Ngày 30/4, HLV Park Hang-seo đã công bố danh sách rút gọn 25 cầu thủ ĐT U23 Việt Nam cho giai đoạn chuẩn bị cuối cùng trước thềm SEA Games 31. Show
Theo đó, 5 cầu thủ sẽ ở lại Hà Nội tiếp tục tập luyện là hậu vệ Đoàn Anh Việt, Nguyễn Văn Việt, Đặng Văn Tới, tiền vệ Trần Bảo Toàn và tiền đạo Bùi Vĩ Hào. Các trường hợp chấn thương không kịp hồi phục cho SEA Games 31 cũng đã được xác định gồm: Hậu vệ Trần Quang Thịnh, Liễu Quang Vinh và tiền đạo Mai Xuân Quyết. Về danh sách cụ thể, 3 thủ môn được HLV Park Hang seo lựa chọn gồm: Nguyễn Văn Toản, Quan Văn Chuẩn và Trịnh Xuân Hoàng. Chín hậu vệ gồm có: Lương Duy Cương, Phan Tuấn Tài, Lê Văn Xuân, Vũ Tiến Long, Bùi Hoàng Việt Anh, Lê Văn Đô, Đặng Văn Lắm, Nguyễn Thanh Bình và Nhâm Mạnh Dũng. Sáu cầu thủ chơi ở vị trí tiền vệ gồm: Dụng Quang Nho, Nguyễn Đức Việt, Nguyễn Hai Long, Huỳnh Công Đến, Lý Công Hoàng Anh và Nguyễn Trọng Long cũng góp mặt trong bản danh sách này. Ngoài 3 cầu thủ trên 23 tuổi là Đỗ Hùng Dũng, Nguyễn Hoàng Đức và Nguyễn Tiến Linh thì các tiền đạo Nguyễn Văn Tùng, Trần Văn Đạt, Hồ Thanh Minh và Lê Xuân Tú cũng có tên trong chuyến tập huấn tại Phú Thọ. Danh sách rút gọn Đội tuyển U23 Việt Nam chuẩn bị thi đấu SEA Games 31. Ngày 5/5 sẽ chốt danh sách chính thức Đội tuyển U23 Việt NamLiên đoàn bóng đá Việt Nam cho biết, tối nay (30/4), Đội tuyển U23 Việt Nam sẽ di chuyển lên Phú Thọ để bước vào giai đoạn tập huấn cuối cùng trước thềm SEA Games 31. Theo quy định của Điều lệ, tại cuộc họp kỹ thuật ngày 5/5, Đội tuyển U23 Việt Nam sẽ chốt danh sách đăng ký chính thức gồm 20 cầu thủ và 1 thủ môn dự phòng. Theo quy chế sửa đổi ở môn bóng đá nam, các đội tuyển U23 được đăng ký tối đa 20 cầu thủ và có thể thay thế 15 người trong trường hợp nhiễm COVID-19. Tuy nhiên, những thành viên bị thay thế không được trở lại đội tuyển trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả khi khỏi COVID-19. Do vậy, Đội tuyển U23 Việt Nam sẽ vẫn duy trì lực lượng tập luyện tại Trung tâm đào tạo bóng đá trẻ Việt Nam để đảm bảo luôn trong trạng thái sẵn sàng thi đấu.
Số áo được dùng để phân biệt các cầu thủ trong cùng một đội bóng. Tuy nhiên có những số áo thường được các ngôi sao lớn trong đội bóng sở hữu. Chiếc áo số 7 là một ví dụ điển hình như thế, đã có quá nhiều huyền thoại của làng túc cầu mặc số 7. Sau đây là top 10 huyền thoại mang áo số 7 trong lịch sử bóng đá thế giới. Trước thời điểm Cristiano Ronaldo ra mắt M.U, người hâm mộ có lẽ chỉ biết đến một Ronaldo “béo” của Brazil. Tuy nhiên vào năm 2003, cầu thủ trẻ này gia nhập M.U, mang áo số 7 và lập tức trở thành một hiện tượng cho đến ngày nay. Gặt hái nhiều thành công ở M.U, Ronaldo gia nhập Real Madrid năm 2009 và liên tục phá kỉ lục ghi bàn của bóng đá thế giới. Ở cấp độ đội tuyển, Ronaldo cũng giành danh hiệu vô địch Euro 2016 với đội tuyển Bồ Đào Nha. Cựu tiền đạo của Real Madrid và đội tuyển Tây Ban Nha là một trong những chân sút đáng sợ nhất lịch sử bóng đá thế giới. Sau hơn 550 lần khoác áo Real Madrid, “Chúa nhẫn” ghi tới 323 bàn, giúp Real có 16 danh hiệu, nổi bật là 6 chức vô địch La Liga, 3 cúp C1 châu Âu. Raul được coi là biểu tượng của Real trong thời gian dài. Raul Gonzalez Huyền thoại người Pháp này là thành viên của đội hình Arsenal bất bại trong cả mùa giải 2003/04. Pires thành công trong cả đội tuyển lẫn câu lạc bộ. Với đội tuyển quốc gia, Pires có 79 lần ra sân, anh là nhà vô địch World Cup 1998 và Euro 2000 của đội tuyển Pháp.Với Arsenal, Pires gắn bó ở đội bóng này từ 2000 – 2006, anh có 3 FA Cup và 2 chức vô địch giải ngoại hạng Anh. Chỉ gắn bó với Pháo thủ thành London 6 năm nhưng Pires đã được bầu chọn là cầu thủ xuất sắc thứ 6 trong lịch sử đội bóng này. Robert Pires “Gã mặt sẹo” người Pháp được tôn vinh là một trong những cầu thủ chạy cánh hay nhất thế giới. Màn trình diễn tuyệt vời của Ribery tại World Cup 2006 đã khiến gã nhà giàu nước Đức Bayern Munich phải bỏ ra 25 triệu Euro mua anh về năm 2007. Năm 2013 Ribery đứng thứ 3 trong danh sách Quả bóng vàng FIFA. Là người dẫn dắt thế hệ vàng của bóng đá Bồ Đào Nha những năm cuối thế kỉ 20, Figo được tôn vinh như tiền vệ sáng tạo nhất trong lịch sử bóng đá thế giới. Dù thi đấu cho Sporting Lisbon, Barca, Real hay đội tuyển Bồ Đào Nha, đẳng cấp luôn khiến Figo tạo ra những khoảnh khắc xuất thuần. Đáng tiếc cho Figo là dù rất thành công ở cấp độ câu lạc bộ, anh lại không có danh hiệu lớn nào ở đội tuyển quốc gia. Luis Figo Tiền vệ tài hoa người Anh này luôn được coi như là một trong những tiền vệ cánh hay nhất mọi thời đại của M.U. Becks có khả năng tạt bóng, kiến tạo và sút phạt đặc trưng chỉ mình anh có. Anh còn sở hữu vẻ ngoài điển trai và thu hút truyền thông mọi nơi mình đi qua. Dù không gắn bó cả sự nghiệp với áo số 7, khi rời M.U đến với Real Madrid năm 2003, nhưng Beckham vẫn là cầu thủ số 7 huyền thoại của bóng đá thế giới. David Beckham Andriy Shevchenko có thể là một bản hợp đồng thất vọng của Chelsea, nhưng đối với người hâm mộ AC Milan, anh vẫn là một huyền thoại sống. Trong 7 năm chơi cho đội chủ sân San Siro, Sheva ra sân hơn 200 trận, có 127 bàn thắng. Shevchenko được coi như một trong những tay săn bàn hoàn thiện nhất châu Âu đầu những năm 2000, anh có 1 cúp C1 châu Âu 2003 với AC Milan. Tiếp tục là một số 7 huyền thoại khác của M.U. Cantona là cầu thủ quan trọng nhất trong đội hình M.U thập niên 1990 và được tôn vinh là “King Eric” ở sân Old Trafford. Sau 143 lần ra sân trong 5 năm phục vụ Quỷ đỏ, Cantona ghi 64 bàn, giành 4 danh hiệu vô địch giải ngoại hạng Anh, 2 FA Cup và 3 Siêu cúp Anh. Cổ động viên M.U từng có câu nói: “Maradona is good. Pele is better. George Best” (Maradona là một cầu thủ tốt. Pele tốt hơn. George Best là tốt nhất). George Best nổi tiếng với việc sở hữu tốc độ khủng khiếp, nhãn quan tuyệt vời và khả năng săn bàn cực tốt. Sau 11 năm chơi bóng cho M.U, Best có 179 bàn trong 470 lần ra sân. Tiếc rằng ông lại mắc chứng nghiện rượu và sớm qua đời ở tuổi 59. “King” Kenny Daglish là một huyền thoại của Liverpool. Tiền đạo người Scotland này gia nhập Lữ đoàn đỏ năm 1977 sau khi chơi bóng 8 năm cho Celtic. Tại Anfield, Kenny Daglish mang áo số 7 và lập tức trở thành huyền thoại của Liverpool. Ông ghi 118 bàn sau 350 trận tại giải ngoại hạng Anh trong 13 năm khoác áo Liverpool. Kenny Daglish Chắc hẳn chúng ta đều đã nghe và biết đến những cầu thủ số 7 mà Tikibook giới thiệu trên đây. Họ đều là những nhân vật có ảnh hưởng nhất định đến lịch sử bóng đá thể giới. (Dân trí) - Ngày hôm nay, đội tuyển Việt Nam đã chính thức công bố số áo của 23 tuyển thủ tham dự Asian Cup 2019. Trong đó, Công Phượng đã được trao áo số 10, số áo của tiền đạo Văn Quyết ở AFF Cup 2018.
Sau khi đội trưởng Văn Quyết không tham dự Asian Cup 2019, HLV Park Hang Seo đã trao áo số 10 cho tiền đạo Công Phượng. Đây là số áo quen thuộc của Công Phượng ở các giải trẻ cũng như CLB Hoàng Anh Gia Lai. Trước đó, ở AFF Cup 2018, tiền đạo xứ Nghệ đã khoác áo số 14. Số áo chính thức của đội tuyển Việt Nam ở Asian Cup 2019 (ảnh Facebook: Vietnam Football) Số 14 cũ của Công Phượng thuộc về người đồng đội ở Hoàng Anh Gia Lai là Trần Minh Vương. Ở Asiad 2018, cầu thủ sinh năm 1995 khoác áo số 16. Trong khi đó, số 9 của đội tuyển vẫn thuộc quyền sở hữu của tiền đạo Nguyễn Văn Toàn. Các tiền đạo Hà Đức Chinh mặc áo số 18 (ở AFF Cup 2018 mặc áo số 13) và Nguyễn Tiến Linh mặc áo số 22 (như ở AFF Cup 2018). Nhìn chung, các cầu thủ quan trọng của đội tuyển Việt Nam vẫn giữ nguyên số áo như Nguyễn Quang Hải (số 19), Phan Văn Đức (số 20), Quế Ngọc Hải (số 3), Đặng Văn Lâm (số 23), Nguyễn Trọng Hoàng (số 8)… Tân binh Nguyễn Thành Chung kế nhiệm áo số 21 của Trần Đình Trọng. Trong khi đó, Ngân Văn Đại khoác áo số 11. Hai thủ môn dự bị là Bùi Tiến Dũng mặc áo số 1 và Nguyễn Tuấn Mạnh khoác áo số 13. H.Long Đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam là đội tuyển bóng đá nam đại diện cho Việt Nam và được quản lý bởi Liên đoàn bóng đá Việt Nam (VFF), cơ quan quản lý bóng đá tại Việt Nam. Đội tuyển Việt Nam hiện đang đứng thứ 96 thế giới,[7] thứ 16 châu Á[8] và thứ 2 Đông Nam Á (sau Úc).[9]
Áo màu chính
Áo màu phụ Bóng đá theo chân người Pháp du nhập vào Việt Nam từ thế kỷ 19. Tuy nhiên, do nhiều xung đột xảy ra trong nước suốt thế kỷ 20, sự phát triển của bóng đá Việt Nam đã bị cản trở đáng kể.[10][11] Trong khi Việt Nam bị chia thành hai vùng tập kết quân sự ở miền Bắc và miền Nam vào năm 1954, hai đội tuyển quốc gia đã tồn tại và đều được kiểm soát bởi các cơ quan quản lý riêng biệt với Hội Bóng đá Việt Nam ở miền Bắc và Hội Túc cầu giáo ở miền Nam. Sau khi hai miền thống nhất vào năm 1976, Liên đoàn bóng đá Việt Nam được thành lập dựa trên tiền thân của Hội bóng đá Việt Nam.[12][13] Kể từ những năm 1990, Việt Nam đã hội nhập trở lại với nền bóng đá thế giới, và môn thể thao này sớm trở thành một phần không thể thiếu của xã hội Việt Nam. Điều này đã làm cho đội tuyển quốc gia trở thành một phần của chủ nghĩa dân tộc tại Việt Nam và nhận được sự ủng hộ trên toàn quốc. Cổ động viên Việt Nam được coi là một trong những cổ động viên cuồng nhiệt, nổi tiếng với những màn ăn mừng rầm rộ trước thành tích khiêm tốn của đội, kể cả đội trẻ như U-23/U-22[14][15] hay U-19.[16] Sự ra đời và phát triển đầu tiên của bóng đá tại Việt Nam bắt đầu từ năm 1896 trong thời thuộc địa Pháp. Ở giai đoạn đầu, môn thể thao này chỉ được chơi giữa các công chức, thương nhân và binh lính Pháp. Người Pháp sau đó khuyến khích người Việt địa phương chơi bóng đá và một số môn thể thao khác được giới thiệu cho họ để chuyển sự quan tâm của họ khỏi chính trị, dẫn đến môn thể thao này được lan truyền sang các khu vực khác, chủ yếu là miền Bắc và miền Trung. Ngày 20 tháng 7 năm 1908, tờ Lục tỉnh Tân văn đưa tin trận cầu giữa hai đội bóng thuần cầu thủ người Việt đã được diễn ra. Cuốn sách hướng dẫn bóng đá đầu tiên được một bác sĩ người Việt Nam tên là Phạm Văn Tiêm xuất bản năm 1925 để thu hút sự quan tâm của giới trẻ Việt Nam.[17] Đến năm 1928, một số người đứng ra thành lập Tổng cục Thể thao An Nam tại Sài Gòn, cùng năm ấy một đội bóng Việt Nam được cử sang thi đấu ở Singapore.[18] Trong văn học, nhà văn Nguyễn Công Hoan đã có truyện ngắn Tinh thần thể dục (1939) mô tả về một trận bóng thời Pháp thuộc. Nhiều câu lạc bộ bóng đá địa phương sau đó đã được thành lập ở cả miền Bắc và miền Nam, mặc dù vậy phải đến sau Thế chiến II, các câu lạc bộ bóng đá trong khu vực mới bắt đầu trở nên có tổ chức hơn. Việt Nam giành được độc lập từ năm 1945 nhưng những khó khăn từ những cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc sau đó khiến bóng đá Việt Nam mất nhiều cơ hội để phát triển. Thời kỳ khó khăn và chiến tranh (1945–1991)
Sự kiện Thảm sát ngã ba phố Hàng Bún - ngõ Yên Ninh ngày 17 tháng 12 năm 1946 và tối hậu thư của Pháp một ngày sau đó đã khiến các thỏa thuận hòa bình giữa hai nước bị vô hiệu hóa, điều này đã buộc Chủ tịch Hồ Chí Minh phải đưa ra lời kêu gọi Toàn quốc kháng chiến chống Pháp vào ngày 19 tháng 12 năm 1946.[19] Do tình hình chiến tranh, các hoạt động liên quan đến bóng đá đã bị ngừng lại. Việt Nam mới giành được độc lập lại phải tiếp tục bước vào một cuộc chiến mới nên chưa kịp thành lập 1 đội tuyển quốc gia chính thức (dù đã có 1 đội tuyển tạm thời đại diện cho Việt Nam từ ngày 20 tháng 4 năm 1947[20]). Cuộc chiến với Pháp kết thúc với chiến thắng Điện Biên Phủ của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Pháp phải ký Hiệp định Genève và dẫn tới việc Việt Nam tạm thời bị chia cắt thành hai vùng tập kết quân sự từ ngày 21 tháng 7 năm 1954 đến ngày 2 tháng 7 năm 1976. Điều này dẫn đến việc có song song hai đội tuyển gồm đội tuyển Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đại diện cho vùng tập kết quân sự phía Bắc giới tuyến quân sự tạm thời ở vĩ tuyến 17 và đội tuyển Việt Nam Cộng hòa (VNCH) ở phía Nam giới tuyến. Năm 1961, Hội bóng đá Việt Nam (VNDCCH), tiền thân của Liên đoàn bóng đá Việt Nam, được thành lập và tham gia FIFA từ năm 1964.[21] Ở miền Nam, Hội Túc cầu giáo cũng được thành lập và gia nhập FIFA và AFC.[22] Do những sự kiện lịch sử xảy ra ở Việt Nam trong suốt thế kỷ 20 (đa phần là chiến tranh), với sự chiếm đóng của Nhật Bản ở Đông Dương, Pháp tái xâm lược Việt Nam, Mỹ can thiệp chính trị và vũ trang vào Việt Nam, Trung Quốc xâm lược biên giới phía Bắc, chiến tranh chống diệt chủng với Khmer Đỏ, xung đột với Thái Lan để bảo vệ Lào và Campuchia, bóng đá Việt Nam thời kỳ đó gặp rất nhiều khó khăn để phát triển cũng như chưa được biết đến nhiều trên thế giới. Đội tuyển VNCH là một trong bốn đội đã tham gia hai vòng chung kết Cúp bóng đá châu Á đầu tiên (1956 và 1960) và đều kết thúc ở vị trí thứ 4. Tuy nhiên, đội bóng này vượt qua vòng loại khá dễ dàng khi ở vòng loại năm 1956, Thái Lan rút lui ở vòng loại thứ nhất, Indonesia rút lui ở vòng loại thứ ba khiến cho VNCH chỉ cần vượt qua Malaysia ở vòng loại thứ 2 với 1 trận thắng và 1 trận hòa là có thể tham gia vòng chung kết.[23] Tại các khu vực khác thuộc vòng loại, các đội như Nhật Bản, Iran cũng rút lui. Điểm đáng chú ý là vào năm 1956, Đội tuyển quốc gia Thái Lan từng vượt qua vòng loại để tham dự Olympic 1956.[24] Tới vòng loại Cúp bóng đá châu Á 1960, Thái Lan, Myanmar và Nhật Bản tiếp tục rút lui trong khi Indonesia không đủ tư cách tham dự nên đội VNCH chỉ cần thắng 2 trận trước Malaysia và Singapore là đã được vào vòng chung kết.[25] [26] Các đội mạnh ở châu Á lúc đó như Nhật Bản, Iran, Iraq, Triều Tiên thường bỏ Asian Cup để tập trung đá vòng loại Olympic nên Asian Cup lúc đầu không thu hút được các đội mạnh tham gia. Ngoài ra, Á vận hội thời điểm đó cũng cho phép các đội tuyển quốc gia góp mặt thay vì cấp U-23 như hiện nay, nên các đội mạnh cũng không mặn mà với Asian Cup. Tiêu biểu như Myanmar từng đạt huy chương đồng Á vận hội 1954 cũng không tham gia cho tới năm 1968. Đội VNCH đã vô địch Đại hội Thể thao Đông Nam Á (SEA Games) đầu tiên vào năm 1959 tại Thái Lan và Giải bóng đá giao hữu Merdeka 1966 ở Malaysia, 6 lần vô địch giải giao hữu Cúp Quốc Khánh và Cúp quân đội Thái Lan 1974. Mặc dù vậy, đội tuyển VNCH chỉ mạnh ở khu vực Đông Nam Á chứ chưa đạt đẳng cấp châu lục. Cũng trong khoảng thời gian đó, họ vượt qua vòng bảng Á vận hội 1962. Đội từng tham dự vòng loại các kỳ Thế vận hội Mùa hè 1964 và 1968, vòng loại World Cup 1974, đánh bại Thái Lan 1-0 để đủ điều kiện tham gia các trận đấu phân loại trước khi thua trận mở màn vòng bảng của họ 0-4 trước Nhật Bản và thua tiếp 0-1 trước Hồng Kông. Đội tuyển VNCH đã chơi trận cuối cùng với Malaysia vào ngày 27 tháng 3 năm 1975 khi họ đã thua 0-3. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cộng hòa Miền Nam Việt Nam tiếp quản nền bóng đá này. Dù còn nhiều khó khăn do tình hình chiến tranh và chia cắt nhưng bóng đá Việt Nam đã bắt đầu thi đấu quốc tế chính thức tầm khu vực và châu lục. Tuy nhiên, bóng đá nội địa ở miền Nam vẫn gặp nhiều khó khăn khi giải vô địch nội địa không được tổ chức thường xuyên.[cần dẫn nguồn] Đội tuyển Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thì ít hoạt động hơn mặc dù là thành viên của AFC và FIFA, chủ yếu chơi các giải của các nước xã hội chủ nghĩa từ 1956 đến 1966. VNDCCH có chuyến thi đấu quốc tế đầu tiên của đội sang Trung Quốc năm 1956. Trong chuyến du đấu, đội có trận ra quân thua Trung Quốc 3-5, đá theo sơ đồ 3–2–5 với những gương mặt như Bùi Đức, Đình Te, Bùi Nghẽn, Luyến, Thưởng,...[27] và huấn luyện viên trưởng Trương Tấn Bửu. Họ đã tham gia giải GANEFO đầu tiên tại Indonesia năm 1962 và Campuchia năm 1966. Bất chấp việc ít thi đấu quốc tế thì hệ thống bóng đá nội địa của miền Bắc vẫn có sự phát triển tích cực khi hệ thống giải vô địch quốc gia ở đây được tổ chức liên tục, có sự phân hạng đầy đủ, số lượng đội bóng cũng rất đông đảo, thậm chí ở Hải Phòng có khoảng 10 đội bóng tham gia các hạng đấu khác nhau.[28] Cả hai đội tuyển quốc gia đã hợp nhất khi hai miền Việt Nam tái thống nhất về mặt nhà nước thành nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam sau cuộc Tổng tuyển cử năm 1976. Thực hiện nguyên tắc kế thừa chính phủ, AFC và FIFA thống nhất, Đội tuyển quốc gia Việt Nam từ năm 1976 thực hiện kế thừa các quyền, nghĩa vụ và thành tích của Đội tuyển VNDCCH lẫn Quốc gia Việt Nam, VNCH và CHMNVN trước đây. Trận cầu giữa Tổng cục Đường sắt và Cảng Sài Gòn ngày 7 tháng 11 năm 1976 được coi là mốc đánh dấu sự thống nhất chính thức giữa bóng đá miền Nam và miền Bắc.[29] Mặc dù thể thao Việt Nam chính thức tái tham gia các hoạt động thể thao quốc tế từ Olympic năm 1980 tại Liên Xô, Á vận hội năm 1982 tại Ấn Độ[30] và SEA Games 1989[31] nhưng đội tuyển Việt Nam chỉ tái hòa nhập bóng đá quốc tế từ SEA Games 1991.[32] Năm 1989, khi Việt Nam bắt đầu công cuộc cải cách Đổi Mới mang tính cách mạng, một liên đoàn bóng đá mới được thành lập. Sau ba tháng chuẩn bị, tháng 8 năm 1989, Đại hội lần thứ nhất của liên đoàn bóng đá mới đã diễn ra tại Hà Nội, tuyên bố thành lập Liên đoàn bóng đá Việt Nam. Trịnh Ngọc Chữ, Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, được bầu làm chủ tịch VFF.[33] Thời kỳ đổi mới và tái phát triển bóng đá Việt Nam (1991–2011)Đội tuyển Việt Nam tham gia trở lại các giải đấu quốc tế kể từ SEA Games 1991 tại Manila, Philippines.[34] Việt Nam tham dự vòng loại FIFA World Cup lần đầu tiên với tư cách là một quốc gia thống nhất vào chiến dịch World Cup 1994. Đội tuyển quốc gia vào thời điểm đó đã không thành công trong các chiến dịch World Cup khi đều thất bại ở cả hai giải đấu năm 1994 và 1998 với chỉ một chiến thắng. Từ năm 1996, Việt Nam là thành viên chính thức của AFF. Đội tham gia kỳ Tiger Cup đầu tiên và kết thúc ở vị trí thứ ba, sau đó đăng cai Tiger Cup lần thứ hai vào năm 1998, giải đấu mà họ thua 0-1 trước Singapore trong trận chung kết. Từ năm 2000 đến 2007, Việt Nam đều thất bại trong việc giành ngôi vô địch Đông Nam Á khi để thua ở bán kết hoặc bị loại ở vòng bảng. Cũng vào năm 1996, Việt Nam được báo chí quốc tế chú ý khi đã mời gã khổng lồ Juventus FC của Ý - đội mới giành được chức vô địch UEFA Champions League 1995–96 - sang thi đấu trong một trận giao hữu tại Hà Nội[35]. Năm 1999, Việt Nam là chủ nhà của Dunhill Cup, một giải đấu giao hữu dành cho các cầu thủ đội tuyển quốc gia và U-23. Vì được phân loại là giải đấu hỗn hợp đội tuyển quốc gia và U-23, một số đội tuyển quốc gia đã quyết định cử đội dự bị tham dự. Trong giải đấu này, Việt Nam đã có chiến thắng gây sốc 1-0 trước Nga và thủ hòa Iran 2-2. Đội tuyển sau đó bị loại ở bán kết sau thất bại 1–4 trước Trung Quốc. Tại vòng loại AFC Asian Cup 2004, đội đã tạo ra cú sốc với chiến thắng 1-0 trước đội giành hạng tư FIFA World Cup 2002 Hàn Quốc tại Muscat, trở thành một trong những chiến công vĩ đại nhất của bóng đá Việt Nam kể từ khi thống nhất.[36] Việt Nam đăng cai AFC Asian Cup 2007 cùng với Indonesia, Malaysia và Thái Lan. Được đánh giá là đội yếu thứ hai chỉ sau Malaysia, nhưng ở vòng bảng, Việt Nam đã đánh bại Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất 2-0, hòa 1-1 với một đội bóng vùng Vịnh khác là Qatar, trước khi để thua các nhà đương kim vô địch Nhật Bản 1-4. Việt Nam trở thành đội chủ nhà và là đội Đông Nam Á duy nhất lọt vào tứ kết, nơi họ thua nhà vô địch sau đó Iraq 0-2. Việt Nam đã giành chức vô địch AFF đầu tiên vào năm 2008, danh hiệu quốc tế đầu tiên của đội kể từ khi tái hội nhập bóng đá toàn cầu[37], và phải mất 10 năm sau đội mới lập lại thành tích này. Cuối năm 2011, Việt Nam tăng 35 bậc, xếp thứ 99, trở lại top 100 FIFA sau 7 năm và dẫn đầu Đông Nam Á lần đầu tiên trong bảng xếp hạng.[38] Suy thoái (2009–2014)Giai đoạn 2009 - 2014 chứng kiến sự đi xuống của bóng đá Việt Nam. Đội đã tham dự vòng loại World Cup 2010, 2014 và vòng loại Asian Cup 2015, nhưng đều không thành công và chấp nhận bị loại sớm. Đội thua chung cuộc 0–6 trước Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất ở vòng loại đầu tiên của World Cup 2010. Tại vòng loại World Cup 2014, Việt Nam chỉ có thể đánh bại Macau ở vòng đầu tiên, trước khi bị Qatar loại ở vòng thứ hai. Còn ở vòng loại Asian Cup 2015, Việt Nam thua 5/6 trận và xếp cuối bảng đấu gồm Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, Uzbekistan và Hong Kong. Cùng với thành tích kém cỏi ở vòng loại châu lục, Việt Nam đã sa sút ở giải đấu khu vực. Đội đã thua Malaysia, đội sau đó trở thành nhà vô địch, trong trận bán kết AFF Cup 2010. Việt Nam thậm chí còn bị loại ở vòng bảng AFF Cup tiếp theo khi chỉ có được trận hòa trước Myanmar, còn lại thua Thái Lan và Philippines. Thời kỳ tái thiết (2014–2017)Đội tuyển quốc gia Việt Nam bắt đầu chứng kiến những thay đổi đáng kể dưới thời HLV Miura Toshiya, người dẫn dắt cả đội tuyển quốc gia Việt Nam và đội U-23 Việt Nam từ năm 2014 đến năm 2016. Đội bóng đã có thành tích tốt ở giải AFF Cup 2014, nhưng Việt Nam đã không thể tiến vào trận chung kết khi thua Malaysia sau hai lượt trận bán kết với tổng tỷ số 3–4, trong đó có trận thua sốc 2–4 ngay tại sân nhà ở trận bán kết lượt về,[39] mặc dù trước đó đã thắng 2–1 trên sân khách ở lượt đi.[40] Tại vòng loại World Cup 2018, Việt Nam chung bảng với Thái Lan, Indonesia, Đài Bắc Trung Hoa và Iraq (Indonesia sau đó đã bị FIFA cấm tham dự), đội tuyển dưới sự dẫn dắt của HLV Miura đã hòa Iraq 1–1 trên sân nhà.[41] Nhưng các trận thua đáng thất vọng trước Thái Lan, bao gồm trận thua 0–1 trên sân khách[42] và trận thua bẽ mặt 0–3 trên sân nhà[43] đã khiến đội bóng bị chỉ trích nặng nề. HLV Miura Toshiya dù có tiến bộ nhưng đã bị VFF sa thải sau khi đội U-23 Việt Nam không vượt qua được vòng loại Olympic Rio 2016, niềm hy vọng lúc này được đặt vào tân HLV Nguyễn Hữu Thắng. Dưới thời Nguyễn Hữu Thắng, đội tuyển Việt Nam một lần nữa vào đến bán kết AFF Cup 2016, nhưng rồi đã phải chịu thua trước Indonesia với tổng tỷ số 3–4 sau hai lượt.[44][45] Việc đội U-22 bị loại ngay sau vòng bảng SEA Games 2017 khiến HLV Nguyễn Hữu Thắng phải từ chức. Toàn đội gặp khủng hoảng niềm tin khi người hâm mộ mất hết ý chí cổ vũ cho đội.[46] Huấn luyện viên tạm quyền Mai Đức Chung được bổ nhiệm dẫn dắt đội tuyển Việt Nam trong hai trận đấu quan trọng ở vòng loại thứ ba của Asian Cup 2019 với đội láng giềng Campuchia, và đã phân nào vực dậy tinh thần của toàn đội khi vùi dập đối thủ này qua 2 lượt trận, thắng 2–1 trên sân khách và thắng 5–0 trên sân nhà.[47] "Thế hệ vàng" mới (2017–2021)Park Hang-seo, cựu trợ lý của Guus Hiddink tại FIFA World Cup 2002, được bổ nhiệm làm huấn luyện viên mới của Việt Nam vào ngày 11 tháng 10 năm 2017 sau nỗ lực đàm phán không thành với Sekizuka Takashi; trước đó VFF cũng đã cố gắng liên lạc với HLV người Mỹ Steve Sampson nhưng không có kết quả. [48] Khi đến Việt Nam, HLV Park Hang-seo đã bị người Việt Nam chào đón bằng sự hoài nghi.[49] Trận đấu đầu tiên của ông Park dưới chức danh huấn luyện viên đội tuyển Việt Nam là ở vòng loại Asian Cup 2019, khi Việt Nam cầm hòa Afghanistan không bàn thắng trên sân nhà vào ngày 14 tháng 11 năm 2017, qua đó giúp Việt Nam vượt qua vòng loại Cúp bóng đá châu Á 2019, lần đầu tiên kể từ năm 2007. [50] Tuy nhiên, bản thân ông Park cũng bị chỉ trích vì màn trình diễn kém thuyết phục của toàn đội.[51] Thái độ của người hâm mộ thay đổi nhanh chóng sau thành tích khó tin của đội tuyển U-23 Việt Nam tại Giải vô địch bóng đá U-23 châu Á 2018 và Đại hội thể thao châu Á 2018, nơi HLV Park Hang-seo đồng thời là huấn luyện viên của đội U-23 và Olympic.[52]Cùng với các cầu thủ U-23, đội tuyển Việt Nam đã có lần thứ hai vô địch AFF Cup. Việt Nam tham dự AFC Asian Cup 2019 với đội hình trẻ nhất giải; phần lớn gồm những cầu thủ U-23. Được xếp vào bảng D cùng Iran, Iraq và Yemen, Việt Nam đã thua Iraq 2-3 và Iran 0-2, thắng Yemen 2-0 và đứng thứ ba bảng D, lọt vào vòng 1/16 với tư cách là một trong 4 đội thứ 3 có thành tích tốt nhất. Sau đó, đội tuyển đã bất ngờ đánh bại nhất bảng A là Jordan trong loạt sút luân lưu sau khi hòa 1-1.[53] Trong trận tứ kết, Việt Nam gặp Nhật Bản và để thua với tỷ số 1-0. Tại vòng loại thứ hai World Cup 2022 khu vực châu Á, Việt Nam vào bảng G cùng với ba đối thủ Đông Nam Á khác là Thái Lan, Malaysia và Indonesia bên cạnh Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất (UAE). Việt Nam kết thúc vòng loại thứ hai với 17 điểm, đứng thứ 2 sau UAE (18 điểm) và lần đầu tiên giành vé vào vòng loại thứ ba, cũng như tự động vượt qua vòng loại AFC Asian Cup 2023 tại Trung Quốc với tư cách là một trong năm đội nhì có thành tích tốt nhất.[54][55] Tại vòng loại thứ ba World Cup 2022 khu vực châu Á, Việt Nam nằm ở bảng B cùng Nhật Bản, Úc, Ả Rập Xê Út, Trung Quốc và Oman. Đội tuyển kết thúc vòng ba với 1 trận thắng, 1 trận hòa và 8 trận thua, giành được 4 điểm và đứng cuối bảng, không thể giành quyền tham dự vòng chung kết World Cup. Việt Nam tại SEA Games 16 do Vũ Văn Tư và Nguyễn Kim Hằng dẫn dắt giành một điểm, xếp cuối bảng và bị loại ngay từ vòng bảng sau khi hòa Philippines, thua Indonesia và Malaysia. Lần tập trung dự SEA Games năm đó, do điều kiện ở Nhổn rất thiếu thốn nên sau một tuần, 11 cầu thủ phía Nam (thành viên Công nhân Quảng Nam-Đà Nẵng, Hải Quan, Cảng Sài Gòn) đồng loạt "đào ngũ".[56] Cũng vì ảnh hưởng bởi sự cố trên, Vũ Văn Tư từ nhiệm sau 7 ngày dẫn dắt. Để lấp chỗ trống, liên đoàn huy động một số cầu thủ và HLV Thể Công, Nguyễn Sĩ Hiển lên làm nhiệm vụ. Đội bị loại ở vòng bảng SEA Games 17, trình làng những Nguyễn Hồng Sơn, Lê Huỳnh Đức. Sau hai kỳ SEA Games đầu tiên, liên đoàn bắt đầu thuê huấn luyện viên ngoại, tiên phong với Karl Heinz Weigang và Edson Tavares, cử hai đội dự đều vào bán kết Cúp Độc Lập và tập huấn tại châu Âu năm 1995. Đội lọt vào bán kết SEA Games cùng năm, thắng Myanmar hiệp phụ và thua Thái Lan chung kết. SEA Games 19, đội thua Thái Lan bán kết, đoạt huy chương đồng sau khi hạ Singapore. Lọt qua bảng 5 đội ở SEA Games 20 và thắng Indonesia bán kết, nhưng Alfred Riedl cùng Việt Nam tiếp tục nhìn người Thái đoạt huy chương vàng với thất bại 0-2 ở chung kết. Đó là lần cuối bóng đá nam tại SEA Games không giới hạn độ tuổi. Giải vô địch bóng đá Đông Nam ÁViệt Nam tham dự Tiger Cup đầu tiên năm 1996, khởi đầu bằng trận thắng 3-1 trước Campuchia tại vòng bảng. Nhưng ngay sau đó, đội lại có trận hòa thất vọng trước Lào với tỉ số 1-1. Trận đấu này đã bị nghi vấn "bán độ" khi Nguyễn Hữu Thắng nhận thẻ đỏ trực tiếp; huấn luyện viên Karl-Heinz Weigang thậm chí đã đòi đuổi một nhóm 5 cầu thủ có “vấn đề” về nước.[57][58] Sau sự việc, 5 cầu thủ này đã được phép tiếp tục thi đấu và cùng đội tuyển Việt Nam vượt qua vòng bảng trước khi thua Thái Lan ở bán kết và thắng Indonesia trận tranh hạng ba để đoạt huy chương đồng. Tiếp đó, Alfred Riedl dẫn dắt đội tuyển Việt Nam tại Tiger Cup 1998, lần đầu đội đăng cai một giải quốc tế. Đội có màn thể hiện ấn tượng với 3 trận thắng và 1 trận hòa, trong đó có cả trận thắng Thái Lan 3-0 tại vòng bán kết, nhưng cuối cùng đã phải khuất phục trước Singapore nhờ cái lưng làm bàn của Sasi Kumar. Đến vòng bảng Tiger Cup 2000, Việt Nam "đòi nợ" thành công khi thắng Singapore, nhưng lại để thua Indonesia ở bán kết và Malaysia trận tranh hạng ba. Với những tên tuổi mới như Minh Phương, Tài Em, Văn Quyến, đội đoạt huy chương đồng Tiger Cup 2002, bị loại ở vòng bảng Tiger Cup 2004, thua Thái Lan bán kết AFF Cup 2007. Trước AFF Cup 2008, khi Henrique Calisto lần thứ 2 lên dẫn dắt, đội toàn hòa và thua giao hữu. Vào giải đấu chính, Việt Nam thua Thái Lan, thắng Malaysia và Lào ở vòng bảng và vào bán kết gặp Singapore. Việt Nam cầm hòa đương kim vô địch Singapore không bàn thắng trên sân nhà trước khi giành chiến thắng trên sân khách nhờ bàn thắng duy nhất của Nguyễn Quang Hải, đưa Việt Nam vào chung kết. Trong trận chung kết tái đấu với Thái Lan, đội thắng 2-1 lượt đi trên sân khách. Lượt về, đội bị dẫn 1-0 cho đến những phút bù giờ hiệp 2, khi cú đá phạt hàng rào của Minh Phương được Công Vinh đánh đầu ngược tung lưới Thái Lan, giúp cho Việt Nam lần đầu lên ngôi vô địch Đông Nam Á.
Dương Vũ Lê Đoàn Huỳnh Nguyễn Phan Văn Lê Nguyễn Nguyễn Lê Đội hình xuất phát của Việt Nam tại trận chung kết lượt về AFF Cup 2008.
Nhưng chỉ hai năm sau, các nhà đương kim vô địch để thua Malaysia ở bán kết AFF Cup 2010. Đội tuyển sau đó chia tay huấn luyện viên Calisto cùng cặp tiền vệ Minh Phương, Tài Em. Năm 2012, đội dùng huấn luyện viên nội Phan Thanh Hùng cho AFF Cup nhưng kết thúc với thành tích tệ nhất trong các lần tham dự giải đấu của đội: bị loại từ vòng bảng, hòa Myanmar, còn lại thua Philippines và Thái Lan. Tuy nhiên, đội lại hơn Myanmar về hiệu số bàn thắng bại nên được miễn đấu vòng loại giải lần sau.[59] Thời kỳ chuyển tiếp AFF Cup 2014, huấn luyện viên Miura Toshiya tiếp quản đội với các nhân tố mới như Nguyên Mạnh, Minh Tuấn, Hoàng Thịnh,... Vượt qua vòng bảng với ngôi nhất bảng A, vào bán kết gặp Malaysia, đội thắng 2-1 lượt đi nhưng bất ngờ thua đối thủ 2-4 lượt về bởi những pha bóng ngớ ngẩn của hàng phòng ngự, trong đó có một quả phạt đền ngay đầu trận, một pha ra vòng cấm bất cẩn của thủ môn Trần Nguyên Mạnh để đối phương tâng bóng qua đầu và một bàn phản lưới nhà của Đinh Tiến Thành. Trước và trong AFF Cup 2016, Việt Nam thắng giao hữu với Syria, Indonesia và toàn thắng vòng bảng. Ở trận bán kết Việt Nam lại một lần nữa gặp lại Indonesia, đội thua 1-2 bán kết lượt đi, và trận lượt về trên sân Mỹ Đình do pha đỡ bóng nghiệp dư của Trần Đình Đồng "kiến tạo" cho cầu thủ đội bạn sút vào lưới trống và tấm thẻ đỏ trực tiếp vì lỗi đánh nguội cầu thủ Indonesia của thủ môn Nguyên Mạnh khi đã hết quyền thay người. Đội vươn lên 2-1 sau 90 phút do công lần lượt của Văn Thanh và Minh Tuấn, nhưng không thể chống đỡ thêm ở hiệp phụ và thua thêm một bàn trên chấm phạt đền khi hậu vệ Quế Ngọc Hải phải làm thủ môn bất đắc dĩ. Chung cuộc đội thua 3-4 và bị loại. Ở AFF Cup 2018, với nòng cốt đội tuyển là những cầu thủ đã đoạt huy chương bạc U-23 châu Á 2018 và đứng hạng tư ASIAD 2018 như Văn Hậu, Quang Hải, Văn Đức, Đức Chinh,... cùng các cựu binh như Huy Hùng, Văn Quyết, Anh Đức và Trọng Hoàng,...[60], Việt Nam giành được 3 chiến thắng trước Lào, Malaysia, Campuchia và một trận hòa với Myanmar, đứng đầu bảng A và vào bán kết; hạ gục Philippines cùng với tỷ số 2-1 hai lượt trận; vào chung kết hòa 2-2 Malaysia ở lượt đi trên sân khách. Lượt về trên sân nhà Mỹ Đình, Anh Đức ghi bàn duy nhất giúp đội thắng chung cuộc 3-2 và có lần thứ hai vô địch AFF Cup.
Đặng Trần Đỗ Quế Nguyễn Đoàn Nguyễn Đỗ Nguyễn Phan Nguyễn Đội hình xuất phát của Việt Nam tại trận chung kết lượt về AFF Cup 2018. Giải AFF Cup 2020, Việt Nam ở bảng B cùng Indonesia, Malaysia, Lào và Campuchia. Đội giành được 10 điểm, đứng sau Indonesia. Sau đó tại vòng bán kết, đội bị loại bởi Thái Lan, đội sau đó đã giành ngôi vô địch từ tay Việt Nam. Thất bại này đã đánh dấu lần thứ tám đội tuyển Việt Nam không thể góp mặt trong trận đấu cuối cùng của một kỳ AFF Cup và trở thành đội bóng bị loại ở vòng bán kết nhiều nhất lịch sử giải.[61] Tại các giải châu lục và thế giớiĐội tuyển Việt Nam trước lượt trận thứ hai bảng D Cúp bóng đá châu Á 2019 gặp đội tuyển Iran.
Vòng loại World Cup 1994, đội được đặt dưới sự dẫn dắt của Trần Bình Sự và được xếp vào ở bảng đấu có Triều Tiên, Qatar, Indonesia và Singapore. Việt Nam thắng duy nhất Indonesia loạt trận đầu sau đó thua cả bốn trận lượt về, đứng cuối bảng và không vượt qua vòng loại. Lư Đình Tuấn là cầu thủ đầu tiên ghi bàn tại vòng loại World Cup. Tiếp đó, Việt Nam mất vé tham dự Asian Cup 1996 vì thua một đội bóng mạnh ở châu Á là Hàn Quốc. Tại vòng loại World Cup 1998, gặp Tajikistan, Turkmenistan và Trung Quốc, đội toàn thua qua đó tiếp tục đứng cuối bảng và không vượt qua vòng loại. Đến Asian Cup 2000, đội một lần nữa không thể tiến vào vòng chung kết vì thua Trung Quốc. Vòng loại World Cup 2002, đội hòa một, thắng ba trận trước Mông Cổ và Bangladesh và thua Ả Rập Xê Út cả hai lượt đấu, nhìn đại diện Tây Á đi tiếp. Năm 2003, Việt Nam cử đội tuyển U-23 dự vòng loại Cúp bóng đá châu Á, thua Oman với tỷ số kỉ lục 0-6, thua Hàn Quốc và thắng Nepal loạt trận đầu. Loạt trận sau, đôi thắng tối thiểu Hàn Quốc, Nepal rồi thua tiếp 0-2 trước Oman. Năm 2004, Edson Tavares trở lại dẫn dắt đội nhưng thất bại ở vòng loại World Cup 2006, trước đó có chiến thắng duy nhất trước Maldives nhờ huấn luyện viên tạm quyền Nguyễn Thành Vinh. Lần đầu Việt Nam đồng đăng cai và dự giải châu lục là Asian Cup 2007. Tại vòng bảng, đội hạ UAE 2-0 nhờ hai bàn thắng của Quang Thanh và Công Vinh, sau đó hòa Qatar 1-1 rồi thua ngược Nhật Bản 1-4. Đội lọt vào tứ kết và thua Iraq 0-2, đội đã vô địch Asian Cup năm đó. Đoàn quân huấn luyện viên Alfred Riedl tái ngộ UAE tại vòng loại World Cup 2010 nhưng đã để thua ở cả hai lượt đi và về và nhận thất bại chung cuộc với tổng tỷ số 6-0. Vòng loại Asian Cup 2011, đội thắng 1, hòa 2 trận khác trước Liban và Syria, còn lại toàn thua trong đó có trận thua Trung Quốc 1-6. Vòng loại World Cup 2014, dưới sự dẫn dắt của HLV Falko Götz, đội đã đánh bại Ma Cao cả hai lượt trận, thua Qatar sân khách và thắng đối thủ lượt về trên sân nhà. Hoàng Văn Phúc đưa đội dự vòng loại Asian Cup 2015 thua 5 trận, thắng trận thủ tục với Hồng Kông. Trong chiến dịch vòng loại thứ 2 World Cup 2018, Việt Nam thua Thái Lan 0-1 và thắng Đài Loan 2-1 trên sân khách, sau đó hòa Iraq 1-1 và thua 0-3 trong trận tái đấu Thái Lan trên sân Mỹ Đình. Năm 2016, khi Nguyễn Hữu Thắng lên thay Miura Toshiya, đội đã thắng Đài Loan 4-1 trên sân nhà. Iraq, trong trận quyết định, đã hạ Việt Nam 1-0 trên sân trung lập để đi tiếp. Kết thúc ở vị trí thứ 3 trong bảng, Việt Nam lọt vào vòng 3 vòng loại Asian Cup 2019 đối đầu Afghanistan, Campuchia, và Jordan. Đội thắng Campuchia cả hai lượt trận, hòa 4 trận còn lại trong thời gian mà Nguyễn Hữu Thắng, Mai Đức Chung và Park Hang-seo lần lượt thay nhau dẫn dắt. Ở bảng D Asian Cup 2019, Việt Nam khởi đầu bằng trận thua ngược Iraq 2-3 rồi thua tiếp Iran 0-2 và hạ Yemen 2-0 lượt đấu cuối. Toàn đội đã phải chờ đến những diễn biến cuối cùng của giai đoạn vòng bảng ở trận Liban thắng CHDCND Triều Tiên 4-1 mới có thể xác định được tấm vé đi tiếp ở vị trí cuối trong nhóm 4 đội đứng thứ 3 có thành tích tốt nhất (bằng điểm số, hiệu số bàn thắng thua và số bàn thắng với Liban nhưng hơn ở chỉ số fair-play). Vòng 16 đội, Việt Nam cầm hòa Jordan 1-1 trong 120 phút thi đấu và thắng 4-2 trong loạt sút luân lưu, vào đến tứ kết thua tối thiểu trước Nhật Bản. Đây là lần thứ hai đội tuyển đi tới trận tứ kết của Asian Cup, nhưng đặc biệt hơn so với năm 2007 bởi đây là lần đầu tiên đội có một trận thắng ở vòng loại trực tiếp của một giải đấu châu lục không tổ chức trên sân nhà. Vòng loại World Cup 2022 khu vực châu Á giai đoạn hai, Việt Nam được xếp vào bảng G – bảng đấu được coi là kì lạ khi nằm chung bảng với những người hàng xóm quen thuộc của khu vực Đông Nam Á: Indonesia, Malaysia, Thái Lan. Đội duy nhất không thuộc Đông Nam Á vào bảng này là UAE, cũng là một đối thủ có duyên nợ với đội tuyển Việt Nam. Qua 8 trận, đội đã thắng 5, hòa 2 và thua 1, được 17 điểm và đứng thứ hai sau UAE. Xét các đội nhì bảng có thành tích tốt nhất sau khi loại kết quả với đội cuối bảng (trừ 6 điểm), đội tuyển Việt Nam được 11 điểm, đứng thứ 4 trong 8 đội nhì bảng, giành quyền vào vòng loại World Cup 2022 giai đoạn ba, đồng thời sớm đoạt vé tham dự vòng chung kết Asian Cup 2023. Vòng loại thứ ba World Cup 2022, Việt Nam nằm ở bảng B cùng Nhật Bản, Úc, Ả Rập Xê Út, Trung Quốc và Oman. Đội không thể giành được dù chỉ một điểm trong 7 trận đấu đầu tiên trước khi đánh bại Trung Quốc 3-1 ngay trên sân Mỹ Đình vào ngày 1 tháng 2 năm 2022 (mùng 1 Tết Nguyên đán). Việt Nam kết thúc chiến dịch vòng loại của mình bằng trận hòa 1-1 trước Nhật Bản trong lượt trận cuối cùng. Màu áo đấu truyền thống của đội tuyển Việt Nam là màu đỏ, tượng trưng cho màu quốc kỳ, còn màu áo đấu phụ của đội thường là màu trắng (trừ năm 1998 là màu vàng).
Biểu tượngKhác với hầu hết các đội tuyển quốc gia khác thường in biểu tượng của liên đoàn/hiệp hội bóng đá hoặc Quốc huy của quốc gia đó lên áo đấu, quốc kỳ cờ đỏ sao vàng thường được in trên ngực trái áo đấu của đội tuyển Việt Nam (mặc dù trong những năm 1998-1999, họ đã sử dụng logo (cũ) của VFF trên áo đấu[64]). Trên thế giới ngoài Việt Nam chỉ có hai đội làm tương tự là Palestine và Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên. Năm 2016, lấy ý tưởng từ biệt danh "Rồng vàng"[a], biểu tượng con rồng được thiết kế và được VFF chọn làm biểu tượng chính thức cho đội tuyển vào tháng 12 năm 2017[65], nhưng do vướng phải phản ứng tiêu cực từ giới truyền thông và người hâm mộ, nên biểu tượng bị cho là "giống rồng của Bảy viên ngọc rồng"[b] này không được in lên áo.[66][67][68] Hơn nữa, trên thực tế, các liên đoàn hay hiệp hội bóng đá của các quốc gia khác thường in biểu trưng đồng bộ lên tất cả áo đấu của các đội tuyển bóng đá nam và nữ (cả đội tuyển quốc gia và đội tuyển theo các lứa tuổi), đội tuyển futsal và đội tuyển bóng đá bãi biển, do vậy việc in biểu trưng con rồng vốn ban đầu chỉ thiết kế cho đội tuyển quốc gia nam là không hợp lý.[c] Logo con rồng sau đó đã bị VFF loại bỏ và không được sử dụng dù chỉ một lần. Hình quốc kỳ vẫn được in trên áo đấu, còn logo của VFF được in trên đồ dùng khác của đội tuyển (cặp, túi, mũ, khẩu trang,...) và được sử dụng trên các phương tiện truyền thông cho đội tuyển (banner họp báo, biển quảng cáo, mạng xã hội, bảng điện tử ở sân vận động,...). Biệt danhCơ quan quản lý hình ảnh của đội tuyển là VFF sử dụng biệt danh chính thức cho đội tuyển là "Những Chiến Binh Sao Vàng" (hay "Golden Star Warriors"), dựa theo ngôi sao của Quốc kỳ trên áo[70][71][72]. Một số cái tên như "Đoàn quân áo đỏ"[73], "Những chàng trai áo đỏ"[74] hay "Rồng vàng"[a] (mặc dù khác màu áo) là do giới truyền thông tự đặt. Tài trợTài trợ cho đội tuyển có Acecook[75], Yanmar[76], Honda[77], Sony[78], Bia Saigon[79], Coca-Cola[80], Vinamilk[81], Kao[82], Herbalife Nutrition[83], TNI Corporation[84] và một số nhà tài trợ phụ khác. Các cổ động viên Việt Nam tại AFC Asian Cup 2019, trong trang phục áo cờ đỏ sao vàng, giống với quốc kỳ. Cổ động viênHai hội cổ động viên lớn cho đội tuyển quốc gia là Hội Cổ động viên bóng đá Việt Nam (VFS, tiếng Anh: Vietnam Football Supporters) được thành lập vào năm 2014 và Hội Cổ động viên Sao vàng Việt Nam (VGS, tiếng Anh: Vietnam Golden Stars) được thành lập vào năm 2017. Mỗi khi đội tuyển quốc gia giành chiến thắng trong các trận đấu lớn, đường phố thường bị áp đảo bởi những đám đông người Việt Nam hát vang các bài hát mang đậm tính dân tộc.[85] Trong khuôn khổ Asian Cup 2019, người hâm mộ Việt Nam đã rất phấn khích sau khi đánh bại Jordan ở vòng 16 đội.[86] Sự cuồng nhiệt của người hâm mộ tại đây còn thể hiện ngay cả trong các giải đấu nhỏ, chẳng hạn như khi Việt Nam giành được vị trí á quân tại giải đấu U-23 châu Á 2018.[87] Đa phần các cổ động viên Việt Nam chưa có thói quen mua và mặc áo đấu chính thức của đội tuyển quốc gia như cổ động viên ở nhiều nước khác. Họ thường mua và mặc áo cờ đỏ sao vàng (giống quốc kỳ) với giá rẻ hoặc mua áo đấu không chính hãng khi đi xem và cổ vũ. Thực tế, việc mua áo chính thức của đội tuyển là một nguồn thu không nhỏ góp phần vào kinh phí cho các đội tuyển quốc gia.[88][89] Sân nhàSân nhà của đội trước năm 2003 là sân Hàng Đẫy, sau đó chuyển sang Sân vận động Quốc gia Mỹ Đình ở Hà Nội, được xây dựng để phục vụ cho SEA Games 22. Đội cũng thi đấu ở sân Thống Nhất tại TP. Hồ Chí Minh trong một số trận giao hữu hay vòng loại. Đôi khi, Đội tuyển quốc gia cũng chọn sân ở những địa phương khác nhau để đá giao hữu nhằm tạo điệu kiện tốt nhất để thích nghi với điều kiện thi đấu ở các nước khác nhau. Ví dụ như năm 2021, đội đã chọn Bình Định để tập huấn và thi đấu giao hữu do thời tiết ở đây có nhiều điểm giống với thời tiết ở Singapore.[90]
Đội hình 23 cầu thủ được triệu tập cho trận giao hữu đá với Afghanistan vào ngày 1 tháng 6 năm 2022.
Từng triệu tậpNhững cầu thủ sau đây đã được gọi cho đội trong vòng 12 tháng qua.
Dưới đây là kết quả các trận đã đấu trong 12 tháng qua, cũng như bất kỳ trận đấu nào đã được lên lịch trong tương lai. 20212022Úc v Việt Nam
Việt Nam v Trung Quốc
Việt Nam v Oman
Nhật Bản v Việt Nam
Việt Nam v Afghanistan
Huấn luyện viên Park Hang-seo, người được coi là huấn luyện viên thành công nhất trong lịch sử bóng đá Việt Nam khi được FIFA ca ngợi về sự tiến bộ của Việt Nam trong suốt sự nghiệp cầm quân của mình với đội tuyển, đặc biệt sau thành công của đội trẻ tại Giải vô địch U-23 châu Á 2018 và Asiad 18, cũng như đội tuyển quốc gia tại AFF Cup 2018, Asian Cup 2019 và lần đầu tiên lọt vào vòng loại thứ 3 World Cup khu vực châu Á. [92]
Các danh hiệu được liệt kê dưới đây chỉ tính riêng Đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam là đội tuyển không giới hạn tuổi, không bao gồm thành tích của Đội tuyển Việt Nam Cộng hòa và các đội tuyển trẻ của Việt Nam (U-22, U-23, Olympic) Giải chính thứcChâu lục (châu Á)
Khu vực (Đông Nam Á)
Từ năm 2007, AFF Cup không tổ chức trận tranh hạng ba. Hai đội thua ở bán kết được coi là đồng giải ba.
Từ năm 2001, môn bóng đá nam bị giới hạn dưới 23 tuổi. Giải giao hữu
Thái Lan - quốc gia có nền bóng đá phát triển lâu đời và giàu thành tích nhất ở Đông Nam Á - luôn được xem là đối thủ lớn nhất của Việt Nam ở các giải đấu khu vực kể từ khi bóng đá Việt Nam quay trở lại đấu trường quốc tế vào năm 1991.[101] Trong giai đoạn này, bóng đá Việt Nam thường xuyên bị Thái Lan lấn át về thành tích đối đầu lẫn danh hiệu, đặc biệt là hai thất bại liên tiếp trong hai trận chung kết SEA Games các năm 1995 và 1999, bên cạnh đó là những trận thua tủi hổ ở AFF Cup và vòng loại World Cup trước đối thủ "khắc tinh" này. Điều này khiến các phương tiện truyền thông và người hâm mộ trong nước, với sự tị nạnh rất cao, thường đem đội tuyển quốc gia đi so sánh với Thái Lan và luôn muốn Việt Nam phải hơn Thái Lan ở mọi phương diện, dù là ở giải giao hữu,[102] giải trẻ (SEA Games), giải đấu nhỏ (AFF Cup), vòng loại của các giải lớn hơn (AFC Asian Cup, FIFA World Cup),[103][104] hay so bì ngay cả trên bảng xếp hạng FIFA.[105][106] Thậm chí, tư tưởng "ăn thua" và "so bì" với Thái Lan của giới truyền thông và người hâm mộ còn lan đến cả bóng đá nữ[107] và futsal.[108] Đối với họ, không cần biết sức mạnh đội tuyển Việt Nam so với châu Á hay thế giới như thế nào, tiến bộ được bao nhiêu, chỉ cần Việt Nam mạnh nhất ở Đông Nam Á hoặc hơn Thái Lan là đủ.[109] Kể từ khi tái hội nhập với bóng đá quốc tế năm 1991, Việt Nam đã đối đầu với Thái Lan 26 trận ở cấp độ đội tuyển quốc gia, nhưng hoàn toàn lép vế khi chỉ có 3 chiến thắng, còn lại là 7 trận hòa và 16 trận thua. Thậm chí, Việt Nam chưa bao giờ giành chiến thắng trước Thái Lan trên sân Mỹ Đình, sân nhà chính của đội, dù từng đánh bại Thái Lan 3-0 trên sân Hàng Đẫy ở AFF Cup 1998 - trận thắng đánh dấu lần đầu tiên Việt Nam thắng được Thái Lan. Chiến thắng 2-1 trên sân vận động Rajamangala ngày 24 tháng 12 năm 2008 trong khuôn khổ chung kết lượt đi AFF Suzuki Cup 2008 là lần gần nhất Việt Nam thắng Thái Lan ở một giải đấu chính thức, và từ đó đến nay đội chỉ thắng được đối thủ kỵ giơ này thêm một lần ở giải giao hữu King's Cup 2019 với tỷ số 1-0. Trong khi lần gần nhất hai đội gặp nhau là ở vòng bán kết AFF Suzuki Cup 2020, nơi Thái Lan loại Việt Nam bằng chiến thắng 2-0 ở lượt đi và hòa 0-0 ở lượt về. IndonesiaIndonesia được xem là một đối thủ khó chịu của đội tuyển Việt Nam. Trong suốt giai đoạn 20 năm từ 1999 đến 2019, Việt Nam chỉ hòa và thua khi đối đầu với Indonesia tại các giải đấu chính thức.[110] Chuỗi trận không thắng này bắt đầu kể từ sau trận thắng 1-0 trước Indonesia ngày 12 tháng 8 năm 1999 tại bán kết môn bóng đá của SEA Games 1999, và kéo dài 12 trận, với 7 trận hòa và 5 trận thua, và chấm dứt khi Việt Nam thắng 3-1 trên sân của Indonesia ngày 15 tháng 10 năm 2019 tại vòng loại thứ hai của World Cup 2022. Trong giai đoạn này, Việt Nam chỉ có một lần thắng Indonesia 3-2 trong trận đấu giao hữu trên sân Mỹ Đình ngày 8 tháng 11 năm 2016. Hiện tại, Việt Nam vẫn có thành tích đối đầu kém hơn Indonesia khi thắng 7 trận, hòa 10 trận và thua 8 trận sau 25 lần đối đầu kể từ năm 1991. Tuy nhiên, tính riêng trong thập niên 2010, Việt Nam thắng ba, hoà năm và chỉ thua một trận trước đội bóng xứ vạn đảo.[111] Trận thua gần nhất của Việt Nam trước Indonesia có tỷ số 1-2 diễn ra ở bán kết lượt đi AFF Suzuki Cup 2016 tại Bogor. Lần gần nhất ở cuộc đối đầu giữa hai đội ngày 15 tháng 12 năm 2021 tại vòng bảng AFF Suzuki Cup 2020, hai đội hòa nhau với tỉ số 0-0. SingaporeKhi Singapore vẫn còn là một thế lực ở Đông Nam Á cho đến năm 2012 nhờ chính sách sử dụng cầu thủ nhập tịch, đội bóng đến từ đảo quốc sư tử được xem là một đối thủ lớn của Việt Nam. Hai đội đã đối đầu với nhau trong 17 trận đấu kể từ năm 1991, trong đó Việt Nam chiếm ưu thế với 7 trận thắng, 6 trận hòa và 4 trận thua. Sau thất bại 0-1 trước Singapore trong trận chung kết AFF Cup 1998, Việt Nam đang duy trì chuỗi trận bất bại trước Singapore, bao gồm chiến thắng trước đối thủ này ở bán kết AFF Cup 2008, giải đấu mà Việt Nam vô địch. Điều đáng chú ý là các trận thắng của Việt Nam trong thời gian này trước Singapore đều chưa bao giờ cách biệt quá 1 bàn thắng và có tới 6 trong số 12 trận có kết quả hòa. Trong lần gần nhất đối đầu ở một giải đấu chính thức, Việt Nam đánh bại Singapore 1-0 ở lượt cuối vòng bảng AFF Cup 2010. Với sự sa sút của bóng đá Singapore kể từ sau chức vô địch AFF Cup 2012, hai đội đã không còn dịp gặp nhau ở các giải đấu chính thức. Từ đó đến nay, Việt Nam chỉ gặp Singapore một lần ở giải giao hữu AYA Bank Cup 2016, nơi Việt Nam thắng 3-0 trong hiệp phụ sau khi hòa không bàn thắng trong hai hiệp chính. MalaysiaXem thêm: Lịch sử đối đầu giữa Việt Nam - Malaysia Cùng với Thái Lan và Indonesia, Malaysia được xem là một trong ba đối thủ cạnh tranh chính của Việt Nam ở các giải đấu khu vực. Khác với hai đối thủ trên, Việt Nam tỏ ra áp đảo về thành tích đối đầu trước người Mã với 14 trận thắng, ba trận hòa và chỉ năm lần thất bại trong 22 lần chạm trán với đối thủ này kể từ năm 1991.[112] Hai đội từng đối đầu trong trận chung kết AFF Cup 2018, với chiến thắng chung cuộc 3-2 dành cho Việt Nam. Đội cũng đang duy trì mạch trận bất bại trước Malaysia kể từ năm 2014, với chiến thắng 3-0 trong lần chạm trán gần đây nhất ở vòng bảng AFF Cup 2020. Thất bại gần đây nhất của Việt Nam diễn ra trên sân Mỹ Đình trong trận bán kết lượt về AFF Suzuki Cup 2014 với tỷ số 2-4.
|