Hoàn cảnh ra đời (thời đại văn học) Bất kì tác phẩm văn học nào cũng được sinh ra trên nền thời đại cụ thể. Văn học 30 năm chiến tranh có hoàn cảnh lịch sử xã hội đặc biệt, là giai đoạn mà các nhà văn nhà thơ phải a tư thế: “Dẫu một cây chông trừ giặc Mĩ/ Hơn nghìn trang giấy luận văn chương”. Vì vậy nên viết về thời đại lớn cũng có thể là một gợi ý hay. Ví dụ: Ngay từ trong chiến tranh, các nhà văn của chúng ta đã mong mỏi làm sao để “ôm cho hết vòng tay của mình hiện thực bề bộn”, để mỗi tác phẩm là những mùa hoa nở rộ vẻ đẹp tinh thần con người trong kháng chiến trường kì. Với ý nghĩa đó, sự hiện diện của Việt Bắc- Tố Hữu là điển hình cho một tác phẩm văn chương “bám gót theo từng bước đi của đời sống” và trong thi phẩm hiện rõ lên tình quân dân thiết tha cùng với sự gắn bó ân tình sâu nặng với nhân dân, đất nước trong niềm tự hào dân tộc.
THAM KHẢO THÊM MỞ BÀI
thông qua các sáng tác. Ở cả bài thi HSG hay ĐH thì đề u nên học cả 2 vùng kiến thức này. Ví dụ một mở cho chủ đề văn học và hiện thực cho thi HSG đi từ quan niệm NT, mở về bài “Sóng ” đi từ những hiểu biết về cuộc đời nhà thơ. Nhà thơ Chế Lan Viên từng đau đáu câu hỏi với kiệt tác " Truyện Kiều"_ Nguyễn Du: " Có phải mỗi trang Kiều đều có mưa phùn t hời đại nhuốm vào chăng?" Không chỉ trang thơ của đại thi hào dân tộc mà mỗi tác phẩm văn học nghệ thuật chân chính đều mang " mưa phùn thời đ ại" như thế. Bởi lẽ, người nghệ sĩ trong quá trình sáng tạo nghệ thuật l uôn ý thức về tầm quan trọng của hiện thực và họ luôn tự nhắc nhở :" Hãy cố gắng đứng ở thời đại chúng ta cho đến khi chúng ta không còn nữa" ( Musset ). Mỗi khi cầm trên tay thi phẩm “Sóng” tôi lại bồi hồi nhớ về nữ sĩ Xuân Quỳnh- người con gái đến từ ngôi làng nhỏ bên bờ sông Nhuệ hiền hòa. Khi m ới mười ba tuổi Xuân Quỳnh trở thành diễn viên múa trong đoàn ca trung ư ơ ng nhưng vì nặng lòng với văn chương mà từ bỏ á nh đèn sân khấu để trọn lòn g với thi ca. Và ở trên lãnh địa này, Xuân Quỳnh đã bộc lộ một tiếng thơ hồn nhiên dung dị với những khát vọng rất đời thường. “Sóng” nằm trong tập “Hoa dọc chiến hào”, là tác phẩm thơ tiêu biểu cho Xuân Quỳnh với những tình cảm được biểu hiện tự nhiên, chân thực theo một cách đầy chất thơ. 2.Đi từ một câu nói của nhà văn để lại nhiều suy ngẫm trong bạn ví dụ cho bài thi HSG với tác phẩm “Hai đứa trẻ” và ĐH sử dụng luôn về “Sóng” nhưng cách viết khác nhé: Tôi còn nhớ Osho trong cuốn sách “Đức Phật” từng nói r ằng: “ Con người hơi lạ một chút: Họ tiếp tục thám hiểm Himalaya, họ tiếp tục thám hiểm Thái Bình Dương, họ tiếp tục vươn tới mặt trăng và sao hỏa; chỉ có một thứ họ không bao giờ thử, thám hiểm bản thể bên trong.” Thời đại tốc độ, con người ta đang dần đánh mất đi những kết nối: một trong số đ ólà kết nối với chính mình. Và văn chương trong cuộc sống ngày hôm nay lại cần thiết hơn bao giờ hết khi cho con người ta cơ hội “tĩnh”, để nhìn lại c hính mình một cách bình thản. Đến với “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam, ta cứ mãi tự vấn: “ Hai mầm sống non tơ trên một nơi không có sinh khí. Sự trái ngược, t rái khoáy kia chứa đựng một mâu thuẫn nhân sinh làm day dứt lòng người, và làm sao để cứu lấy những đứa trẻ, làm sao để chính bản thân ta không bị r ơi xuống cái vực thẳm của chờ trông mòn mỏi”. Ví dụ cho “ Sóng” Xuân Quỳnh thì như này: "Tình yêu chứa nhiều sự tò mò, một cuộc dò dẫm bên tr ong đối phương nhằm đi tìm một mảnh của bản thân..." ( Trọn vẹn con người tôi - Anna Funder) Có lẽ vì tình yêu luôn bí ẩ n mà nó luôn gợi lên nhữn g câu hỏi. Người bình thường lí giải nó thông qua những mối tình. Nhà thi sĩ cố gắng đi tìm câu trả lời cho nó thông qua những vần thơ. Và với " Sóng" n ữsĩ Xuân Quỳnh bắt đầu hành trình "tìm ra tận bể" để lí giải cho tình yêu, c ho những khao khát chẳng bao giờ lặng im của một hồn thơ lúc nào cũng băn khoă n, xao động. Đỗ Phủ- Một tài năng kiệt xuất nhưng “sinh bất phùng thời” lận đận, đói nghèo, chết trong cơ cực trên một con thuyền rách nát. Ấy vậy mà ông vẫn viết, viết đến hơi thở tàn mới buông xuôi. Và chưa cần chất vấn “Đỗ Phủ viết để làm gì”, ta cứ hỏi xem những áng văn chương của ông có sức mạnh như thế nào? Và cũng tự hỏi xem văn chương chân chính muôn đời đã giúp nâng cao tinh thần con người ra sao? Bài thơ của Nguyễn Phan Hách là sự chất vấn về ý nghĩa, giá trị của thi ca, của thi nhân trong cõi nhân sinh. Câu trả lời thuộc về mỗi người đọc, nhưng đối với riêng tôi, văn chương luôn tiềm ẩn những giá trị đặc biệt vì nó làm cho cái đẹp trong cuộc đời này trở nên bất tử. 4. “Thế gian bị bủa vây Bởi bức màu tối ám Nhưng còn đi đêm nay Vầng trăng kia toả rạng Khiến tội thêm đoạ đày.” “Thất đại tội” ở con người và sự tạp nham của cuộc đời đã tạo nên bức màu tối ám khiến thế gian bị bủa vây. Trầm mình trong sự rệu rã, quay cuồng trong những vòng tuần hoàn không có điểm dừng, con người giờ chẳng thể phân biệt được cái đúng sai, cái thực ảo. Và nghệ thuật xuất hiện, soi rọi tâm hồn ta, khiến ta phải thành thật với chính mình, với bản ngã đang được giấu kín kia, bởi lẽ “Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối. Nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp người lầm than.” Nghệ thuật không phải là một tôn giáo, nhưng con người vẫn thường chọn nghệ thuật là nơi tự thú của mình. Không khô khan giáo điều, nghệ thuật chính là điểm tựa để con người nhận thức thế giới, hoàn thiện nhân cách, và cảm nhận cái đẹp của sự sống, đúng như Nguyễn Đình Thi từng viết: “Nghệ thuật không đứng ngoài trỏ vẽ cho đường chúng ta đi, nghệ thuật vào đốt lửa trong lòng chúng ta, khiến chúng ta phải tự bước lên đường ấy”. 5. Phùng Quán đã đi qua “30 năm cá trộn, rượu chịu, văn chui” nhờ: “Có những phút ngã lòng/Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy.” Đối với người nghệ sĩ đa tài mà nhiều lắm những truân chuyên ấy, sáng tạo nghệ thuật giống như một cách để buông xả hết những đắng cay giằng xé của cái đời thường đầy thăng trầm nghiệt ngã. Viết cũng giống như là một cách để sống, để an ủi linh hồn mình và vực dậy tâm hồn người yếu ớt, để cùng bước qua những khổ ải nơi chốn trần gian. Người nghệ sĩ phải đau với nỗi đau của mình, đau với nỗi đau của đời, thương cho nỗi đau của người. Có như vậy, thứ văn chương anh viết ra mới có giá trị nâng đỡ trái tim bạn đọc, mới hướng con người đến những giá trị nhân văn, đến vùng trời của chân- thiện-mỹ. Bàn về chức năng, giá trị của văn học, có ý kiến cho rằng.... MỞ CHO THIÊN CHỨC NHÀ VĂN
“Tôi sẽ sống rất cẩu thả nếu tôi không viết và tôi sẽ viết rất cẩu thả nếu tôi không sống.”, người ta chỉ có thể được công nhận là một nhà văn, nhà thơ thật sự khi họ biết cách dung hoà giữa hiện thực đời sống và văn chương, và đây cũng là thiên chức, là tư chất của mọi bậc thi sĩ văn nhân mọi thời đại. 2. Một chiều mưa Hà Nội, tôi ngồi nghe lại khúc “Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn: “Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng/Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.” Đã mấy thập kỉ trôi qua, mà nhạc Trịnh vẫn khiến người ta si mê nhiều đến thế. Vậy điều gì thực sự đã làm nên giá trị của một tác phẩm nghệ thuật? Tôi thiết nghĩ đó làm tấm lòng, là trái tim và tài năng của người nghệ sĩ. Không có “Trịnh” (xin phép được gọi cố nhạc sĩ bằng cái tên với tấm lòng đầy thành kính như thế), sẽ chẳng có một “Diễm xưa”, sẽ chẳng có những lời ca gieo vào lòng người biết bao nhiêu là thổn thức. Trịnh, hay chính tài năng của Trịnh, tấm lòng của Trịnh đã tạo nên thứ nghệ thuật vượt thời gian ấy. Chẳng riêng gì âm nhạc, câu chuyện sáng tạo là câu chuyện của muôn đời, muôn người nghệ sĩ. Phải lăn lộn với nghề nhiều năm, phải thực sự gắn bó với kiếp sống của đời thi sĩ “uống mặn nồng nhưng chỉ thấy chua cay”, phải đau đớn thay cho những thân kiếp ở trên đời, phải thương yêu vạn vật tất thảy, phải xót xa cho những gì đã mất, và hoài tiếc cho những thời đã qua, người nghệ sĩ mới có đủ trải nghiệm, đủ dạn dĩ để viết ra những áng văn chương bất hủ. Đi nhiều, nghĩ nhiều, ngẫm nhiều, sống nhiều, người nghệ sĩ mới có thể phát kiến ra những giá trị mới, góc nhìn mới, quan niệm mới về cuộc đời, con người. Bởi “Tự tử đối với đời nghệ sĩ không phải phát súng hay sợi dây thừng mà là khi ngồi vào bàn viết anh ta không viết được điều gì mới mẻ” (Eptusenco) NGÔN TỪ NGHỆ THUẬT1.“Tay người như có phép tiên Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ.” (Việt Nam quê hương ta - Nguyễn Đình Thi) Chu du đến bao miền đất của nền văn học thế giới, ta tự hỏi, trên cái nền hiện thực cuộc đời kia, điều gì làm nên sự bất tử của một tác phẩm nghệ thuật, khiến tiếng âm vang ấy ghi sâu vào tâm trí con người muôn thời, muôn đời? Chúng ta nghe thấy “tiếng đau khổ lầm than” trong văn Nam Cao, chúng ta nghe thấy tiếng sóng lòng của nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích, chúng ta nhìn thấy vẻ tiêu điều nơi đèo Ngang trong lời thơ của Bà Huyện Thanh Quan,... là do đâu? Văn chương nói chung hay thi ca nói riêng muôn đời là chuyện của trái tim, nhưng không có nghệ thuật ngôn từ, tư tưởng và thông điệp người cầm bút muốn truyền tải cũng chỉ là cái “vỏ chữ”. Làm văn, làm thơ tựa như làm điêu khắc vậy, trên khối đá từ ngữ thô sơ không chút gì đặc biệt kia, qua quá trình lao động sáng tạo miệt mài và trái tim nhạy cảm với cuộc đời của người nghệ sĩ lại trở thành những chữ “lấp lánh, kêu giòn và toả hương”. Bàn về sáng tạo nghệ thuật ngôn từ, Nguyễn Khoa Điềm đã viết: “Trên khối đá từ ngữ Anh bắt đầu đục đẽo những chữ tượng thanh, những chữ tượng hình Tiếng lắng trầm nghĩ suy, tiếng bồng bềnh giấc ngủ.” 2ố Hữu đã từng nói rằng, thơ ca là tiếng nói hồn nhiên nhất của con người trước cuộc đời. Câu nói này cứ văng vẳng trong trí óc mỗi khi tôi chạm đến từng dòng thơ của mọi bậc thi nhân trên thế giới. Thơ là đời, thơ được viết ra từ đời, tiếng thơ cũng là tiếng nói của đời, đúng
đều khởi phát từ nước mắt, từ mềm yếu khổ nạn gò luyện nên, trở thành "lời phát biểu" đắt giá bất diệt.
Trên hành trình kiếm tìm, vươn tới nghệ thuật, mỗi người nghệ sĩ lại tìm cho mình một định nghĩa, một chuẩn mực để đánh giá văn chương, nghệ thuật. Có người cho rằng giá trị cao nhất của văn chương là vì con người. Có người lại quý văn chương ở sự đồng điệu tri âm: “Thơ ca giúp ta đi từ chân trời một người đến với chân trời triệu người”. Còn có người lại coi văn chương nghệ thuật là “một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người trong sạch và phong phú thêm” (Thạch Lam). Nguyên Ngọc cũng từng khẳng định: “nghệ thuật là phương thức tồn tại của con người”. Tất cả những quan điểm các nhà nghệ sĩ đã giúp cho chúng ta nhận ra văn học là một yêu cầu thiết yếu, một nhu cầu không thể thiếu của con người. Ta tự hỏi con người |