Thứ Ba, 10:09, 01/02/2011 Show Nghiêng nghiêng tháng Chạp Đã mai vàng đã cúc vàng Đã lênh loang cải hoa tràn bãi xưa Xuân về - em sắp về chưa Qua chiều qua sớm qua trưa tôi chờ… Lơ ngơ bắp cũng trổ cờ Dại rùm lau cũng phất phơ bông rồi Lục bình tím ngẩn ngơ trôi Đò neo bến cũ tôi ngồi đợi em. Kệ bầy con nít bu xem Mặc ai chỉ trỏ tiếng gièm tiếng pha Nhớ nhau cháy ruột gan mà ‘‘Nghiêng nghiêng’’ một chút cũng là tự nhiên. Qua tháng chạp…Qua tháng giêng Về đâu, ơi lúm đồng tiền của tôi Tàn xuân vãn hội lâu rồi Lá trầu để miệng bình vôi há hoài ? Biếc nụ cao dao Ngày xưa cha E ấp nụ tầm xuân Là một cô gái sớm yêu muộn ngỏ Trống rỗng không chỉ một hai tuần Bốn mùa cha cô đơn như gió Bây giờ Biếc hơn trời, xanh hơn cỏ Mỗi nụ con cười nở một đóa ca dao Không phải từ nuối tiếc chiêm bao Cũng không phải từ xót xa mộng mị Nụ cười con Nở ra từ biển lớn yêu thương Nở ra từ trái tim đất đai trù phú Xanh biếc lửa niềm tin cư ngụ Xanh biếc sao mơ ước soi đường… Con ơi Hình bóng của cha ơi Cõi sống bây giờ ít chân nhiều giả Hãy yêu thật nhưng cũng đừng quên xung quanh đầy gió trăng dối trá Trước khi “trèo lên cây bưởi hái hoa”… Không hấp tấp vội vàng Nhưng cũng đừng do dự lữa lần đến chậm bước Như cha! Dịu dàng hương quêNhững bông hoa cỏ dịu dàng Vẫy cờ thơm Gió mơn man chân trời Dập dờn câu hát, sông ơi Cầu giăng dải yếm hẹn người lại lên Hội hè khoan nhặt phách sênh Vui buồn tung tỏa Nhớ quên bập bùng Thục lan cánh đỏ não nùng Nõn nà bông súng trắng bung mặt đầm Ngậm ngùi thạch thảo tím câm Hoa sam đất vẫn âm thầm gọi tên Bão bùng quăng xuống quật lên May còn kỷ niệm đi bên cuộc đời Rào tre nắng rã mưa rời Mồng tơi vẫn lá xanh trời quê hương Nghe mùi hoa cỏ vấn vương Tưởng em Tưởng mẹ hiền thương Thơm về… Lỗi cũNgẩn ngơ lối cũ em về Mảnh trăng lá lúa hẹn thề kém xanh Nhạt mùi hoa bưởi hoa chanh Có còn hương tóc thơm quanh dịu dàng? Mười năm xa chị, xa làng Em thành con gió lang thang khắp trời Tưởng là nhớ rụng thương rơi Hay đâu tha- thiết- một- thời chưa tan Chòng chành nước dọc đò ngang Cơn mưa kim tuyến sợi vàng sợi nâu Ao xưa rong cọc rêu cầu Gót hồng lấm tấm bèo dâu vẫn hồng Héo lòng ôm gốc sầu đông Mưa xoan tím ngực phập phồng gió rơi Chuồn hoa thấp tháy ao người Chị cười… Em cũng gượng tươi… Xuân mà!./. Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên (Vanchuongthanhphohochiminh.vn) – “Bằng đôi chân bại liệt khẳng khiu / Tôi nhúc nhắc bước giùn bước thẳng / Con đường vã mồ hôi im lặng / Bóng đêm vang những âm vọng sưng phù”…Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng.Trở về chốn hẹnVề lại chốn xưa hò hẹn Nghiêng chiều vạt nắng xanh rơi Dấu chân một thời xa vắng Ngủ im dưới cỏ không lời. Mỏi mắt tìm anh chẳng thấy Cả em cũng khác em rồi Sỏi đá trơ lòng suối cạn Cát vàng mơ thuở nước trôi. Chập chờn bươm bướm bay đôi Như thể trêu người lẻ bóng Rưng rưng đánh thức chỗ ngồi Anh như con chuồn cánh mỏng. Bất chợt rừng cây nổi sóng Đỏ trời mưa lá phong thu Ngơ ngác chìm trong kỷ niệm Em còn mắc nợ lời ru? Thạch thảo muôn đời nở tím Đừng quên nhau nhé, đừng quên Lúc nào khổ đau buồn bã Về đây ân trả nghĩa đền! Xa xót lời ruẠ ời… Xưa mẹ ru con Nghẹn ngào cái vạc nỉ non cái cò Sông sâu lòng nặng khẳm đò Chìm trăng rơi bóng dễ mò được đâu. Cầu Ô thước gãy một đầu Trắng trời tháng bảy mưa ngâu sụt sùi Một đời được mấy khi vui Hầu trăm năm mẹ ngậm ngùi đủ trăm. Trông trăng trăng chẳng nên rằm Trồng dâu nuôi tằm tằm chẳng cho tơ Giăng mùng con nhện ngẩn ngơ Ngày xưa đau mẹ bây giờ xót con… “Bờ sông lặn lội” không còn Cái cò thương mẹ nỉ non thôi mà “Gió mùa thu” đã bay xa Còn văng vẳng tiếng ơi à đâu đây! Lá vàng cỏ xanhRa Quân y vào Xây dựng Mấy lần sém chết trọng thương Đinh vít còn găm cột sống Khòm lưng vẫn “oách” như thường. Bình sinh cậu ưa bay nhảy Mà nay phải một chỗ ngồi Lâm bệnh muốn đi khám bệnh Sợ phiền con cháu lại thôi. Chân gãy dính thêm ung nhọt Thấu trời thấu đất chớ chơi Cậu còn lo chăm chút mợ Mím môi không hé một lời. Có lần vui vui cậu bảo Tám mươi “đủ sở hụi” rồi Chắc thương mợ mày lẩn thẩn Nên trời “gia hạn” cậu thôi. Đến ngày cơm nuốt hết trôi Cổ nghẹn nói không ra tiếng Con cháu áp đưa đi viện Vài hôm cậu lại giục về. Đâu phải tuổi già trở tính Như thiên hạ vẫn hiểu nhầm Tự biết số mình sắp cạn Ở nhà cậu mới yên tâm. Với con, ngay từ tấm bé Cậu như người mẹ thứ hai Tiếc là tử sinh hữu mệnh Mấy thương cũng một thở dài… Trên dưới bao dung hào sảng Trước sau ân trả nghĩa đền Thanh thản nhẹ nhàng cậu nhé Lá vàng xuống cỏ xanh lên! Không đề Ví dầu ăn hết đào tiên Khỏe như Đại Thánh Tề Thiên cũng buồn Ngồi không tay mỏi chân cuồng Quẫy quơ chút chớ buông tuồng chi đâu… Bới đào đau thẳm hận sâu Tứ chi lỗi một cái đầu lỗi trăm! El Nino mùa thuBằng đôi chân bại liệt khẳng khiu Tôi nhúc nhắc bước giùn bước thẳng Con đường vã mồ hôi im lặng Bóng đêm vang những âm vọng sưng phù. Tháng Tám rồi sao chẳng thấy mùa thu Tiếng reo quả ngô đồng khô nỏ Dọc ngang gió mông lung nghìn mặt gió Màu heo may sương khói vẫn chưa về. El Nino nứt nẻ nụ cười mê Những ruộng lúa nương dâu bốc cháy Từng con sông chết khô dòng chảy Đất như người khát nước trăm năm. El Nino hút kiệt trăng rằm Mây trắng ngả màu đêm nhợt nhạt Đâu phải phù du say đèn tự sát Rừng hỏa thiêu nhân loại phát điên rồ. La Nina nối gót El Nino Thét tay bão gào tay mưa lũ lụt Bông cỏ héo chưa qua ngày nắng ngút Lại rữa tàn trong nước mắt chiều đông. Hóa thân ngàn vạn thứ cây trồng Kiên nhẫn đặt ca từ cho lá mới Tôi hát mãi vào đêm sâu vời vợi Giấc mơ quả đất mọc xanh ngần… Thực tế dù bại liệt hai chân Tim rộng mở cho tâm hồn vẫy cánh Nghị lực yêu thương làm nên sức mạnh Đất nảy mầm chấp mọi thứ El… La…! N.N.H |