Cách thức đạt tới kỹ năng biểu đạt ngữ âm tiếng Hán đạt chuẩn

ĐẠI HỌC QUỐC GIA HÀ NỘITRƯỜNG ĐẠI HỌC NGOẠI NGỮ*****ĐỀ TÀI NGHIÊN CỨU KHOA HỌC CẤP TRƯỜNGMÃ SỐ: N0805Tên đề tài:PHƯƠNG PHÁP DẠY KHẨU NGỮ THEO HÌNH THỨC ĐÀO TẠO TÍN CHỈ CHO SINH VIÊN NĂM THỨ HAI KHOA NN&VH TRUNG QUỐCNgười thực hiện: GVC Trịnh Hoàng LânĐơn vị: Bộ môn thực hành tiếng 2 Khoa NN&VH Trung QuốcHà Nội - 20092PHẦN MỞ ĐẦU1.Lý do chọn đề tàiChúng ta đều biết rằng: dạy ngoại ngữ là quá trình bồi dưỡng và nâng cao các kỹ năng nghe, nói, đọc, viết cho học sinh, trong đó dạy nói có nhiệm vụ bồi dưỡng năng lực biểu đạt cho học sinh, đó cũng là mục đích và yêu cầu phải đạt được của quá trình dạy và học ngoại ngữ. Ngôn ngữ là công cụ để giao tiếp, giao tiếp bằng lời nói là hình thức cơ bản nhất.Hiện nay, sự giao tiếp quốc tế ngày càng mở rộng và phát triển, do đó việc dùng ngôn ngữ thứ hai để giao tiếp vô cùng cần thiết. Coi trọng khẩu ngữ, nâng cao năng lực biểu đạt khẩu ngữ là một trong những đặc điểm chủ yếu của phương pháp dạy khẩu ngữ hiện đại.Do đó, ở năm thứ 2, Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc, nhiệm vụ dạy khẩu ngữ, nâng cao năng lực biểu đạt cho học sinh được bộ môn thực hành tiếng II tập trung suy nghĩ, đổi mới phương pháp giảng dạy (nhất là theo hình thức đào tạo tín chỉ hiện nay), mục đích để nâng cao kỹ năng nói cho sinh viên. Đây cũng là mục đích chung của những người làm công tác giảng dạy ngoại ngữ.2.Nhiệm vụ của đề tàiĐề tài có những nhiệm vụ chủ yếu như sau:+ Đề tài tìm hiểu cơ sở lý luận liên quan đến việc giảng dạy khẩu ngữ cho sinh viên năm thứ 2.+ Khảo sát thực trạng dạy và học nói của sinh viên năm thứ 2 của Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc trong những năm vừa qua, chỉ rõ những ưu điểm, những hạn chế của giáo trình, của phương pháp dạy nói cũng như yêu cầu của phương pháp dạy nói hiện nay.3Trên cơ sở đó, đưa ra một số phương pháp dạy nói có hiệu quả nhất để góp phần nâng cao năng lực biểu đạt cho học sinh.3.Đối tượng nghiên cứuĐối tượng nghiên cứu của đề tài là các phương pháp dạy nói cho học sinh năm thứ 2 bao gồm cả phương pháp truyền thống và phương pháp hiện đại. Từ đó nêu ra một số phương pháp có hiệu quả nhất.4.Phương pháp nghiên cứuĐề tài đã sử dụng các phương pháp nghiên cứu sau:- Phương pháp thống kê: Thống kê các phương pháp giảng dạy đã được sử dụng, các nội dung giảng dạy trong giáo trình làm cơ sở để tìm ra phương pháp phù hợp.- Phương pháp phân tích: Phân tích quan điểm của các nhà nghên cứu về phương pháp giảng dạy và các kết quả điều tra có liên quan.- Phương pháp tổng hợp: Tổng hợp các số liệu và các kết quả phân tích để rút ra các kết luận cuối cùng.5.Cấu trúc của đề tàiNgoài phần mở đầu, kết luận và phụ lục, đề tài bao gồm 3 chương:- Chương 1: Cơ sở lý luận- Chương 2: Tình hình dạy khẩu ngữ cho sinh viên năm thứ 2 của Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc trong những năm vừa qua.- Chương 3: Phương pháp dạy khẩu ngữ cho sinh viên năm thứ 2 của Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc theo hình thức đào tạo tín chỉ.4CHƯƠNG 1: CƠ SỞ LÝ LUẬN1. Khẩu ngữ là gì?Khẩu ngữ là ngôn ngữ thường dùng, là công cụ giao tiếp chủ yếu của nhân loại. Trước khi chữ viết ra đời, loài người giao tiếp với nhau bằng khẩu ngữ, sau khi chữ viết ra đời, loài người sáng tạo ra ngôn ngữ viết cũng dựa trên cơ sở của khẩu ngữ.1.1. Đặc điểm của khẩu ngữ1.1.1. Biểu đạt khẩu ngữ phải có hoàn cảnh ngôn ngữ cụ thể và đối tượng đã xác định.Chúng ta biết rằng: Biểu đạt ngôn ngữ viết cũng phải có đối tượng, nhưng đối tượng của khẩu ngữ phải xác định và cụ thể hơn. Nội dung, phương thức biểu đạt, sử dụng từ ngữ của khẩu ngữ chịu sự ảnh hưởng rất lớn của hoàn cảnh ngôn ngữ và đối tượng giao tiếp.1.1.2. Ngữ pháp của khẩu ngữ mang sắc thái đặc thùNếu như văn viết phải chú ý đến sự kết cấu hoàn chỉnh, chặt chẽ, thì khẩu ngữ thường dùng ngôn ngữ rất tự nhiên để biểu đạt, tốc độ biểu đạt của khẩu ngữ rất nhanh, cho nên câu nói thường ngắn gọn, tự nhiên, thành phần rút gọn nhiều…1.1.3. Phương pháp biểu đạt của khẩu ngữ phong phú đa dạng và có sắc thái đặc thù riêng.Ngữ điệu, ngữ khí trong biểu đạt khẩu ngữ còn mang ý nghĩa biểu hiện sắc thái của tình cảm. Người nói có thể dùng ngữ khí khác nhau, ngữ điệu thay đổi để biểu đạt tư tưởng, tình cảm của mình. Trong biểu đạt khẩu ngữ, người nói thường dùng sắc thái của vẻ mặt, động tác, tư thế, sử dụng thán từ… người ta thường gọi đó là “ngôn ngữ phụ” để nói lên hết sự suy nghĩ và tình cảm của mình.51.2. Ý nghĩa và tác dụng của việc dạy khẩu ngữSự tiến bộ của xã hội và sự phát triển của nền kinh tế đã làm cho nhịp điệu của cuộc sống rất sôi động, khẩn trương, sự giao lưu trong xã hội ngày càng phong phú đa dạng. Hơn nữa, con người ngày càng chú ý đến tốc độ và hiệu quả của giao tiếp. Ngôn ngữ nói và ngôn ngữ viết cũng như vậy, đều là hình thức ngôn ngữ không thể thiếu được trong sự giao tiếp của con người. Do đó, dạy khẩu ngữ tiếng Hán xuất phát từ mục đích của việc dạy tiếng Hán, do mục đích này quyết định.Dạy tiếng Hán là bồi dưỡng, nâng cao trình độ tiếng Hán và năng lực giao tiếp tiếng Hán cho học sinh. Trình độ tiếng Hán biểu hiện ở trình độ nghe, nói, đọc, viết, 4 kỹ năng này được hình thành chủ yếu đều dựa vào quá trình dạy khẩu ngữ.Năng lực giao tiếp là khả năng vận dụng tri thức đã học được vào cuộc sống thực tiễn, năng lực biểu đạt được tư tưởng, tình cảm, sự hiểu biết của mình cho người khác hiểu, hoặc thông qua lời nói của mình để thuyết phục, lôi cuốn người khác. Do đó, đối với học sinh, ngoài việc nắm vững kiến thức chuyên ngành, phải không ngừng nâng cao năng lực biểu đạt khẩu ngữ của mình. Vì vậy, năng lực biểu đạt khẩu ngữ của giáo viên quyết định chất lượng của việc dạy học, ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển ngôn ngữ của học sinh. Từ đó, có thể rút ra kết luận rằng: Dạy khẩu ngữ có vị trí rất quan trọng của quá trình giảng dạy tiếng Hán.1.3. Mục đích và yêu cầu dạy ngoại ngữMục đích của dạy khẩu ngữ là bồi dưỡng và nâng cao năng lực biểu đạt lời nói cho học sinh, đó chính là khả năng nói của học sinh. Muốn đạt được mục đích đó, dạy khẩu ngữ phải đạt được những yêu cầu sau:6+ Chuẩn xác: Nội dung chuẩn xác, trọng điểm rõ ràng, phát âm chuẩn, dùng từ ngữ đúng, đặt câu cơ bản là phù hợp với quy tắc ngữ pháp.+ Rõ ràng: Ngôn ngữ phải rõ ràng, lưu loát, logic, ý hoàn chỉnh, mẫu câu ngắn gọn, có sức thuyết phục.+ Sinh động: Ngữ điệu tự nhiên, âm lượng thích hợp, từ ngữ phong phú, phương thức biểu đạt đa dạng…2.Tính chất và nhiệm vụ của dạy khẩu ngữ2.1. Yếu tố văn hoá dân tộc trong ngôn ngữ Mỗi dân tộc trên thế giới đều có nền văn hoá riêng, mang đậm bản sắc của dân tộc mình. Đồng thời, văn hoá của mỗi dân tộc lại nằm trong văn hoá cộng đồng của toàn nhân loại. Có thể nói, văn hoá là nhân tố căn bản cấu thành một dân tộc, kể cả dân tộc không có chữ viết. Con người với tư cách là chủ thể sáng tạo ra văn hoá và cũng là người thừa kế di sản văn hoá. Tuy thuộc các dân tộc khác nhau nhưng họ lại giống nhau về đặc trưng bản chất, như năng lực tư duy, óc sáng tạo để sáng tạo ra công cụ lao động, vận dụng kinh nghiệm vào cuộc sống lao động của mình, và từ đó làm cho nền văn hoá dân tộc càng thêm rực rỡ.Ngôn ngữ và văn hoá là hai mặt gắn bó hữu cơ với nhau. Mỗi dân tộc trên thế giới đều có những đặc trưng văn hoá, bản sắc dân tộc khác nhau, thể hiện qua phương thức tư duy, phương thức sống, phong tục tập quán của họ. Đồng thời qua giao lưu văn hóa và sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa các nền văn hoá, ta lại thấy giữa các dân tộc có các nét tương đồng. Đặc biệt là các dân tộc, các quốc gia nằm trên cùng một nền văn hoá. Tất cả những đặc trưng văn hoá ấy đều thể hiện rõ nét trong ngôn ngữ dân tộc. Một điểm dễ dàng nhận thấy được là các ngôn ngữ phương tây có nhiều nét tương đồng, các ngôn ngữ phương đông cũng có nhiều nét tương đồng. Song nếu so sánh một ngôn ngữ phương đông và một ngôn ngữ phương tây thì nét khác biệt lại là cơ bản, đồng 7thời giữa các ngôn ngữ của cùng một vùng văn hóa cũng có nhữn nét di biệt, thể hiện bản sắc dân tộc độc đáo của họ.Là một dân tộc có bề dày lịch sử hơn 5000 năm, trong đó, thời kỳ xã hội phong kiến kéo dài hơn 2300 năm, với dân số chiếm khoảng 1/5 dân số thế giới, dân tộc Trung Hoa có một nền văn hoá đồ sộ, sán lạn. Trong đại gia đình dân tộc Trung Hoa, dân tộc Hán chiếm đa số. Dân tộc Hán có vai trò chủ đạo trong việc sáng tạo nên nền văn hoá Trung Hoa. Họ sống chủ yếu dựa vào nông nghiệp. Từ xa xưa, nền sản xuất nông nghiệp là thủ công, lạc hậu, năng suất thấp. Người ta phải sống dựa vào nhau trong địa bàn dân cư làng xã. Mỗi làng xã ấy là một đơn vị dân cư khá độc lập. Quan hệ giữa các thành viên trong làng xã vốn là quan hệ huyết thống, về sau mới có sự pha trộn. Thức ăn của người Trung Hoa truyền thống chính là lương thực. Sau đó, qua quá trình giao lưu với dân tộc anh em khác, trong mọi mặt đời sống sinh hoạt, trong đó có vấn đề ẩm thực trở nên phong phú như ngày nay. Cũng một phần do đi lên từ nên nông nghiệp lạc hậu, thiếu sức sản xuất, người ta phải dựa vào nhau, sống thành làng xã, cụm dân cư. Từ đó dần dần hình thành nên nền văn hoá truyền thống mang tính chất đại gia đình. Đó là nét tương đồng với dân tộc Việt Nam ta – Văn hoá Việt Nam cũng là văn hoá làng xã với nền văn minh lúa nước ngàn đời. Vai trò của giao tiếp ngôn ngữ trong mọi mặt đời sống xã hội, chẳng hạn như vấn đề văn hoá thăm hỏi là để xây dựng và củng cố, tăng cường quan hệ giữa người với người trong xã hội. Trong thực tế giao tiếp, có khi thăm hỏi chỉ mang tính chất xã giao thông thường, có khi thăm hỏi là khúc dạo đầu của cuộc thoại chính thức với những chủ đề nhất định, nhằm đặt được mục đích nhất định. Do đó, có khi chính thăm hỏi cũng được coi là chiến lược trong giao tiếp ngôn ngữ. Một vấn đề cần lưu ý nữa là, cùng với sự phát triển của kinh tế, văn hoá xã hội, tâm lý, nguyện vọng của cả cộng đồng cũng như mỗi người trong xã hội cũng có những biến đổi theo. Mặt khác, do ảnh hưởng của quá trình giao lưu 8quốc tế, văn hoá phương Tây cũng có tác động nhất định đến tâm lý giao tiếp của người Trung Quốc hiện nay. Do đó, nội dung, phương thức thăm hỏi cũng có những thay đổi nhất định, phản ánh hiện thực xã hội hiện đại. Ví dụ, quan niệm hạnh phúc con đàn cháu đống trước đây, nay đã trở nên lạc hậu. Mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh một con đã trở thành quy định chung của toàn xã hội được mọi người tuân thủ. Vấn đề cơm no, áo ấm cũng không còn là vấn đề cả cộng đồng quan tâm nữa, nhất là đối với đời sống của người dân thành thị. Đa số người dân thành thị và một phần người dân nông thôn Trung Quốc ngày nay đã vươn tới mức sống khấm khá. Do đó, điều mà người ta quan tâm và phấn đấu vươn lên chinh phục nó lại là những cái cao thượng hơn, vượt lên vấn đề cơm áo tầm thường. Chính những sự khác biệt trong văn hoá, tâm lí dân tộc đã tạo nên rào cản trong quá trình giao tiếp. Sự chênh lệch trong ngôn ngữ, văn hoá giữa các dân tộc đó đòi hỏi người dạy và người học đi đôi với việc trau dồi các tri thức ngôn ngữ, phải chú trọng đúng mức đến các tri thức văn hoá dân tộc, trong đó có tri thức giao văn hoá, nhằm mục đích tránh được những mâu thuẫn trong quá trình giao tiếp do sự xung đột văn hoá gây ra. Dạy và học các kĩ năng giao tiếp tiếng Hán, nhất là dạy khẩu ngữ - hình thức giao tiếp trực tiếp nhất càng cần phải chú ý đến các nhân tố văn hoá trong ngôn ngữ. 2.2.Sự khác nhau giữa ngôn ngữ lời nói và ngôn ngữ sách vởDạy tiếng Hán cho người nước ngoài tức là dạy cho họ học ngôn ngữ thứ hai, dạy bất kỳ ngôn ngữ nào cũng phải yêu cầu dạy tất cả các kỹ năng: nghe, nói, đọc, viết, phiên dịch. Nhưng trên thực tế, có những người học chỉ yêu cầu học nói và học nghe, không yêu cầu học chữ, và đương nhiên sẽ không đọc được vì không viết được. Những người được đào tạo theo kiểu này được ví như “người mù biết nói tiếng Trung Quốc”. Ngoài ra, có người học chỉ yêu cầu biết chữ, biết đọc và biết viết, họ không có nhu cầu học nói và đương nhiên cũng 9