Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024

Sự ra đi đột ngột của nam diễn viên Cao Dĩ Tường khiến nhiều người liên tưởng ngay đến vai diễn có số phận tương tự của anh trong phim "Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên".

Sáng 27/11, thông tin nam diễn viên Cao Dĩ Tường đột tử trong quá trình quay show truyền hình thực tế bùng nổ trên khắp diễn đàn mạng xã hội khiến nhiều khán giả xót xa. Theo Sina, nam diễn viên nổi tiếng bị ngất xỉu trong khi đang ghi hình show truyền hình thực tế Chase me.

Ngôi sao xứ Đài thực hiện các cảnh chạy bộ và liên tục có biểu hiện mệt mỏi, kiệt sức. Lúc sau, anh chỉ kịp nói được câu: “Tôi không làm được rồi” sau đó ngã xuống. Mặc dù được các nhân viên y tế sơ cứu hết sức, song anh nhanh chóng rơi vào trạng thái tim ngừng đập và qua đời sau đó.

Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024

Sự ra đi của Cao Dĩ Tường khiến không ít người bàng hoàng. Không những thế, nhiều người hâm mộ của nam diễn viên bỗng nhớ đến nhân vật Vương Lịch Xuyên mà anh từng thủ vai. Phải chăng số phận Lịch Xuyên đã "vận" vào cuộc đời Cao Dĩ Tường?

Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên được xem là tác phẩm để đời của Cao Dĩ Tường, dù dự án bị hoãn lên sóng suốt mấy năm ròng. Với 38 tập phim, câu chuyện tình yêu sâu sắc giữa Vương Lịch Xuyên và Tạ Tiểu Thu đã khắc sâu vào lòng khán giả.

Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024

Cao Dĩ Tường nhập vai xuất sắc một Lịch Xuyên tài năng, vững chãi trong sự nghiệp nhưng lại tự ti trong tình yêu. Lịch Xuyên là một anh chàng điển trai, song số phận lại mang căn bệnh ung thư xương quái ác đến với cuộc đời của anh. Anh giấu căn bệnh của mình không cho bạn gái biết mà âm thầm rời bỏ cô. Đến cuối phim, cái kết mở khiến nhiều khán giả day dứt rằng liệu Lịch Xuyên và Tạ Tiểu Thu có được ở bên nhau hay không, không biết được anh còn sống hay đã ra đi.

Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024

Có thể thấy cả hai số phận của Cao Dĩ Tường và Lịch Xuyên đều giống nhau. Cao Dĩ Tường vốn dĩ là một chàng trai khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ trong lúc tham gia chương trình và ra đi mãi mãi. Anh ra đi vội vã và quá bất ngờ sau đó vài tiếng. Tiểu Thu còn đợi được Lịch Xuyên, nhưng có lẽ không ai có thể đợi Dĩ Tường trở về nữa.

Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024
Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024
Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024
Gặp gỡ vương lịch xuyên có bao nhiêu chương năm 2024
Nhiều khán giả bày tỏ sự tiếc nuối trước sự ra đi của Cao Dĩ Tường

Theo Thể Thao & Văn Hóa

Xem link gốc Ẩn link gốc http://yan.thethaovanhoa.vn/vai-dien-lich-xuyen-that-su-van-vao-cuoc-doi-cao-di-tuong-216281.html

                                          
Lần đầu tiên tôi thật sự đánh giá phòng khách của Lịch Xuyên, phát hiện có một mặt tường treo rất nhiều khung ảnh to nhỏ, tất cả đều là hình ảnh liên quan tới kiến trúc: sân bóng, rạp hát, sân bay, sân vận động, viện bảo tàng, lãnh sự quán, ký túc xá chính phủ, nhiều nhất là những tòa nhà chọc trời, còn có mấy căn phòng hình dáng cổ quái không thể tả được không biết có sử dụng được hay không.

Đột nhiên nghĩ tới, anh là kiến trúc sư. Kiến trúc sư tiếng Anh là gì nhỉ? Tôi nhớ tới một từ tôi từng học.

_Architect._Trên thực tế phản ứng đầu tiên của tôi với từ "kiến trúc" này là gạch, xe cút kít, củi, vôi, lúc xây thêm tầng thì đốt pháo, còn có người thợ hồ ngày xưa ngồi bên vệ đường ăn cơm ở quê tôi, nay đã lên tới vị trí làm chủ thầu, nhà tôi là do ông ta giúp xây.

Tôi không muốn xem kiến trúc, muốn nhìn anh. Ảnh của anh, ảnh về cuộc sống của anh. Nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt của tôi tìm kiếm trên khắp các vách tường, bàn, cửa sổ, cửa, mọi nơi có thể treo ảnh, một tấm cũng không có.

Tôi bỏ chân giả lại phòng ngủ, vì anh chỉ thay quần áo tại phòng ngủ. Phòng ngủ cũng rộng mở như phòng khách, ngay cửa sổ có một chiếc sô pha màu đỏ. Sàn gỗ, không có một hạt bụi. Bên giường có một giá sách rất khéo léo, ở trên đặt một chồng tạp chí kiến trúc, vài tập tranh vẽ kiến trúc rất lớn.

Chỉ có hai quyển sách nhìn có vẻ cũ kĩ lâu ngày, có lẽ không liên quan gì tới kiến trúc.

Tôi tùy tay cầm lên, phát hiện sách rất nặng, loại sách bìa cứng kiểu cũ, giấy như trong từ điển, vừa trắng vừa mỏng, qua nhiều năm cũng không rách. Tên sách viết bằng tiếng Pháp.

"A La Recherche Du Temps Perdu"

Tôi nghe tiếng bước chân của anh.

"Em thích quyển sách này không?" Anh đi tới trước mặt tôi, hỏi.

"Em không biết tiếng Pháp."

"Ngoại ngữ thứ hai của em là gì?"

"Em vẫn chưa quyết định."

"Có mục tiêu không?"

"Ngoại trừ tiếng Anh và tiếng Trung, anh còn biết tiếng nào nữa không?" Tôi hỏi.

"Tiếng Pháp và tiếng Đức. Tiếng Nhật chỉ có thể dùng trong đối thoại đơn giản, như 'Hajimemashite' (rất vui được gặp bạn)chẳng hạn."

"Có lẽ em sẽ chọn tiếng Ý, hoặc là tiếng Arab."

Tóm lại, nhất định không chọn tiếng mà anh biết rõ, đỡ để sau này bị người ta cười.

Anh nhìn mặt tôi, cười nham hiểm, hiểu được ý nghĩ của tôi.

"Tên tiếng Anh của sách là 'Remembrance of Things Past', em học văn, nhất định đã nghe qua rồi."

"Tiếng Trung tên là 'Hồi Ức cuốn theo Dòng Nước'."

"Hồi Ức cuốn theo Dòng Nước? Ừ, dịch hay thật. Nếu có tối nào em ngủ không được, để anh đọc quyển sách này bằng tiếng Pháp cho em nghe, đọc xong trang thứ nhất là em buồn ngủ ngay." Anh nỉ non bên tai tôi, âm điệu trầm, như âm thanh từ thiên đường.

"Thật không?" Tôi xoay người lại, phát hiện anh khoác áo choàng tắm, đầu cúi xuống, hơi thở nhè nhẹ, đảo qua vành tai tôi "Tại sao?"

"Vì trang đầu tiên nói về một người nằm trên giường, lăn qua lăn lại ngủ không được." Anh nhìn tôi, cười trêu cợt: "Hai câu đầu tiên là như vậy:

Longtepms, je me suis couché de bonne heure. Parfois, à peine ma bougie éteinte, mes yeux se fermaient si vite que je n' avais pas le temps de me dire: "Je m' endors. "

Anh ngâm nga cho tôi nghe, thứ tiếng Pháp duyên dáng như vậy, giọng nói mê hoặc lang lảnh vang lên, làm tôi buồn bã mà hoảng hốt. Thấy vẻ mặt tôi mê man, anh lại dùng tiếng Anh giải thích:

                      
"It says: I have long had the habit of going to bed early. Sometimes, when I had put out my candle, my eyes would close so quickly that I had not even time to say 'I'm going to sleep.' "(Từ xưa tới nay, tôi đều có thói quen ngủ sớm. Có đôi khi, ngọn nến vừa tắt, mí mắt của tôi lập tức khép lại, đều không kịp lẩm bẩm một câu: "Tôi sẽ đi ngủ.").

"Làm ơn thương xót, nếu không anh dịch sang tiếng Trung luôn được không...?" Tiếng Trung của anh cũng rất êm tai nha.

"Anh dùng tiếng Trung không quen lắm... chỉ biết được 950 từ. Ông nội của anh nói, chỉ biết nhiêu đó là đủ dùng rồi."

"Cái gì? Cái gì?" Tôi lớn tiếng nói: "Văn hóa tinh thâm ngàn đời của Tổ Quốc, 950 từ làm sao đủ được?"

"Cho nên, anh không dám dịch sang tiếng Trung, sợ em cười anh."

"Em không cười anh đâu, thật đấy." Tôi nhìn anh: "Yêu cầu của bọn em với trình độ tiếng Trung của Hoa kiều cũng không cao. Tuy nhiên, nếu anh không nói, em còn không biết là anh thất học."

"Thất học?"

"Ừ, thất học."

Anh đúng lúc nắm tay tôi.

"Làm gì vậy?"

"Tay không được lộn xộn. Bây giờ là thời gian thay đồ, a little bit of privacy, please." (Xin tránh ra một chút.)

Tôi biết điều đi ra, sau một hồi lâu, thấy anh áo mũ chỉnh tề đi ra, tóc ẩm ướt, giống như bôi keo.

"Có thể đi rồi nhỉ?" Tôi hỏi.

"Có thể đi rồi." Anh thấy ba lô trên vai tôi, còn nói: "Em đeo túi nặng như vậy à? Để anh cầm cho."

"Không cần, túi này nhìn thấy to, nhưng bên trong chỉ có một ít quần áo thôi. Không tin anh cầm thử?"

Anh cười nhẹ, không kiên trì.

"Sao ở đây không có ảnh của anh?" Tôi đột nhiên hỏi. Lịch Xuyên đẹp trai như vậy, chụp bao nhiêu ảnh cũng xem chừng cũng không đủ.

"Anh không thích chụp ảnh." Anh nói.

"Nhưng mà trên tường có rất nhiều ảnh linh tinh nha." Tôi chỉ vào mặt tường treo ảnh kiến trúc kia. Tuy rằng tấm nào cũng rất đẹp, nhưng treo cùng một chỗ vẫn cảm thấy rất lộn xộn.

"Linh tinh?" anh sửng sốt, không thể tưởng được tôi sẽ dùng từ này, đành phải giải thích: "Kiến trúc cũng là một loại nghệ thuật, thưa sinh viên Tạ."

Tôi chỉ vào một khung ảnh, kiến trúc trong ảnh có chút quen mắt: "Nghe Kỷ Hoàn nói, tòa nhà này do anh thiết kế?"

Anh gật gật đầu: "Em thích không?"

"Thích." Tôi nhìn anh, mặt không đổi sắc: "Tuy nhiên, so với nó, em càng thích thân thể của anh, khuôn mặt của anh."

"Cơ thể của anh là tàn phế." Anh nhìn tôi, ánh mắt khó lường.

"Tàn phế em cũng thích." Tôi trừng to ánh mắt vô tội.

Môi anh cách tôi rất gần, vừa tắm rửa xong, trên người bốc ra hơi nước. Tôi thích hơi thở của anh, kiễng chân, muốn hôn anh. Anh tránh được, nói: "Anh cũng đói bụng, chúng ta đi nhanh đi."

Lịch Xuyên không thích ăn tiêu cay, bỏ lỡ vài món ngon. Nhưng anh thích ăn bánh bột chiên, thích ăn miến xào. Chúng tôi chỉ cần ba món, rất nhanh liền ăn no.

Lịch Xuyên nói, lâu rồi anh chưa ăn cơm thoải mái như vậy. Mỗi ngày đều quá bận, chỉ có thể ăn sushi cho xong việc.

"Kỳ quái là," Anh nói "Anh cũng không thấy đói."

"Tại sao hôm nay anh lại thấy đói?" Tôi hỏi, không tính tới đồ ăn vặt ăn trong phòng ngủ, chiều nay chúng tôi đã ăn hai bữa.

"Hôm nay thể lực tiêu hao hơi nhiều." Anh thành thật thừa nhận.

"Em cũng vậy, vì kì kiểm tra, mấy ngày nay cũng không ngủ đủ." Tôi giả vờ không hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.

"Ăn cơm xong em muốn làm gì?"

"Về phòng ngủ nghỉ ngơi."

Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút lưu luyến: "Được rồi, anh đưa em về."

"Không cần anh đưa, lại không muộn, tự em bắt xe về." Anh đưa tôi, nhất định sẽ đưa tới phòng ngủ, đi con đường dài như vậy, anh phải tốn sức gấp ba lần người bình thường.

"Anh đưa em." Anh tính tiền, cầm túi của tôi, giọng điệu chân thật đáng tin.

"Vậy đưa tới cổng, bây giờ vẫn còn sớm, ngay cổng có xe, đưa sinh viên tới tận phòng ngủ."

"No!"

"Vậy em tình nguyện để anh đậu xe ngay chỗ của Hiệu trưởng." Tôi thở dài.

"Ý kiến hay."

Anh ngừng xe ngay chỗ Hiệu trưởng, đưa tôi tới cửa phòng ngủ: "Phòng ngủ của em có điện thoại không?"

"Không có."

"Đây là số của anh." Anh lấy bút bi ra, viết dãy số vào lòng bàn tay tôi.

"Tạm biệt." Tôi nói.

"Tạm biệt."

Tôi vừa vào phòng ngủ liền nằm xuống. Phía dưới người hơi hơi đau. Tôi không muốn tắm rửa, tình nguyện để mùi của anh ở lại trên cơ thể tôi mãi mãi. Tôi mở máy nghe nhạc ra, đang tính thay băng của Vương Phi vào, thì thấy An An đẩy cửa đi vào.

"Trời, mới sớm vậy mà cậu đã về rồi à?"

"Ừ, mệt."

"Đi đâu với hoàng tử bạch mã vậy?" An An lộ vẻ mặt nhiều chuyện.

"Tùy tiện đi lung tung thôi."

"Nào nào nào, Tiểu Thu, thẳng thắng khai ra." An An rót cho tôi một ly trà, kéo một chiếc ghế qua, ngồi dưới giường tôi "Mọi người đều nói cậu có năng lực, mới tới trường 2 tháng, không quen biết ai, lại im hơi lặng tiếng câu được một con rùa vàng về."

An An là người duy nhất trong phòng ngủ mà tôi có thể xin giúp đỡ. Những người khác, tuy rằng mỗi ngày gặp, nhưng quan hệ lại vô cùng mỏng manh. Tiêu Nhị cũng thích tôi, nhưng mà bản thân cô nàng cũng cô cùng bận, vội vàng có bạn trai, đối với quan hệ với bạn gái lại không quan tâm cho lắm.

"Chỉ quen biết bình thường mà thôi." Tôi nói.

"Anh ta có lai lịch sâu." Vẻ mặt của An An như người từng trải.

"Tôi không biết lai lịch của anh ấy rõ cho lắm." Những câu này là tôi nói thật lòng.

"Anh ta là người ở đâu?"

"Không biết."

"Hơn cậu bao nhiêu tuổi?"

"Không biết."

"Cha mẹ là ai?"