10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Ngồi tại nhà vẫn có thể order hàng Trung Quốc chất lượng, giá rẻ không thể bỏ qua 10 trang web mua hàng Trung Quốc này. Theo dõi chi tiết trong bài viết dưới đây. 

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Hàng Quảng Châu với nhiều mẫu mã đa dạng, giá thành hợp lý là nguồn hàng chính của nhiều shop thời trang, phụ kiện. Thông thường, các chủ shop sẽ trực tiếp đi lấy hàng từ Quảng Châu để có thể tự chọn lựa mẫu mã, kiểu dáng và chất lượng. Tuy nhiên, với sự phát triển của công nghệ thông tin, hoạt động mua hàng online ngày càng phổ biến và phát triển. Giờ đây, các chủ shop không cần mất công di chuyển mà vẫn có thể order hàng trên các website chuyên bán hàng Quảng Châu uy tín, chất lượng. 

1. Ưu điểm khi order trên website mua hàng Trung Quốc 

Giá rẻ
Nhập hàng Quảng Châu trực tiếp tại các chợ đầu mối, nếu không biết cách lựa chọn, trả giá hợp lý thì rất dễ bị “chặt chém”. Trong khi đó, nhập hàng trên website, bạn có thể xem giá bán công khai. Các shop trên này cũng cạnh tranh về giá, muốn thu hút khách hàng và hầu như là các shop online, không mất chi phí thuê mặt bằng nên bạn hoàn toàn yên tâm lựa chọn shop bán hàng có giá thành hợp lý nhất để nhập hàng. 
Dễ dàng lựa chọn, tra cứu thông tin hàng hóa
Các mặt hàng đều có hình ảnh rõ ràng, chi tiết, thông tin hàng hóa cũng được mô tả cụ thể để các chủ shop dễ dàng so sánh giữa các shop và lựa chọn hàng hóa phù hợp. 
Tiết kiệm thời gian, chi phí đi lại 
Bạn chỉ cần thực hiện các thao tác chọn hàng, số lượng và đặt hàng, sau khoảng thời gian đã được thông báo hàng đặt sẽ đến địa chỉ của bạn mà không cần mất quá nhiều chi phí như: di chuyển, làm hộ chiếu, visa, phiên dịch,...
Chi phí vận chuyển rẻ 
Khi đánh hàng trực tiếp, bạn vẫn phải mất công thuê đơn vị vận chuyển hàng cung như làm các thủ tục phức tạp. Chỉ cần đặt hàng, một số website sẽ hỗ trợ vận chuyển đơn hàng chi phí phải chăng. 

Xem thêm: Tổng hợp chợ đầu mối hàng Quảng Châu chất lượng dân kinh doanh không thể bỏ qua

2. Top 10 trang web order hàng Quảng Châu giá rẻ, uy tín

Taobao.com

Xuất hiện từ năm 2003, Taobao là một trong những website mua hàng Trung Quốc lớn nhất với hơn 600 triệu người dùng mỗi tháng và 1 tỷ sản phẩm khác nhau. 
Mặt hàng Taobao cung cấp rất đa dạng từ: thời trang, giày dép, hàng tiêu dùng, đồ điện tử, hàng gia dụng,...
Với nhiều ưu điểm như: giá thành tốt nếu biết lựa chọn, phù hợp với thị trường khách lẻ, hỗ trợ giao hàng ngoại quốc, có thể thanh toán bằng thẻ quốc tế như Visa, MasterCard. 
Lưu ý dành cho chủ shop tại Việt Nam khi mua qua Taobao:
- Phải có tài khoản riêng nếu muốn mua hàng không qua trung gian.
- Mặc dùng có hỗ trợ Visa, MasterCard nhưng toàn bộ giao dịch vẫn thông qua ngân hàng trung gian Alipay nên cũng cần có tài khoản được xác minh tại ngân hàng này.
- Để sản phẩm đến tận tay thì sẽ phải tự thương lượng tiền và hình thức vận chuyển với shop. Thông thường, tại Việt Nam thường lựa chọn một đơn vị trung gian độc lập với người bán để chuyển hàng về nước.

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

1688

1688 là trang web bán buôn của Trung Quốc hoạt động từ năm 1999 được phát triển bởi tập đoàn Alibaba. 1688 sẽ phù hợp với các doanh nghiệp, shop bán buôn số lượng lớn. Nhưng để phù hợp hơn với người kinh doanh, 1688 đã cho phép người mua với số lượng ít hơn và giá rẻ. Hàng hóa của 1688 đều là hàng nội địa Trung chất lượng đảm bảo, đa dạng chủng loại từ thời trang, phụ kiện, giày dép, đồ dùng điện tử,...
Lưu ý khi order hàng trên 1688
- Vì 1688.com không chuyển hàng quốc tế nên nếu mua hàng, bạn cần phải có người quen tại Trung Quốc để nhận hoặc liên hệ với các đơn vị làm dịch vụ kho bãi tại đây. Sau đó, tiếp dụng sử dụng dịch vụ vận chuyển về Việt Nam.
- Để thanh toán tại 1688.com cần tài khoản Alipay nên khá phức tạp khi mua số lượng lớn vì các tài khoản mới chỉ được giao dịch với một mức tài chính nhất định.

Tmall

Tmall là tên viết tắt của TaoBao Mall hoạt động giống TaoBao nhưng cung cấp các mặt hàng của các thương hiệu lớn nội địa Trung Quốc và cả các nhãn hàng lớn trên thế giới như: Adidas, Nike, Puma,...Do đó giả cả cũng nhỉnh hơn các trang web khác tuy nhiên chất lượng cũng được đảm bảo tối đa. 
Khi mua hàng trên Tmall cần lưu ý: 
- Tmall không hỗ trợ thanh toán bằng thẻ Visa hay Master Card
- Không giao hàng ngoài Trung Quốc nên cần có người thân, bạn bè nhận hộ và vận chuyển về Việt Nam
- Nên kiểm tra thông tin về shop trước khi mua hàng

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

AliExpress.com 

AliExpress.com là trang web được xây dựng dành riêng cho người nước ngoài. Cũng chính vì thế nên trang web này hỗ trợ rất nhiều ngôn ngữ khác nhau và nhiều mặt hàng đa dạng bao gồm cả các mặt hàng từ nhiều nhà cung cấp trên thế giới. 
AliExpress có rất nhiều ưu điểm phù hợp với khách hàng ngoại quốc như: lập tài khoản đơn giản, thanh toán được bằng thẻ Visa, Master Card, hỗ trợ đa ngôn ngữ, hỗ trợ giao hàng quốc tế. 
Một số lưu ý khi đặt hàng trên AliExpress: 
- Thời gian giao vận khá lâu 
- Phải có thẻ Visa hoặc Master Card để đặt hàng 

Pinduoduo

Pinduoduo được thành lập vào năm 2015 với mô hình thương mại điện tử. So với các trang TMĐT khác thì mô hình kinh doanh của Pinduoduo khác hoàn toàn với việc cung cấp một dịch vụ bổ sung và miễn phí hấp dẫn được gọi là “mua hàng theo nhóm”. Theo đó, người dùng có thể chia sẻ thông tin sản phẩm của Pinduoduo trên các nền tảng xã hội như Wechat, QQ…  Pinduoduo cố gắng xây dựng mô hình cộng đồng mua sắm theo nhóm và liên kết người mua hàng qua việc giải trí, tham gia game tương tác, phần thưởng. Người dùng có thể rủ bạn bè mua chung cùng mình để có thể mua hàng với giá rẻ.
Mặc dù chỉ mới được thành lập năm 2015 nhưng trang web này đã tạo ra được con số ấn tượng như có hơn 3,6 triệu người bán hàng là cá nhân, xưởng sản xuất, doanh nghiệp. Thêm vào đó, có 788,4 người dùng ở thời điểm cuối năm 2020 vượt qua số người dùng 779 triệu người dùng của Alibaba.

Alibaba

Alibaba.com hoạt động từ năm 1999 và là website chuyên bán buôn của Trung Quốc. Nguồn hàng sỉ nội địa Trung Quốc trên Alibaba.com thường là các xưởng sản xuất lớn hoặc những nhà phân phối sản phẩm trực tiếp nên có mức giá và chiết khấu “rất hời” cho dân buôn. Đặc biệt, với xu hướng thích hàng rẻ, chất lượng tốt của người tiêu dùng Việt hiện nay  thì lấy hàng bán buôn Trung Quốc trên Alibaba về kinh doanh sẽ đem lại lợi nhuận cao cho các chủ shop.

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Piget

Piget là website chuyên mua hộ hàng Trung Quốc về Việt Nam với điểm mạnh là hàng về nhanh, đúng hẹn, với phí mua hộ chỉ 1% và phí vận chuyển khá thấp. 
Piget hỗ trợ đặt hàng hộ trên các website lớn như: Taobao, 1688, Alibaba, Pindoudou, Jingdong,...

JD.com

JD.com là trang order hàng điện tử Trung Quốc với hệ thống kiểm tra chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, hướng tới tính trung thực của sản phẩm. Bạn hoàn toàn có thể yên tâm nhập hàng ở đây mà không cần lo về hàng giả hay hàng kém chất lượng. Bên cạnh đó JD cũng là nhà phần phối, kiểm định và cung cấp các mặt hàng đến người tiêu dùng. 

Jumei.com

Jumei.com là website buôn hàng Quảng Châu với mặt hàng chính là mỹ phẩm nội địa Trung Quốc như: đồ makeup, dầu gội, sữa tắm, đồ skincare thời thượng và được nhiều phái đẹp Việt Nam ưa thích. 

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Võ Minh Thiên

Võ Minh Thiên Logistic là website hỗ trợ khách hàng nhập hàng Trung Quốc, vận chuyển hàng về Việt Nam với mức chi phí tiết kiệm từ các website đặt hàng như Taobao, Tmall và các trang thương mại điện tử khác. Khi sử dụng dịch vụ của Võ Minh Thiên, bạn sẽ được hỗ trợ tìm những nguồn hàng uy tín và chất lượng nhất từ những nhà cung cấp, ngoài ra khách hàng còn được hướng dẫn tìm nguồn hàng chủ động hơn để tối ưu chi phí nhập hàng và đạt hiệu quả kinh doanh.

Như vậy, phần mềm quản lý bán hàng KiotViet đã tổng hợp 10 trang web order hàng Quảng Châu uy tín, chất lượng, hi vọng có thể giúp chủ shop có thêm những lựa chọn về nguồn hàng khi order hàng Trung Quốc. 
Đọc thêm nhiều kiến thức kinh doanh hữu ích khác TẠI ĐÂY. 

Khi Trung Quốc trở thành, một lần nữa, nền kinh tế lớn nhất thế giới, nó muốn sự tôn trọng mà nó được hưởng trong nhiều thế kỷ trước. Nhưng nó không biết làm thế nào để đạt được hoặc xứng đáng

Matthew Boulton, đối tác của James Watt, trong sự phát triển của động cơ hơi nước và một trong những nhà công nghiệp vĩ đại nhất thế kỷ 18, không nghi ngờ gì về tầm quan trọng của Đại sứ quán đầu tiên của Anh với tòa án của Hoàng đế Trung Quốc. Tôi đã nhận ra, ông đã viết cho James Cobb, thư ký của Công ty Đông Ấn, nhân dịp hiện tại là nơi thuận lợi nhất từng xảy ra để giới thiệu các nhà sản xuất của chúng tôi vào thị trường rộng lớn nhất thế giới.

Trước cơ hội tuyệt vời này, ông đã lập luận, nhiệm vụ của George Macartney, 1793 đến Bắc Kinh nên thực hiện một lựa chọn rất rộng rãi các mẫu vật của tất cả các bài viết mà chúng tôi làm cho cả trang trí và sử dụng. Bằng cách hiển thị một lựa chọn như vậy cho Hoàng đế, Tòa án và Nhân dân, Đại sứ quán Macartney, sẽ tìm hiểu những gì người Trung Quốc muốn. Các nhà máy của Boulton, Birmingham, cùng với những người bạn của ông trong các ngành công nghiệp khác, sau đó sẽ đặt ra về việc sản xuất những desiderata đó với số lượng lớn, cho tất cả mọi người lợi ích.

Đó không phải là cách mọi thứ diễn ra. Hoàng đế đã chấp nhận những món quà của Macartney, và khá thích một số người trong số họ là một mô hình của Royal có chủ quyền, một người đàn ông hạng nhất O xông, dường như đặc biệt bắt được sự ưa thích của anh ta, nhưng hiểu toàn bộ giao dịch là một trong những cống phẩm, không phải là thương mại. Tòa án đã thấy một chuyến thăm từ các đại diện của Vua George như một thứ tương tự như các cơ hội mà các nghi lễ của Hoàng đế đã cung cấp cho các phái viên từ Hàn Quốc và Việt Nam để bày tỏ sự tôn trọng và tận tụy với người cai trị tất cả dưới thiên đường. (Giao dịch với những người nước ngoài ít tinh vi hơn từ Nội Á là trách nhiệm của Văn phòng các vấn đề man rợ.)

Do đó, Hoàng đế không có gợi ý tai tiếng của Macartney, rằng con trai của Thiên đàng và Vua George nên được coi là bình đẳng. Anh ta tự nhận mình hạnh phúc vì sự cống nạp của Anh, mặc dù được thừa nhận là phổ biến, nên đến từ những người thay thế ở rất xa. Nhưng anh ấy đã không coi đó là sự khởi đầu của một mối quan hệ giao dịch mới: Chúng tôi chưa bao giờ đánh giá cao các bài báo khéo léo, chúng tôi cũng không có nhu cầu nhỏ nhất về đất nước của bạn. Macartney, yêu cầu nhiều cảng ở Trung Quốc được mở để thương mại (Công ty Đông Ấn chỉ giới hạn ở Quảng Châu, sau đó được gọi là Canton) và một nhà kho được thiết lập ở Bắc Kinh đã bị từ chối thẳng thừng. Trung Quốc vào thời điểm đó đã không từ chối thế giới bên ngoài, như Nhật Bản đã làm. Nó đã tham gia với những người man rợ trên tất cả các mặt trận. Nó chỉ thất bại khi thấy rằng họ có rất nhiều thứ để cung cấp.

Nhìn lại, một mối quan tâm tích cực hơn đối với các vấn đề ngoại khóa có thể đã được khuyến khích. Trung Quốc không biết rằng một cuộc cách mạng kinh tế, công nghệ và văn hóa đang diễn ra ở châu Âu và được cảm nhận trên khắp phần còn lại của thế giới. Sự gia tăng sau đó của chủ nghĩa tư bản thực dân sẽ chứng minh thách thức lớn nhất mà nó sẽ phải đối mặt. Đế chế Trung Quốc Macartney đã đến thăm là (một vài giai đoạn sụp đổ và xâm lược mặc dù) hành tinh thực thể chính trị đông dân nhất và nền kinh tế giàu nhất trong hầu hết hai thiên niên kỷ. Trong hai thế kỷ sau, tất cả những điều đó sẽ được đảo ngược. Trung Quốc sẽ là người bán hàng hóa, bị sỉ nhục, bị bệnh hoạn và bị xé nát bởi Nội chiến và Cách mạng.

Tuy nhiên, bây giờ, đất nước đã trở thành những gì Macartney đang tìm kiếm: một thị trường tương đối mở mà rất muốn giao dịch. Đối với Boulton thích hợp, hai thập kỷ qua đã chứng kiến ​​những điều kiện thuận lợi nhất từng xảy ra để giới thiệu các nhà sản xuất Trung Quốc vào các thị trường rộng lớn nhất thế giới. Điều đó đã mang lại sự thịnh vượng đáng chú ý của Trung Quốc. Về sức mua, nó đã sẵn sàng để chiếm vị trí là nền kinh tế lớn nhất trên thế giới. Vẫn là nơi có hàng trăm triệu người sa lầy trong nghèo đói, đây cũng là một quốc gia thế kỷ 21 của các sân bay Norman Foster và các trang trại năng lượng mặt trời tỏa sáng. Nó đã lăn một chiếc xe đạp trên mặt trăng, và nó hy vọng sẽ gửi mọi người đi theo nó.

Video

Và bây giờ nó là một quốc gia muốn một số điều rất nhiều. Nói chung, nó biết những điều này là gì. Ở nhà, người dân của nó muốn tiếp tục tăng trưởng, các nhà lãnh đạo của nó sự ổn định mà tăng trưởng có thể mua. Trên sân khấu quốc tế, người dân và Đảng Cộng sản muốn có một sự bảo vệ mới và ảnh hưởng phù hợp với tầm vóc của quốc gia của họ. Do đó, Trung Quốc muốn sự phân phối hiện tại để duy trì cùng một nhóm, nó muốn các điều kiện đã giúp nó phát triển để chịu đựng, nhưng đồng thời nó muốn nó biến thành một thứ khác.

Nhờ nhu cầu này để mọi thứ thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên như vậy sẽ là một nhiệm vụ khó khăn trong mọi trường hợp. Nó trở nên khó khăn hơn bởi thực tế là sự lãnh đạo của Trung Quốc, đã quản lý một mâu thuẫn rất lớn giữa sự thay đổi và ứ ở nhà khi nó cố gắng giữ vững một xã hội đã biến đổi xã hội gần như nhanh chóng như nó đã phát triển về mặt kinh tế. Và nó trở nên nguy hiểm hơn bởi thực tế là Trung Quốc đang chìm đắm trong một hình thức dân tộc hiếu chiến và bị cai trị bởi những người đàn ông phản ứng với mọi mối đe dọa nhận thức và nhẹ với sự tự khẳng định không cân xứng.

Sự sụp đổ hậu Perestroika của Liên Xô đã dạy các nhà lãnh đạo Trung Quốc không chỉ là những nguy hiểm của cải cách chính trị mà còn là một sự mất lòng tin sâu sắc của nước Mỹ: liệu nó có làm suy yếu họ tiếp theo không? Xi Jinping, tổng thống, đã bị hỗn loạn phát hành vào mùa xuân Ả Rập. Có vẻ như anh ta muốn cố gắng làm sạch đảng từ bên trong để có thể tiếp tục cai trị trong khi từ chối bất kỳ quan niệm nào về đa số chính trị hoặc một tư pháp độc lập. Sự hợp nhất đó đang ảnh hưởng đến chính sách đối ngoại của Trung Quốc.

Trung Quốc đang xây dựng phi đạo trên các hòn đảo tranh chấp ở Biển Đông, chuyển các giàn khoan dầu vào vùng nước tranh chấp và xác định lại không phận của nó mà không có bất kỳ chương trình rõ ràng nào để biến sự khẳng định đó thành tình trạng được thừa nhận mà nó coi là do nó. Điều này gây rắc rối cho hàng xóm của nó, và nó gây rắc rối cho nước Mỹ. Tập hợp mong muốn của Trung Quốc để tái lập chính nó (mà không hoàn toàn rõ ràng về những gì có thể đòi hỏi) và quyết tâm của Mỹ không để mong muốn đó phá vỡ lợi ích của nó và những người đồng minh của nó (mà không rõ ràng về cách trả lời) và bạn có loại của sự cạnh tranh không xác định có thể thực sự rất nguy hiểm. Shi Yinhong, thuộc Đại học Renmin ở Bắc Kinh, một trong những nhà bình luận chính sách đối ngoại nổi tiếng nhất của Trung Quốc, nói rằng, năm năm trước, ông chắc chắn rằng Trung Quốc có thể vươn lên yên bình, như nói. Bây giờ, anh nói, anh không chắc lắm.

Khi Trung Quốc lần đầu tiên được thống nhất vào năm 221BC, Rome đã chiến đấu với Carthage cho Dominion trên Tây Địa Trung Hải. Rome sẽ tiếp tục vươn lên xa hơn và, nổi tiếng, mùa thu. Trung Quốc cũng sụp đổ, nhiều lần, nhưng mô hình đã được thiết lập rằng nó phải luôn luôn tái hợp. Đến cuối triều đại Hán vào năm 220ad, những người cai trị đã thể chế hóa các giáo lý của Khổng Tử, trong đó nhấn mạnh giá trị của hệ thống phân cấp xã hội và đạo đức cá nhân, làm cơ sở cho chính phủ. Bởi triều đại nhà rộng vào thế kỷ thứ 7, vào khoảng thời gian Muhammad trở lại Mecca, trường hợp là một trong những nền văn minh giàu có và lừng lẫy nhất trên trái đất. Sức mạnh kinh tế và quân sự của nó lấn át những người lân cận. Sự giàu có văn hóa và trật tự đạo đức Nho giáo của nó khiến cho sự nổi bật có vẻ tự nhiên đối với tất cả những người quan tâm. Trung Quốc là hình mẫu để thi đua. Kyoto ở Nhật Bản được đặt ra giống như Chang Hóaan thế kỷ thứ 8 (thời hiện đại Xi hèan). Người Hàn Quốc và Việt Nam thông qua kịch bản Trung Quốc. Giáo lý Nho giáo đã trở thành, và vẫn là nền tảng triết học của nhiều nền văn hóa châu Á. Giống như quyền của Hoàng đế chiếm giữ đỉnh của hệ thống phân cấp Trung Quốc, vì vậy, nó đã được gặp Trung Quốc để ngồi trên đỉnh thế giới.

Macartney đã đến Paragon này ở đỉnh cao của triều đại Thanh của nó. Vào giữa thế kỷ 18, Hoàng đế đã đưa Tây Tạng và Turkestan vào Đế chế bằng các chiến dịch quân sự chuyên sâu và loại bỏ diệt chủng của Dzungars, đưa nó đến mức độ lịch sử lớn nhất của nó. Mặc dù cuộc sống hàng ngày cho nông dân là nghiệt ngã, cuộc sống của đế quốc thật tuyệt vời. Nhưng đối với tất cả sự giàu có và mặc dù có lẽ vì sự sa thải của anh ta, Macartney cảm thấy nhà nước không phải là sempiternal như những người cai trị của nó sẽ có nó. Đó là, anh ta đã viết, một người đàn ông điên rồ, người đàn ông đầu tiên của người Hồi giáo, có thể vượt qua những người hàng xóm của cô ta, chỉ đơn thuần là bởi số lượng lớn và ngoại hình của cô ta. Anh ấy cảm nhận được một cái gì đó mong manh của nó và những vấn đề sẽ đến. Thỉnh thoảng, cô ấy có thể trôi dạt như một xác tàu và sau đó bị lao vào từng mảnh trên bờ.

Các lý do cấu trúc cho sự suy giảm tiếp theo của Trung Quốc và sự sụp đổ của đế chế đã được thảo luận nhiều. Một số điểm cho những gì Mark Elvin, một nhà sử học, gọi là bẫy cân bằng cấp cao; Đất nước này chạy đủ tốt, với lao động giá rẻ và quản trị hiệu quả, cung và cầu đó có thể dễ dàng phù hợp theo cách không để lại khuyến khích đầu tư vào cải thiện công nghệ. Những người khác lưu ý rằng châu Âu được hưởng lợi từ sự cạnh tranh và thương mại giữa các quốc gia, điều này đã thúc đẩy năng lực vũ khí và sự thèm ăn của nó đối với các thị trường mới. Như Kenneth Pomeranz, một nhà sử học người Mỹ, đã lập luận, tiếp cận với hàng hóa giá rẻ từ châu Mỹ là một yếu tố thúc đẩy công nghiệp hóa ở Anh và châu Âu mà Trung Quốc không thích. Vì vậy, may mắn của việc có tiền gửi than gần các trung tâm công nghiệp châu Âu; Than Trung Quốc và các nhà máy của nó được ngăn cách bởi hàng ngàn km, một vấn đề vẫn còn cố gắng cho đến ngày nay.

For some or all of these reasons, and probably others too, China did not industrialise in the way that the West did. Europe had learned of gunpowder from China in the Middle Ages, but by the 19th century Europeans were far better at using it to get their way. In the 1830s the British tried to prise open the China market with opium—something people could be made to want, and keep wanting, whatever their previous inclinations. The Chinese tried to stop the trade; the British forced a war upon them and won it. In the subsequent Treaty of Nanjing, concluded in 1842, Britain grabbed Hong Kong and forced China to open its doors. China descended into a spiral of denial, defeat and semi-colonisation. Perhaps most humiliating, in the 1890s enfeebled China was defeated in battle by the Japanese—a people whose culture had been founded on Chinese civilisation, but which was now transformed by eagerly adopted Western technology and ambition. China’s centrality in Asia had been usurped.

Much of what has taken place since—republican revolution in 1911, the rise and victory of Maoism in 1949 and now “socialism with Chinese characteristics”—has been a reaction to the loss of wealth, power and status, and a desire to regain the respect China’s leaders and people feel to be their country’s due.

The reformers and revolutionaries of the late 19th century came to believe that traditional Chinese culture was part of the problem. In an attempt not to be carved up by the colonial powers, they began to ditch much of China’s cultural heritage; to save themselves as a nation, many believed they had to destroy themselves as a culture. In 1905 the Confucian examination system that had been the focus of governmental training for two millennia was abandoned. The last emperor and the entire imperial system were overthrown in 1911. With no modern institutions to support it, the new republic soon collapsed into chaos.

After Mao reunited China in 1949, the Communists stepped up the assault on Chinese culture yet further. China’s institutions, and the mindsets they created and embodied, were replaced wholesale by ideas from elsewhere. This was the equivalent of Europeans throwing out any vestiges of Roman law, Greek philosophy or Christian belief. Under Mao, Confucius became the enemy. And yet the sense of China as a great civilisation persisted, and persists to this day—leaving the country with a deep identity crisis that it is still struggling to resolve.

Along the way, China cast off the imperial view of the world as a source of tribute and embraced the one that in Europe had been introduced by the Peace of Westphalia: one of essentially equivalent sovereign states distinguished from each other by the quantities of wealth and power they disposed of, not by any qualitative hierarchy. China now has to see itself as a state among others. Yet it is at the same time, in the words of Lucian Pye, an American academic, “a civilisation pretending to be a state”. Its history, its size and the feeling of potency brought on by the remarkable growth of the past two decades push it to want to be something more, and to take back the place that foreigners stole from it. China’s people and leaders feel their nation’s time has come once again.

FOR all this ambition, China is not bent on global domination. It has little interest in polities beyond Asia, except in as much as they provide it with raw material and markets. Talk of China’s “neo-colonialism” in Africa, for instance, is much exaggerated. The country’s stock of direct investment there still lags far behind Britain’s and France’s and amounts to only a third of America’s. Though China’s influence is undoubtedly growing, its engagement is not imperial but transactional, says Deborah Brautigam, of Johns Hopkins University. When a Japanese company bought the Rockefeller Centre in the 1980s, “Americans thought they were buying all of Manhattan,” says Ms Brautigam. “The same is true of China in Africa. It’s all about perception.” In a forthcoming book, she investigates 20 media reports of land acquisitions by Chinese firms in Africa, claimed to total 5.5m hectares. She found the real figure to be just 63,400 hectares.

Chinese foremen have abused African workers, Chinese companies have run illegal mines and annoyingly undercut local traders with cheap Chinese goods. But these are the problems of bad business, not of grand strategy. Unlike Europe’s colonial powers of yesteryear, China has no strategic vision of keeping all others out of its bit of the continent, nor any hypocritical “civilising mission”. When it perceives it could have a problem with its image, it responds pragmatically: building hospitals, paying for malaria-prevention programmes, laying down railways. In Africa and Latin America it is focusing more on taking stakes in local companies, not just buying up land and resources. It is also making forays into the use of soft power through a number of Confucius Institutes all over the world that try—in frequently ham-fisted ways—to show that China and its culture are benign.

China is “neither a missionary culture nor a values superpower,” says Kerry Brown of the University of Sydney. “It is not trying to make other people into China.” The rhetoric of American foreign policy—and frequently its content, too—is shaped by claims to be the champion of democracy and liberty. The Communist Party is less committed to universal values. Alliances often grow out of shared values; if you don’t have them, friends are harder to find. Awe can be a respectable alternative to friendship, and China has begun to awe the world—but also to worry it.

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Clan-focused Confucianism and the fear bred by communism have persuaded the Chinese to mind their own business: sweep the snow from in front of your own house, goes the old saying, don’t worry about the frost on your neighbour’s roof. If it adopts similar attitudes to the world at large, that may be because China faces problems on a global scale within its own borders: it has more poor people than any other country save India. When 160m of your own citizens are living on less than $1.25 a day, and many people are beginning to complain more openly about your nation’s domestic problems, the development needs of Africans can seem less pressing.

Accordingly, there is a tension in Chinese foreign policy. The country wants to have as little involvement abroad as it can get away with, except for engagements that enhance its image as a great power. It will act abroad when its own interests are at stake, but not for the greater or general good. Its navy has started to take part in anti-piracy operations off the Horn of Africa and in UN peacekeeping in Africa. In 2011 it sent a ship to co-ordinate the evacuation of 36,000 Chinese workers from Libya. More such actions may follow as its companies get more deeply involved in the world, but only if they are seen as either low-cost or absolutely necessary. Acute awareness of its domestic weaknesses acts as a restraint, as does the damage China sees done by the militarisation of America’s foreign policy in recent years. 

In a wide range of fields, what China is against is a lot clearer than what it is for. It vetoed the interventions Western powers sought in Syria and Darfur and has taken no position on the Russian annexation of Crimea (despite having a dim view of any sort of centrifugalism at home).  At the 2009 climate summit in Copenhagen China made sure no deal emerged that would even suggest it might have to slow its industrial growth. There and elsewhere it showed itself ready to block but not ready to build. As a former senior official in the Bush administration says of Chinese engagement at the G20, “They love to show up, but we’re still waiting for their first idea.”

The former official argues that the world needs more Chinese engagement and initiative, not less. Chinese leaders dislike the existing system of alliances, he says, but offer no alternative system of collective security. They talk about sharing hydrocarbon and fishery resources in the South and East China Seas, but have offered no concrete proposals. They condemn Western interference in the internal affairs of developing nations, but exacerbate corruption and poor governance in countries where they have a growing stake of their own.

A lack of engagement is not unusual in a rising power. It took a world war to draw America irrevocably onto the world stage.  And the absence of an articulated agenda does not stop China wanting more standing. Despite being one of the five permanent members of the UN Security Council—a position it achieved as one of the victorious powers in the second world war—it is frustrated by what it sees as its lack of influence in international organisations and is leading the other large developing nations in pushing for a better deal.

The BRICS countries—Brazil, Russia, India, China and South Africa—make up 42% of the world’s population and 28% of the global economy (at PPP), but they have only 11% of the votes at the International Monetary Fund. In July China led the establishment of the Shanghai-based New Development Bank, of which all the BRICS countries are members and which looks like a fledgling alternative to the World Bank, leading to talk of a “Chinese Bretton Woods”. China has also set up an Asian Infrastructure Investment Bank to rival the Asian Development Bank.

WITHIN Asia, it is Chinese activity, not Chinese inactivity, that has people worried, and their concern is understandable. Perhaps most provocative is China’s devotion to the “nine-dash line”, an ill-defined swish of the pen around the South China Sea. Within this perimeter, China claims all the dry land and, it appears, all the water and seabed too; by way of contrast, the rules of the United Nations Convention on the Law of the Sea (UNCLOS) would tend to see quite a lot of those things as subject to claims from other countries. Speaking in June at the Shangri-La Dialogue, an annual regional-security shindig in Singapore, Wang Guanzhong, a Chinese general, made it clear that although China respected UNCLOS, the convention could not apply retroactively: the nine-dash line was instituted in the 1940s and the islands of the South China Sea have been Chinese for 2,000 years.

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Others in China have been blunter. Wu Shicun, head of the National Institute for South China Seas Studies, based on the southern Chinese island of Hainan, recently pointed out that UNCLOS was developed under Western guidance and that, looking to the long term, “we should rebuild through various methods of regional co-operation a more reasonable, fairer and more just international maritime order that is guided by us.” Not surprisingly, this has caused concern in Washington. “How much of the temple do they actually want to tear down?” asks Douglas Paal, a former American official now at the Carnegie Endowment for International Peace.

Probably not all that much, for now. But “China gets it that being a great power is messy, and involves trampling on a few flowers,” says Lyle Goldstein of America’s Naval War College. “It is a price the Chinese are willing to pay.” Rules such as those which say the nine-dash line must be respected might be acceptable for the small fry. But as China’s then foreign minister, Yang Jiechi, vocally pointed out at a meeting of regional powers in Hanoi in 2010, “China is a big country and other countries are small countries and that is a fact.”

Militarily, this is indeed the case. China’s armed forces are, if not technologically first-rate, certainly large and impressive, not least because they include a nuclear-missile force. But some of Mr Yang’s small countries have a big friend. With troops and bases in Japan and South Korea, America has been the dominant power of the western Pacific for 70 years. Its regional presence has not declined much since it won the cold war a quarter of a century ago. On a trip to Asia in 2011 Barack Obama announced a “pivot” of his country’s policy away from the Middle East and towards Asia.

China’s leaders are convinced that America is determined to prevent their country from increasing its strategic and military influence in Asia—that it is trying to contain China as it once sought to contain and eventually crush the Soviet Union. The irony is that China is the only country that really believes the pivot is happening. South-East Asian nations express a fair amount of scepticism at the idea that America’s attention has been newly fixed on their region, and his opponents in America claim Mr Obama has done far too little to follow through on what he said in 2011.

That said, the recent Shangri-La Dialogue did nothing to dispel China’s fears. Japan’s prime minister, Shinzo Abe, offered to assist China’s neighbours with military hardware, and has been pushing, within the constraints of Japan’s pacifist post-war constitution, for a more robust defence policy in the region. In his first year in office Mr Abe visited every member of the Association of South-East Asian Nations. America’s secretary of defence, Chuck Hagel, endorsed Mr Abe’s ideas at Shangri-La, accusing China of “destabilising unilateral actions”.

China has been assertive in the South China Sea for decades, but there has been a distinct hardening of its position since Mr Xi came to power. Recent moves to dominate the seas within the “first island chain” that runs from Okinawa through Taiwan to the Spratlys (see map) have alienated almost all the country’s neighbours. “It would be hard to construct a foreign policy better designed to undermine China’s long-term interests,” argues Brad Glosserman of the Pacific Forum CSIS, a think-tank.

The moves are undoubtedly motivated in part by a desire to control the resources of the sea bed. But China itself does not see them as straightforward territorial expansionism. Chinese leaders believe their own rhetoric about the islands of the East and South China Seas having always been part of their territory–a territory that, since the death of Mao, they have chosen to define as almost the empire’s maximum extent under the Qing dynasty, rather than its more modest earlier size. And if they are expressing this territorial interest aggressively, they are behaving no worse—in their eyes, better—than the only other power they see as their match. The Chinese note that America is hardly an unsullied protector of that temple of the global international order; it enjoys the great-power prerogatives and dispensations they seek for their own nation. Disliking the restraints of international treaties perhaps even more than China does, America has not itself ratified UNCLOS. With a handful of allies it rode roughshod over the international legal system to invade Iraq.

Video

China might also note parallels between its ambitions and those of America’s in days gone by. Although America waited until the early 20th century to take on a global role, it defined an ambitious regional role a hundred years earlier. In 1823 James Monroe laid out as policy a refusal to countenance any interference in the Western hemisphere by European nations; all incursions would be treated as acts of aggression. Conceptually, what China wants in East Asia seems akin to a Monroe Doctrine: a decrease in the influence of external powers that would allow it untroubled regional dominance. The difference is that the 19th-century Americas did not have any home-grown powers to challenge the United States, and most of its nations were quite content with the idea of keeping European great powers out of the area. At least in its early years, they were the doctrine’s beneficiaries, not its subjects.

Trung Quốc không hoàn toàn không thỏa hiệp. Dọc theo biên giới đất đai của nó, nó đã để một số tranh chấp biến mất và đưa ra một chút cho và nhận. Nhưng điều này là một phần bởi vì Biển Nam và Đông Trung Quốc được coi là quan trọng về mặt chiến lược hơn. Một phần quan trọng của tầm quan trọng chiến lược này là khả năng, cuối cùng, câu hỏi về chủ quyền của Đài Loan sẽ xuất hiện trong một cái đầu; Nó có hiệu lực bảo vệ sườn của nó trong trường hợp xảy ra cuộc đụng độ trong tương lai với Mỹ về vấn đề này. Tình hình luôn bay hơi ở Bắc Triều Tiên cũng có thể tạo ra một điểm sáng giữa hai quốc gia.

Khi ông Xi nói, tại hội nghị thượng đỉnh California năm 2013 với ông Obama, rằng, Thái Bình Dương rộng lớn có đủ không gian cho hai quốc gia lớn như Hoa Kỳ và Trung Quốc, đó là một biểu hiện không có nhiều khả năng cùng tồn tại hòa bình mà chắc chắn phải đến từ việc bị ngăn cách bởi 10.000km nước, theo ý tưởng rằng phía tây Thái Bình Dương là một phạm vi ảnh hưởng của Trung Quốc hợp pháp.

Và nếu ông Xi, những lời nói, được lặp lại với Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, John Kerry, tại Bắc Kinh vào tháng 7, dường như ngụ ý sự đối xứng giữa các quốc gia, Trung Quốc biết rằng, trên thực tế, nó có nhiều lợi thế không đối xứng khác nhau. Đối với một, nó là một diễn viên đơn nhất. Nó có thể thúc đẩy nêm giữa Mỹ và các đồng minh trong khu vực. Hugh White, một học giả của Úc, đã lập luận trong một bài báo gần đây rằng, bằng cách đe dọa các nước châu Á khác với vũ lực, Trung Quốc đối đầu với nước Mỹ với sự lựa chọn giữa việc bỏ rơi bạn bè và chiến đấu với Trung Quốc.

10 người bạn hàng đầu của Trung Quốc năm 2022

Các lực lượng vũ trang của Trung Quốc ít thành thạo hơn nhiều so với Mỹ. Nhưng Trung Quốc thích lợi thế của việc chơi ở nhà. Nước Mỹ có thể thống trị những vùng biển này chỉ thông qua các hoạt động của Hải quân và Không quân. Nếu các tên lửa chống hạm Trung Quốc đưa ra một mối đe dọa nghiêm trọng đối với các hoạt động như vậy, họ có thể giảm đáng kể khả năng dự kiến ​​sức mạnh của Mỹ, mà không đưa Trung Quốc vào chi phí phát triển một Hải quân của chính nó có khả năng từ xa của chính mình. Do đó, các lực lượng quân sự của hai bên không mất cân bằng như người ta có thể nghĩ bằng cách chỉ đếm các nhóm tàu ​​sân bay (trong đó Trung Quốc đang xây dựng đầu tiên, trong khi Mỹ có mười, bốn trong số đó ở Thái Bình Dương).

Trung Quốc cũng nghĩ rằng có một sự bất cân xứng của ý chí. Nó thấy một nước Mỹ mệt mỏi chiến tranh khó có thể chi tiêu máu và kho báu bảo vệ những tảng đá không có người ở không có tầm quan trọng chiến lược trực tiếp. Nước Mỹ có thể nói to, nhưng cây gậy lớn của nó sẽ vẫn không kiên định. Mặt khác, người dân Trung Quốc, quan điểm của họ không chỉ bằng cách tuyên truyền mà còn bởi một chủ nghĩa dân tộc cần sự khích lệ ít ỏi, nhìn vào dự báo quyền lực ở Biển Trung Quốc rất thuận lợi. Và những mong muốn phức tạp công nghiệp quân sự của nó để được trả tiền để xây dựng những cây gậy lớn hơn, tốt hơn của riêng nó. Ngay cả khi các nhà lãnh đạo đảng muốn thành công trong mong muốn đã nêu của họ về sự trỗi dậy hòa bình và ở lại trong luật pháp quốc tế, cách họ đã định hình tinh thần của đất nước họ sẽ không nhất thiết phải để họ.

Điều này đặc biệt đúng khi nói đến Nhật Bản, đất nước đảm nhận vai trò quyền lực khu vực ở châu Á khi Trung Quốc bị thấp trong thế kỷ 19, và mối quan hệ nào sẽ luôn bị bực tức nhất. Tuyên truyền vitriolic chống lại người Nhật trong các phương tiện truyền thông Trung Quốc hiếm khi cần sự thúc đẩy chính thức; Sự đau khổ của Trung Quốc dưới sự chiếm đóng tàn khốc của Nhật Bản được nhớ đến rất nhiều. Nhật Bản là một cậu bé đánh đòn hữu ích để đánh lạc hướng sự chú ý khỏi sự bất cập của nhóm. Các nhà lãnh đạo của Trung Quốc có những lo ngại về an ninh hợp pháp và quyền tìm kiếm vai trò quốc tế lớn hơn cho quốc gia của họ, nhưng bị ám ảnh bởi câu chuyện của chính họ về nạn nhân, họ không thấy rằng chính họ đang trở thành những kẻ bắt nạt châu Á. & NBSP;

Sự nhiệt tình của công chúng nhấn mạnh thực tế rằng sự quyết đoán ngày càng tăng của Trung Quốc không hoàn toàn là vấn đề của các mối quan hệ bên ngoài biên giới của nó. Bất cứ khi nào tôi thấy một sự thay đổi trong chính sách đối ngoại, tôi luôn hỏi, ‘Điều gì đang diễn ra trong nước? Ông XI đang thanh trừng các đối thủ, kiểm soát tham nhũng và, nhiều hy vọng, vượt qua các cải cách kinh tế và tài chính khó khăn; Một số mất tập trung nước ngoài có thể có ích.

Hợp nhất sức mạnh tại nhà và ném trọng lượng của nó ở nước ngoài được liên kết, nhưng chúng không đánh dấu sự trở lại với sự kiêu ngạo của Hoàng gia về nhà. Người Trung Quốc biết rằng hiện tại có những điều họ muốn từ ngoài biên giới của họ, các thị trường cũng như thị trường, nguyên liệu thô và đầu tư và họ đã tích hợp rất tốt, nếu đôi khi miễn cưỡng, vào nhiều tổ chức quốc tế. Từ việc không hiểu thế giới quan của Westphalian, Trung Quốc đã phát triển thành một người sùng đạo, nhìn thấy một cách nhìn vào thế giới mà nó nghĩ, như một quốc gia lớn giữa các quốc gia nhỏ, rằng nó thích những lợi thế tự nhiên. Nó đã chấp nhận sự bình đẳng của những người cai trị với các vị vua nước ngoài, mặc dù không nhất thiết là ý tưởng rằng cần có luật để ràng buộc tất cả các hoàng tử như vậy.

Tuy nhiên, những người cai trị đó đã không được chấp nhận và không thể chấp nhận, bình đẳng với những người họ cai trị ở nhà. Maoist Trung Quốc đã tạo ra một nhà nước mạnh mẽ và một xã hội yếu đuối. Bây giờ, nhà nước mạnh mẽ đó cũng phải đối phó với một xã hội mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trong đó các cá nhân có những cách mới để thể hiện bản thân về tất cả mọi thứ, bao gồm cả sự cần thiết của chính phủ có trách nhiệm hơn. Những người cai trị Trung Quốc tin rằng đất nước không thể giữ nhau mà không có sự cai trị một đảng vững chắc như một hoàng đế (và họ có thể đúng); Một số lượng ngày càng tăng của người dân (và nhiều nhà hình sự nước ngoài) tin rằng nó không thể trở nên hiện đại hoàn toàn miễn là sự cai trị của một đảng.

Cả hai khát vọng của những người phong phú và sự phẫn nộ của những người bị áp bức đang chơi. Ở các khu vực phía tây, các khu vực Hồi giáo và Tây Tạng liên tục bị rung chuyển bởi tình trạng bất ổn. Ở phía đông thịnh vượng hơn của đất nước, thỏa thuận hậu Thiên-ti-rút, họ đã ra khỏi chính trị và bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, và sự phẫn nộ của công chúng về tham nhũng, ô nhiễm và các vấn đề khác trở nên ồn ào hơn. Tuy nhiên, thay vì cho phép sự tham gia phổ biến chính thức hơn và tiến tới luật pháp, các nhà lãnh đạo của Trung Quốc đang cho phép ít tham gia hơn khi họ đàn áp những người suy nghĩ tự do, tin rằng thực hiện cải cách thực sự, có cấu trúc nguy hiểm hơn là không làm như vậy. Trong thực tế, điều ngược lại có thể đúng. Các vết nứt sâu trong cả nước sẽ ngày càng khó để viết với sự thịnh vượng.

Không chỉ là tìm cách xoa dịu công chúng tại nhà với Braggadocio ở nước ngoài sẽ khiến Trung Quốc khó khăn hơn để thu hút các đồng minh và sự tôn trọng. Có một vấn đề sâu sắc hơn. Nhiều quốc gia trên thế giới ngưỡng mộ, và muốn mô phỏng, cách phi dân chủ nhưng hiệu quả mà Trung Quốc đã quản lý hàng thập kỷ tăng trưởng. Nếu chính trị trong nước Trung Quốc trông kém ổn định hơn, một số sự ngưỡng mộ đó sẽ suy yếu dần. Và ngay cả khi mọi thứ có thể được tổ chức cùng nhau, trong thời điểm hiện tại, sự ngưỡng mộ đối với Trung Quốc không chuyển thành tình cảm với nó, hoặc thành một ý thức về nguyên nhân chung. Về mặt kinh tế và quân sự, Trung Quốc đã đi một chặng đường dài để lấy lại tính trung tâm ở châu Á mà nó được hưởng trong phần lớn lịch sử. Trí tuệ và đạo đức, nó không có. Vào những ngày xưa, nó đã nắm giữ một sức mạnh mềm mại của người Viking rất mạnh mẽ, theo William Kirby của Đại học Harvard, rằng những người hàng xóm đã tự chuyển đổi thành nó. Bây giờ, ông Xi có thể biết làm thế nào để khẳng định bản thân và làm thế nào để sợ hãi, trong và ngoài nước. Nhưng nếu không có khả năng phát huy sức mạnh thu hút lớn hơn, sức mạnh như vậy sẽ luôn có xu hướng gây bất ổn.

Nếu Trung Quốc có thể giải quyết cuộc khủng hoảng danh tính của mình và một lần nữa trở thành một nền văn minh hấp dẫn thay vì chỉ là một mô hình phát triển đáng ghen tị, sẽ tốt hơn nhiều để có được sự tôn trọng và ảnh hưởng đến nó. Nhưng thật khó để thấy điều đó xảy ra trừ khi đảng trao thêm quyền lực cho người dân của mình, và ông XI đã nói rõ rằng điều đó sẽ không xảy ra trên đồng hồ của mình. Điều nguy hiểm là Trung Quốc sẽ tìm kiếm sức mạnh lớn hơn trên thế giới để thay thế cho những thay đổi cơ bản tại nhà. Nếu nó không thực hiện những thay đổi đó, sức mạnh toàn cầu của nó sẽ tiếp tục trông trống rỗng, không hấp dẫn và đe dọa, và các nước láng giềng sẽ tiếp tục bám vào đuôi áo khoác của chú Sam.

Trung Quốc không còn là người đàn ông hạng nhất, người đàn ông hạng nhất, được mô tả bởi Macartney vào năm 1793. Mặc dù có nhiều vấn đề, đó là một con tàu hiện đại hơn, hiện đại hơn. Hơn 200 năm, thông qua nhiều nỗi đau và đau khổ, nó đã biến đổi cốt lõi của bản sắc của nó, tự thay đổi từ một sức mạnh hướng nội và hướng về phía sau thành một sức mạnh hướng ra ngoài và hướng về phía trước. Kể từ năm 1978, nó đã cho thấy cả sự linh hoạt và quyết tâm không tiếp cận trong việc tiếp tục theo đuổi sự giàu có và quyền lực. Bây giờ những mục tiêu đó nằm trong tầm tay và Trung Quốc đứng trên bờ vực của sự vĩ đại. Vài thập kỷ tiếp theo có thể chứng minh là khó khăn nhất trong tất cả.

Người bạn thân nhất của Pakistan là quốc gia nào?

Pakistan và Trung Quốc từ lâu đã ca ngợi mối quan hệ chặt chẽ mà hai nước có với nhau.

Những quốc gia nào là bạn của Trung Quốc?

Australia..
Brunei..
Cambodia..
China..
Indonesia..
Japan..
Nam Triều Tiên..

Bạn thân của Ấn Độ là ai?

Các quốc gia được coi là Ấn Độ gần nhất bao gồm Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, Liên bang Nga, Israel, Afghanistan, Pháp, Bhutan, Bangladesh và Hoa Kỳ.

Bạn là bạn Ấn Độ của Trung Quốc?

Tuy nhiên, kể từ cuối những năm 1980, cả hai nước đã xây dựng lại thành công các mối quan hệ ngoại giao và kinh tế.Kể từ năm 2008, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Ấn Độ và hai nước cũng đã mở rộng quan hệ chiến lược và quân sự của họ.China has been India's largest trading partner and the two countries have also extended their strategic and military relations.