Gia hảo nguyệt viên là gì

Gia hảo nguyệt viên là gì



Hoa hảo nguyệt viên - Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :

    1. “Hoa Hảo Nguyệt Viên” [1] bốn chữ này là tục. Tôi với bố lần, nhưng ông căn bản để tâm: “Trẻ con hiểu được cái gì?” Tôi phải trẻ con, tôi bây giờ bảy tuổi, biết đọc được hai năm, nhưng mà ông hoàn toàn tôn trọng tôi.

      [1] Hoa hảo nguyệt viên ( 花好月圆 ): đoàn tụ sum vầy

      Mỗi ngày tan học, như thường lệ tôi đều đến “Hoa Hảo Nguyệt Viên”, lên tầng bốn phòng làm việc của ông. Hoặc là làm bài tập, hoặc là ăn đồ ăn, hoặc là ăn xong rồi ngủ.

      Người ta mở hộp đêm đặt là “Đế đô” cũng đặt là “Giàu có”, chỉ có ông là đặt là “Hoa Hảo Nguyệt Viên”. là thô tục, mỗi lần tôi nhìn thấy bốn chữ bằng đèn nê ông to tướng loé lên trong đêm đều cau mày. Nhưng mà lúc nào “Hoa Hảo Nguyệt Viên” cũng buôn bán thịnh vượng, khi trời tối, từng chiếc từng chiếc xe lần lượt đậu ở bãi đậu xe trước cửa, bảo vệ dùng cái bao màu đỏ phủ lên biển số xe – hộp đêm khác sợ nhất là bị đài truyền hình đưa ra ánh sáng, mặc dù bố sợ, nhưng phát triển đến mức này cũng gây chú ý. Bố : “Làm người nên tránh khoe khoang.”

      Mặc dù tôi còn , nhưng cũng hiểu được những lời như thế được gọi là thông minh.

      Tám giờ tối, các dì đỏ (cách tránh của “ điếm”) cũng đến làm việc, đèn đường bên ngoài sáng như ánh ngọc, từng cái muôn hồng nghìn tía, màu sắc rọi thẳng vào đáy mắt mọi người. Trong hộp đêm dần dần náo nhiệt hơn, khắp nơi có thể nghe được tiếng phụ nữ cười nhàng, mùi rượu và thuốc lá lẫn hương phấn son, trong khí tràn ngập hương thơm thần bí. Tôi đến phòng ăn, gặp Gina ở hành lang, ấy véo má tôi, gọi tôi: “Tiểu suất ca.” Tôi ghét nhất là bị người khác đụng chạm, dù là mỹ nữ cũng được. Gina lại cười vô cùng quyến rũ, mắt của phản chiếu ánh sáng màu tím, đôi mắt to đen như con mèo, với A Dĩnh bên cạnh: “Cậu xem, tiểu suất ca cool, câu cũng chịu !”

      A Dĩnh cũng cười: “Giống đại ca.”

      kì quái, bọn họ ai cũng gọi bố là đại ca, ai gọi là ông chủ, ông ấy cũng thích. Khó có lúc ông và mọi người tụ tập chỗ, oanh oanh yến yến cười vui vẻ, tranh nhau : “Đại ca!”

      Tôi cũng thích cách gọi “đại ca” này. Nghe rất gần gũi ấm áp, giống như ôm con mèo ngủ, nghe tiếng thở đều đều của nó.

      Bố ấm áp, tay của ông lúc nào cũng lạnh, lúc tôi còn hay với lên tay của ông, nhưng lúc nào cũng với tới, vĩnh viễn với tới —— có lần ông ngủ ghế sa lon, cuối cùng tôi cũng với tới, nhưng tay ông lại lạnh như cửa sổ mùa đông, thở cái cũng có thể ngưng tụ thành sương, tôi nắm lúc, thể làm gì khác ngoài buông tay.

      Trong năm tôi đổi đến sáu bảo mẫu, mọi người đều bị tôi làm cho tức đến phát khóc. Cuối cùng bố mua cho tôi con mèo, tôi thích vô cùng, lập tức quấy rối bảo mẫu nữa.

      Tôi thích nhất là ôm mèo ngủ, mềm mại, ấm áp. Nửa đêm tỉnh dậy thấy ánh mắt lấp lánh của nó, giống như hai viên ngọc quý, thanh tĩnh như vậy, làm cho người khác an tâm.

      Có lần bạn học của tôi, Vũng Quân, hỏi: “Tại sao bao giờ cậu thích bảo mẫu nhà cậu vậy?” Tôi thành đáp: “Bọn họ cũng phải mỹ nữ, tại sao phải thích bọn họ?” Vũng Quân ngây người lúc lâu, lát sau nhìn tôi đầy ao ước. Cùng là đứa trẻ bảy tuổi, nhưng mà cậu ta tuyệt đối dám ra những lời như vậy, cậu ta ngưỡng mộ tôi. ra tôi ở chỗ của bố học lỏm, có lần trở về nghe được bố với Âu Dương: “Đối với phụ nữ, sắc đẹp là quan trọng nhất!” Sắc đẹp chính là vẻ bề ngoài, cái này tôi nghe hiểu được.

      Ông có rất nhiều bạn là phụ nữ, ai ai cũng xinh đẹp vô cùng. Giống như bạn tại của ông, mắt to tóc dài, da trắng như tuyết, cười cái ai phân biệt được đâu là thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệc Phi. Nhưng mà ông cũng thực thích ấy, có rất ít người phụ nữ chịu được thói trăng hoa của ông, ông quá khó hầu hạ, ở cùng chỗ còn phải khổ cực chán.

      Nhưng mà tôi có lựa chọn nào khác, bởi vì tôi là con trai của ông.

      khoảng thời gian tôi còn nghi ngờ biết có phải bố thích Âu Dương , bởi vì bọn họ đều đặt phụ nữ vào trong tim. Ông bảo tôi gọi là chú Âu Dương, nhưng mà tôi chỉ gọi là Âu Dương. là người thân cận nhất của bố, lúc bố có ở đây, tất cả các chuyện buôn bán đều do quản lí, lúc có bố, hơn nửa mọi việc cũng đều do sắp xếp chuẩn bị.

      Việc làm ăn buôn bán của bố rất tốt, ông chỉ có mỗi cái hộp đêm “Hoa Hảo Nguyệt Viên” này, ông còn có ba bốn cái nhà giải trí khác, rất nhiều quán bar nữa, đếm xuể. Nghe ông còn mở cả sòng bạc, mọi người đồn chỗ đó có chút thần bí, có black jack, roulette,…… Dĩ nhiên, tất cả chỉ là lời đồn, tôi chưa từng được tận mắt kiểm chứng.

      Người ta hỏi bố tôi làm nghề gì, tôi cuối cùng trả lời rất nhõm: “Ông ấy là người làm ăn!”

      Nếu đối phương thức thời, lại hỏi thêm câu nữa: “Buôn bán cái gì?”

      Tôi đáp: “Nhà đất.”

      Tôi láo, tôi biết ông có đầu tư nhà đất với người khác, mấy chỗ nổi danh đều có cổ phần của ông.

      Tôi thể : “Ông là xã hội đen.”

      thực tế, cũng có thứ gọi là “xã hội đen”. Bố từng : “ đời này có thứ gì thực trắng hoặc thực đen.”

      , bởi vì ông có quan hệ rất tốt với mấy vị mặc quần áo cảnh phục. Bọn họ cùng nhau ở nơi này ăn cơm uống rượu chơi mạt chược, bố cũng cố ý thua để bọn họ ăn tiền, bọn họ là bạn bè , giúp đỡ lẫn nhau. Ông gọi bọn họ là “phía chính phủ”. Có lúc “phía chính phủ” cũng thể mượn sắc ảnh hưởng của ông để làm chút chuyện. Ví như muốn triệu khai cái hội nghị trọng yếu gì đó, “phía chính phủ” “chào hỏi” bố và mấy chú trước, thành phố mấy ngày nay đột nhiên an tĩnh hẳn, ngay cả trộm cướp đường cũng giảm rất nhiều.

      Ở trong thành phố này, bố có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng phải như mọi người tưởng tượng, bên cạnh lúc nào cũng kè kè sáu bảy vệ sĩ, rằng ra phố cầm dao bổ dưa chém lung tung…….. Đó là trong phim Hồng Kông, phải ngoài đời.

      à, đối với tôi, ông chẳng qua chỉ là bố tôi mà thôi!


    2. Tuy bố thú vị, nhưng ông cho tôi áo mặc cơm ăn, cho tôi cơ hội học đọc sách.

      học đọc sách — mọi người nhất định cho rằng bố tôi là tên côn đồ cắc ké đầu đường xó chợ, đao bổ dưa to mà óc đáng tiếc, lần trước lúc tôi ở nhà tình cờ lục từ đáy rương ra bằng tốt nghiệp của ông. Các trường đại học mười năm trước rất khó để vào, khi đó, ông học ngành gọi là “thuỷ cơ học”, cái từ “thuỷ” tôi biết, phải tra từ điển mới hiểu được.

      Bốn chữ này rất khó đọc, biết là học những cái gì.

      bàng tốt nghiệp của bố có đính kèm tấm ảnh, màu đen trắng, trẻ tuổi, có đôi mắt lấp lánh, đen như bóng đêm sâu nhất. Chân mày ông dày mà đen, giống như ngọn núi lớn có góc cạnh ràng. Bây giờ ánh mắt ông vẫn tối đen như bóng đêm vậy, nhưng trong đó lại loé lên thứ ánh sáng kì dị, người nào nhìn thoang qua đều khiếp sợ đến run lẩy bẩy. Bây giờ mi tâm (điểm giữa hai lông mày) của ông luôn có chữ “sông” ( 川 ), năm nay ông hơn ba mươi tuổi rồi, già rồi nhưng trong lòng tôi lại cho rằng ông vẫn đẹp như cũ.

      Âu Dương nghe thấy tôi chê bố già, gõ đầu tôi, : “Đại ca năm nay mới 35 tuổi, già ở chỗ nào chứ?” Xong lại nhìn tôi từ xuống dưới, đột nhiên thở dài: “Ngay cả tên tiểu quỷ này cũng bảy tuổi rồi, chúng ta già rồi. Nhớ năm đó……”

      Tôi ghét Âu Dương gọi tôi là tiểu quỷ, giống như tôi ghét mấy bà dì đỏ đó gọi tôi là “tiểu suất ca”, giọng như thể tôi là đứa bé ba tuổi, tôi phải là con . Nhưng mà tôi thích.

      Âu Dương bắt đầu nhớ lại năm đó, vừa nghĩ đến “năm đó” liền kể lại câu chuyện kinh tâm động phách cho tôi nghe. Ví như lúc còn trẻ thương lượng cùng với bố tôi, người ngựa đến phục vụ đại tiệc. Hoặc có những lúc hai người gặp kẻ thù, kề vai nhau đối phó với kẻ thù ở hai xe tải bên cạnh.

      Trong thành phố này vẫn có truyền kì.

      Mọi người luôn con trai thường sùng bái cha mình. , , tôi sùng bái ông, tôi ông. Mặc dù như vậy rất buồn nôn, buồn nôn đến nỗi chỉ cần nghĩ tôi với ông câu này thôi là da gà rụng đầy đất. Tôi dĩ nhiên thẳng với ông ngay lúc này, nhưng mà tôi quan tâm ông, tôi thường khuyên ông: “Ít uống rượu, ít hút thuốc, ít cưa !”

      Bố cau mày nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó ông cười ha hả, nhiều năm rồi tôi chưa từng thấy ông cười kiẻu này. Ông cười xong, liền bảo tôi “Cút !”

      Khi ông vui vẻ thường thích mắng chửi người khác, khi mà ông mắng người khác là “cút ” là lúc tâm trạng tốt nhất, vì thế tôi thừa cơ hỏi câu: “Mẹ con là người như thế nào?”

      Ông chút do dự đáp: “Bố nhớ .”

      Ông lừa tôi, trí nhớ của ông cực kì tốt, người phụ nữ của mình ở hộp đem bốn năm trước còn nhớ được tên, sao ông có thể quên mẹ tôi như thế nào. Nhưng mà biết vậy tôi cũng chẳng thể làm gì, trong nhà ngay cả tấm hình cũng có, tôi ở nhà đào bới lung tung cũng chỉ tìm thấy bằng tốt nghiệp của ông, ngoài ra chẳng còn tìm được gì khác.

      Vì vậy đáng tiếc, tới hôm nay ngay cả tên của mẹ tôi cũng biết.

      Cõi đời này chỉ có mỗi chuyện đó là đáng tiếc, qua nhiều năm như vậy, bố và chị Tiểu Dư là có quan hệ ổn định nhất, nhưng lại thể tiến triển thêm chút nào. Mỗi khi nghỉ ngơi phải học, chị Tiểu Dư luôn dẫn tôi ra ngoài ăn cơm. ấy mở bộ POLO màu cam nho trong phòng ăn khí phái, thuần thục dùng dao nĩa cắt thịt bò bít tết hộ tôi, cử chỉ ưu nhã giống hệt như nữ minh tinh TV. cũng trang điểm rất đậm, nhưng sau khi xoá lớp trang điểm đậm ấy trông rất ưa nhìn, như mấy bà dì đỏ kia, luôn dùng ánh mắt chảy nước nhìn đàn ông lung tung. Quan trọng nhất là ấy đối xử rất tốt với tôi, lúc nào cũng coi tôi là vương là tướng, mọi việc đều thương lượng cùng tôi. Có lần tôi nhịn được, : “Chị Tiểu Dư, chị kết hôn với bố em !” tỏ vẻ có việc gì, tự rót cho minh li rượu đỏ, : “Chị và đại ca có duyên phận!”

      Tôi bắt đầu lên mặt: “Cái gì là duyên phận? TV duyên phận là do tự mình tạo ra!”

      thản nhiên cười, : “Em là, còn ranh ma như vậy….” Mỗi khi mấy người bọn họ dùng giọng điệu này chuyện với tôi, tôi biết bọn họ lại bắt đầu diễn kịch phân tán tư tưởng tôi.

      Tôi thích ngay cả chị Tiểu Dư cũng diễn kịch với tôi, cho nên gương mặt tôi xụ xuống, sau đó chị Tiểu Dư muốn dẫn tôi mua đồ chơi ô tô điều khiển từ xa, tôi từ chối rất lễ phép. Dù tôi là trẻ con nhưng cũng dễ dàng bị dụ dỗ như vậy. Chị Tiểu Dư nhất thời đờ người, lát sau lấy điếu thuốc ra đốt, bộ dạng hút thuốc lá rất dễ nhìn. Hình như lầu bầu: “Tính khí thối, giống y như đại ca!”

      Đây lại là chuyện kì quái nữa, người người luôn tôi giống bố, nhưng đến bây giờ vẫn ai nhắc đến mẹ tôi, dường như đời này căn bản có tồn tại người như vậy, nhưng nếu mà có bà, tôi từ đâu mà chui ra?

      Tôi đột nhiên hỏi : “Chị Tiểu Dư, em có chỗ nào giống mẹ chứ?” nhất thời đề phòng, bật thốt lên: “Ơn giời, em chẳng có chỗ nào là giống mẹ hết!”

      Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền ý thức được, nhả khói thuốc ra ngoài cửa xe, phiền chán : “Tên tiểu quỷ này, luôn làm chị Tiểu Dư phải phiền lòng.” Tôi : “Em làm chị Tiểu Dư phiền lòng, chỉ có bố mới làm chị phiền lòng.”

      thảm, rất bố, nhưng bố lại thấy được tình dành cho mình. Đối với người phụ nữ, chuyện như vậy là thảm nhất.


    3. vuốt vuốt mái tóc ngắn mà dày của tôi, thở dài, khởi động xe, đưa tôi về nhà.

      Hôm nay nhất định là ngày bình thường, bởi vì bố thế mà lại ở nhà!

      Ban ngày rất khó gặp ông, tôi vĩnh viễn biết ban ngày ông ở đâu, ông đều ngủ ngày, nhưng mà lại chưa bao giờ về nhà ngủ.

      Chị Tiểu Dư vốn là chỉ định giao tôi cho bảo mẫu rồi , ai ngờ bảo mẫu có ở nhà, đích thân bố tôi tự mình ra mở cửa.

      Nhất định là có chuyện xảy ra, quỷ dị đến mức thể quỷ dị hơn được nữa.

      Bố tôi thấy chị Tiểu Dư, vẫn rất bình thường gọi “Tiểu Dư”. Giọng điệu của bố lãnh đạm, ông với ai cũng vậy, dường như lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt, ngay cả khi ông đứng ngay trước mặt, mọi người cũng có cảm giác như mình là người vô hình. Nhưng mà tất cả nhưng người phụ nữ thấy bộ dạng này đều mê đến chết sống lại, ngay cả chị Tiểu Dư cũng ngoại lệ.

      Tôi thấy chị Tiểu Dư ràng có chút co quắp, mặc dù cười gọi tiếng “đại ca”, : “Hôm nay Tiểu Vĩ rất ngoan, khẩu vị cũng rất tốt, mình ăn hế hơn phân nửa phần thị bò bít tết.” nhưng bố có tâm , chị Tiểu Dư cũng nhìn ra, đành ấm ức rời .

      Bố uống rượu, bàn ăn có chai Petrus [2] mở, nghe loại rượu này đắt muốn chết. Ông cũng uống nhiều lắm, tửu lượng của ông cực tốt, loại rượu này uống cũng làm ông say được. Con mèo lẳng lặng tiếng động ra, nó cọ cọ vào chân tôi, “meo meo” mấy tiếng rất . Tôi ôm được nó, nó híp mắt nhìn tôi, tôi do dự định hỏi bố bảo mẫu đâu rồi, ông thong thả bước ra. Ông vào phòng tắm tắm, tiếng nước chảy rào rào vọng ra, tôi chỉ đành trở về xem TV.

      Rượu Vang Petrus

      Rượu Vang Petrus

      [2] Chateau Petrus Pomerol (2000) – Giá bán: 3,949 USD

      Khi thưởng thức Vang Petrus, bạn chìm đắm trong hương vị cherry đỏ mọng, sồi và ô liu. Cảm giác khi uống vang này vừa cay nồng, vừa ngọt ngào. hương vị độc nhất vô nhị, là kết hợp giữa mạnh mẽ và dịu dàng, làm cho người uống phải ngất ngây.

      Chương trình TV《 Mindless and Unhappy 》, hai học sinh tiểu học bằng tuổi tôi dường như có gì là làm được. Dù vậy, sai lầm của bọn họ luôn luôn được tha thứ, bọn họ luôn vui vẻ sống qua ngày.

      Tôi xem đến mức mệt mỏi, cuối cùng ôm mèo ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh dậy là buổi tối, bảo mẫu ở trong phòng khách, bố ra ngoài mất rồi. Bảo mẫu nhìn tôi ra ngoài, hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi tôi muốn ăn vằn thắn, bà cần giữ ấm hộp cơm mua.

      Trong nhà chỉ còn tôi và mèo , phòng khách có cái cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy đèn đường, toà nhà cao tầng chia thành phố thành từng mảng. đường xe cộ lại như mắc cửi, giống như vô số dòng suối tung hoành. Chúng tôi ở tầng thứ 29, bởi vì là tầng cùng nên có vườn hoa phụ nho ở giữa trung. Bố thích chỗ cao, tường phòng khách cũng treo thư pháp do chính ông viết: “Cao xử bất thắng hàn”. (Dịch nghĩa: “ đơn ở đỉnh”)

      Tôi chẳng hiểu ý nghĩa của mấy chữ này, bởi vì chỗ ở của chúng tôi được quản lí rất tốt. Bên trong có máy điều hoà khí bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, bao giờ phải rét lạnh.

      Trong khe của ghế sa lon nệm êm có thứ gì đó loè loè sáng, tôi đến rút ra mới phát chiếc khuyên tai. Phía có gắn chuỗi đá lấp lánh biết là kim cương hay là đồ lậu. Nhưng bất kể là hay giả cũng quá đáng tiền. Tuy tôi còn nhưng cũng biết kim cương rất rất quý giá. Thứ duy nhất làm tôi hứng thú chính là đây là đồ của phụ nữ.

      Trước nay trong nhà trừ bảo mẫu ra có ai là phụ nữ, ngay cả chị Tiểu Dư mỗi lần đến cũng chỉ vội vã đưa tôi vào rồi ngay vì bố thích có người lạ vào phòng này. Đây phải đồ của bảo mẫu, lại càng giống đồ của mấy người phụ nữ mà tôi biết, tai của bọn họ đeo tòng teng bảy sắc quê muốn chết.

      Còn cái khuyên tai biết đáng tiền hay này, là ai để quên nó ở đây?

      Tim của tôi bắt đầu đập bình bịch, tôi nghĩ, có phải là mẹ tôi ?

      Mặc dù từ trước đến nay tôi chưa từng gặp bà nhưng tôi lại rất nhớ bà.

      Bởi vì ai cũng có mẹ, chỉ có tôi là có.

      phải là tôi tự thấy mình đáng thương, chỉ là tôi muốn biết bà là người như thế nào mà thôi!

      Tôi quyết định giấu cái khuyên tai này , biến nó thành thứ kỉ niệm bí mật. Bất kể là có phải mẹ tôi từng đến đây hay , nó đều trở thành bí mật của tôi.

      Gần đây Âu Dương thường hay câu: “Sống thái bình tốt!” Gần đây cũng rất khác thường, bởi vì nghiêm túc chuyện đương. Là ai già rồi thể hồi xuân, thể đương? Âu Dương cũng rất già rồi, cùng là hơn 30 tuổi giống bố. Ở độ tuổi này mà vẫn có thể chuyện đương, tôi cũng thay sung sướng. Âu Dương và bố tôi giống nhau. Qua nhiều năm như vậy, vĩnh viễn cười mê hồn, đối đãi dịu dàng với mọi người. Nghe ngay cả khi đánh nhau cũng đánh sao cho tao nhã đẹp mắt, dĩ nhiên tôi chưa từng nhìn thấy đánh nhau. và bố đều lâu rồi tự mình đánh nhau. Khi cười lên thậm chí có lúm má đồng tiền, Gina lúc làm nũng gọi là “Thiếu niên mặt trời”. Oẹ oẹ, chỉ có độ tuổi của tôi mới có thể gọi là “thiếu niên” chứ? Nhưng mà lúc nào bọn họ cũng gọi tôi là nhóc con!


    4. Tôi từng thấy bạn của Âu Dương lần. Bạn của bố và Âu Dương trước giờ cùng loại, ấy được tính là xinh đẹp, ăn mặc rất đơn giản, môi chỉ đánh chút son hồng. Hôm đó ấy và Âu Dương dẫn tôi chơi công viên, mặc áo sơ mi cổ tròn và quần jean, khi cười lên rất giống ánh mặt trời ấm áp, ấm áp soi rọi vào lòng người. Khi ấy tôi đột nhiên hiểu ra chút vì sao Âu Dương lại thích ấy. Bởi vì ấy rất sạch , sạch như tấm chăn mới giặt được phơi khô xong, mang mùi thơm của xà phòng và ánh nắng mặt trời, sạch đến mức làm người ta muốn vùi đầu vào ngủ giấc ngon. Âu Dương rất thương ấy, mua kem cho ăn, dĩ nhiên cũng có mua cho tôi que. Ăn xong, tôi mình chơi tàu lượn , kích thích quá độ, tôi vừa hét to vừa nghiêng đầu khắp nơi tìm kiếm Âu Dương và bạn , trong nháy mắt thấy hai người bọn họ ở phía dưới ngoắc ngoắc tay với tôi.

      Tàu lượn “vút” tiếng lao lên đỉnh núi, xong lại lộn xuống dưới, trời đất cũng xoay tròn, nhưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của bọn họ vẫn in sâu trong đầu tôi. Trong giây kia, tôi ích kỉ nghĩ, nếu như bọn họ là cha mẹ của mình tốt, dẫn tôi chơi công viên, nhà ba người, hạnh phúc như vậy.

      Tôi cảm thấy rất đáng xấu hổ, bởi vì tôi lại giận bố. Mặc dù ông vĩnh viễn đưa tôi công viên chơi, biểu lộ ra là ông tôi, nhưng mà tôi vẫn rất ông, vì ông là bố của tôi.

      Âu Dương quyết định về hưu, theo lời mọi người là “rửa tay gác kiếm”. Mặc dù tôi luôn cho rằng rất già, nhưng mà tôi cũng ngờ sớm như vậy muốn về hưu bởi vì Trương lão sư của chúng tôi mãi đến năm 60 tuổi mới chịu về hưu mà. Đêm đó tôi như thường lệ làm bài tập ở chỗ đó, Âu Dương và bố xem sổ sách, bọn họ vừa xem vừa hút thuốc lá, cả phòng làm việc lượn lờ mù mịt khói thuốc. Tôi nhẩm tính phép trừ chợt nghe Âu Dương với bố: “Đại ca, em định làm nữa!”

      Trong giọng của có chút áy náy: “ xin lỗi đại ca, em muốn kết hôn!”

      Giọng của bố rất thoải mái: “Tốt, đây là chuyện vui, chúc mừng cậu!”

      Âu Dương cảm thấy rất khổ sở, bởi vì năm đó là bố dẫn khắp nơi, cảm giác mình như vậy rất có nghĩa khí, nhưng bố hình như còn áy náy hơn, : “Qua nhiều năm như vậy, làm phiền cậu rồi!”

      Âu Dương đến nhà máy kim loại làm việc, nhờ đường hoàng chính trực nên được làm tổ trưởng. Bố lập tức bận rộn, ông nhất thời tìm được trợ thủ, vậy nên người đến người trong phòng làm việc rất nhiều, cũng có rất nhiều chuyện chờ ông quyết định, ông thường bận đến đêm, rất khuya mới về. Có lúc tôi buồn chán, ngủ ghế sa lon, đến khi tỉnh dậy rồi phòng vẫn đầy người như cũ.

      Chị Tiểu Dư đau lòng muốn chết, đem cháo gà đến cho bố uống, nhưng ông chút cảm kích, thể làm gì ngoài việc nhồi hết cho tôi.

      , cháo gà rất khó uống. Phải chịu đựng mùi nồng như vậy để bổ sung chút xíu muối, vậy mà cứ là bổ.

      Tôi chỉ biết gần đây bố bề bộn công việc, mệt đến chết nhưng tôi biết bố xảy ra chuyện, ngay cả việc ông có bệnh tim tôi cũng hay.

      là muốn giết người, diễn viên trong phim TV đều là bị đao chém dao lia, tóm lại là thương tích bên ngoài. Nhưng lúc bố từ Địch Bar ra ngoài bước hụt cái, lập tức hôn mê bất tỉnh, là quản lí ở Địch Bar đưa ông vào viện, bác sĩ là tắc nghẽn cơ tim, rất nguy hiểm.

      Ghế của hành lang bệnh viện lạnh như băng, tôi ngồi tren đó mà run lẩy bẩy, bố trong phòng phẫu thuật vẫn chưa ra, Âu dương chạy đến sau cũng chỉ biết : “Đều tại tôi, đều tại tôi…….” mặt chút ánh sáng mặt trời, khổ sở hối hận muốn chết.

      Âu Dương ngừng qua lại gọi điện thoại, tôi nghe thấy với quản lí hộp đêm: “Đại ca sao!”

      Chúng tôi đều biết bố có bệnh tim, tuy ông hút thuốc và uống rượu rất hăng nhưng cũng chỉ mới 35 tuổi mà thôi.

      Tôi thể tưởng tượng nếu bố chết như thế nào. , bố tuyệt đối chết!

      Phẫu thuật tim rất thành công, nhưng ngày thứ hai lại phát ra biến chứng nghiêm trọng. Nửa chữ bác sĩ tôi cũng hiểu, nhưng khi chạy đến định hỏi, chị Tiểu Dư lại cắn chặt môi, yên lặng khóc, mặt Âu Dương đanh lại như bức tường, tôi nghĩ bố nhất định có chuyện hay.

      Phòng bệnh lúc chiều có ánh nắng đẹp, giống như sợi tơ vàng từ cửa sổ trải ra khắp sàn nhà. Trong khí chỉ có mùi của thuốc sát trùng, tôi muốn đưa bố tôi gặp cha nuôi lần cuối cùng, bệnh của cha nuôi rất nặng, giống như bố tôi bây giờ, người bị cắm rất nhiều ống truyền.

      Tôi khẽ gọi tiếng: “Cha nuôi!” Cha nuôi nhếch miệng cười cười, miệng của ông đều là máu đen, cả người như cái bong bóng màu tím, rỉ máu. Ông ôm hôn tôi như bình thường mà ngược lại, lại bảo tôi đứng cách xa ra chút. Ông dùng ánh mắt trìu mến nhìn tôi, : “Cha nuôi sắp phải rồi, Tiểu Vĩ nhất định phải nghe lời bố!”

      Khi đó tôi mới 5 tuổi, biết cái gì hết, tôi còn hỏi ông: “Cha nuôi muốn ra nước ngoài, xa xa, về nữa sao?” Ra nước ngoài là xa là xa, giống như hàng xóm Phương Nhã Hinh của tôi và gia đình của cậu ấy, ra nước ngoài rồi quay về nữa.

      Giọng của cha nuôi rất : “Đúng vậy, về nữa!”


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :