nằm. Ánh trăng không phải là vô tri vô giác, nó như biết được nơi người hiệp khách dừng chân. Trăng chủ động tìm tới nói chuyện, hàn ôn cùng tác giả. Trong chốc lát đêm thâu tĩnh yên, ánh trăng trong sạch và sạch sẽ được tác giả chào đón nhiệt thành.

Ánh trăng rọi ngỡ là sương mặt đất, chỉ một hình ảnh thôi nhưng gợi cả một nhân loại cảm xúc. Đây là một hiện tượng rất tầm thường, mà với tác giả thì hiện tượng này tạo cảm hứng mãnh liệt. Sức can hệ kỳ lạ làm hình tượng thơ sống dậy. Trăng hay là sương bao phủ mặt đất? Trăng là thực nhưng lại không thực? Bằng chất lãng mạn, thi nhân đã nâng ánh trăng lên tới mức diệu kỳ.

Cho tới câu thơ thứ ba vẫn nói tới trăng, nói tới tự nhiên mà từ “ngấc” nhịn nhường như thường gợi cho ta cảm giác nhẹ nhõm thảnh thơi của người ngắm trăng nhưng đó chính là cái nhìn chất chứa đầy hàn ôn. Ở trong ba câu thơ đầu ta thấy tác giả nhắc nhiều tới tự nhiên tới ánh trăng sườn cảnh tự nhiên dẫu bi thảm mà vẫn gợi cho ta cảm giác đẹp lung linh kì ảo. Giả dụ ở ba câu thơ đầu tác giả có nhắc nhiều tới ánh trăng điều đó làm cho không ít người ngỡ rằng bài thơ cơ bản là viết về ánh trăng mà cho tới câu thơ cuối thì tất cả biểu hiện rất rõ. Cúi đầu nhớ cố hương. Như ta đã thấy câu thơ thứ ba và câu thơ thứ bốn đối nhau ở nhị bốn thế “ cúi” và “ngấc”. Cái nhìn trong bài thơ đã được biểu hiện rõ hơn đây là một bài thơ tả cảnh hữu tình. Tâm cảnh của thi sĩ thật sự được biểu hiện đó là nỗi nhớ cồn cào quê hương, nhỏ dại Lý Bạch thường hay lên núi Nga My múa kiếm ca ngắm trăng khi béo lên ông lại thường lại hay xa quê hương.

Thế mà dù năm tháng có trôi qua thì tình cảm của ông đối với quê hương vẫn sâu đậm và khẩn thiết, chỉ cần nhìn ánh trăng thôi cũng đủ gợi cho ông những cảm xúc dạt dào,khẩn thiết về chốn cũ. Và ánh trăng đêm nay đã làm cho tâm hồn ông nặng trĩu nỗi nhớ quê,nhớ về nơi ông hiện ra, nơi đó có những người nhà của ông,nơi đó có biết bao nhiêu kỉ niệm thời thơ dại,những năm tháng thăng trầm của cuộc đời.

Bài thơ Cảm tưởng trong đêm u tịch có thể được coi là một bài thơ viết về tình ái quê hương hay nhất. Tác giả rất tinh tế lấy ngoại cảnh tự nhiên để biểu thị nỗi nhớ quê của mình. Bài thơ rất gọn gàng mà mang ý nghĩa thâm thúy, nhớ quê nhịn nhường như nó là một tâm cảnh bình thường của những người phải xa quê.

—–Mod Ngữ văn soạn và tổng hợp—–

Nỗi niềm những nhân loại bị áp bức qua bài ca dao Non sông long đong một mình

1970

Phân tích cái hay cái đẹp của bài ca dao Đường vô xứ Huế vòng vo vòng vo

6256

Phân tích bài ca dao Công phụ thân như núi chết giả trời

13886

Hãy nêu cảm tưởng của em về tình bằng hữu trong văn bạn dạng Cuộc chia tay của những con búp bê

14537

Phát biểu cảm tưởng về văn bạn dạng Cuộc chia tay của những con búp bê

5475

Phân tích văn bạn dạng Mẹ tôi của Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi

6483

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Cảm #nhận #về #bài #thơ #Cảm #nghĩ #trong #đêm #thanh #tĩnh #của #Lí #Bạch

Video liên quan

Chủ đề