Khí chất bao nhiêu hạnh phúc bấy nhiêu epub năm 2024

Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu Ebook EPUB/MOBI/PDF | Hạnh phúc, Kỹ năng sống, Khí chất

xn--trngnh-e3a36i3dr353a.vn

Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu Ebook EPUB/MOBI/PDF

Comments

No comments yet! Add one to start the conversation.

Bạn mong muốn trở thành một quý cô vạn người mê, độc lập, mạnh mẽ và luôn hạnh phúc? Với hơn 40 câu chuyện trong Khí chất bao nhiêu – Hạnh phúc bấy nhiêu sẽ đưa bạn phiêu lưu vào thế giới của những người phụ nữ trưởng thành: sự thật về tình yêu, hôn nhân, hạnh phúc, công việc – cuộc sống không phải chuỗi ngày mộng mơ, mà là những tháng ngày phụ nữ biết mình, sống có trách nhiệm với cuộc đời chính mình. Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Tình chia sẻ về cuộc sống riêng tư của cô: chuyện gia đình, chuyện tình yêu, và đâu là điều khiến cô đạt được thành công như hiện tại.

Tôi cũng từng âm thầm hỏi Tiểu R, " Cậu đã thực sự cân nhắc kĩ chuyện vì con mà hy sinh mấy năm trời chưa? Liệu cậu có hối hận hay không? "

Tiểu R cười rất kiên định, đáp :" Cậu à, yên tâm đi. Dù tớ có thành một bà mẹ nội trợ thì tớ cũng không bao giờ ngừng hoàn thiện bản thân".

Tiểu R vốn là một cô gái thông tuệ và có chính kiến, cho nên tôi vui vẻ chúc cô ấy vạn sự như ý.

Sau đó, khi chúng tôi trò chuyện với nhau, tôi có hỏi thăm cuộc sống của cô ấy. Tiểu R đáp, trong ba tháng đầu , hầu như lúc nào con cũng ngủ. Khi ấy Tiểu R có thể làm những việc khác, chỉ cần cho con ăn đúng giờ, thay tã cho con đúng lúc là được. Nếu quá buồn ngủ thì có thể ngủ theo con, nếu không buồn ngủ thì làm những việc mình thích. Lúc còn đi làm, ngày nào Tiểu R cũng bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng khi ở nhà chăm con, cô ấy có thêm nhiều thời gian để đọc sách.

Dù con có lớn hơn, thời lượng ngủ ngày càng ít đi, thì cô ấy vẫn đọc rất nhiều sách hướng dẫn nuôi dạy con,còn bồi dưỡng cho con nếp sinh hoạt rất tốt, nên con ngoan hơn những đứa trẻ khác nhiều.

Một thời gian sau, Tiểu R kể với tôi rằng cô ấy đã mua vài cuốn sách về ngành biên kịch, và muốn viết kịch bản về đề tài gia đình.

Nói thật, lúc ấy tôi không hề xem trọng chuyện đó. Biên kịch chuyên nghiệp nhiều như thế, chẳng đến lượt tác phẩm của mình được đưa lên màn ảnh. Trước lời nhắc nhở của tôi, Tiểu R vẫn rất tự tin thoải mái, cô ấy nói chỉ muốn viết một câu chuyện, muốn học

cách làm thế nào để viết kịch bản, còn kết quả ra sao thì cô ấy không bận tâm.

Tiểu R viết suốt hai năm trời, rất nghiêm túc, còn theo dõi rất nhiều người trong giới biên kịch và truyền hình.

Rất nhiều người nói Tiểu R thật may mắn, tôi nghĩ có lẽ vì họ cho rằng chỉ một kịch bản mà cô ấy đã thu về được một triệu tệ rồi! Về điều này, Tiểu R cũng không phủ nhận, nhưng tôi biết nếu không có những nỗ lực trước đó, may mắn này sẽ không đến lượt cô ấy.

Sau khi tiệc tùng kết thúc, Tiểu R mời riêng tôi đi uống cà phê, cô ấy muốn tâm sự với tôi vài vẫn đề về kịch bản.

Thế là chúng tôi lại đi tới Starbucks, tôi chúc mừng cô ấy một lần nữa.

Tiểu R tâm sự với tôi những lời từ tận đáy lòng " Vãn Tình à, rất nhiều người chúc mừng tớ, bởi vì kịch bản của tớ bán được với giá một triệu tệ, nhưng nói thật, doanh thu lớn nhất mà tớ nhận được không phải một triệu tệ này, mà là trong quá trình viết kịch bản, tớ đã tìm thấy niềm vui. Trong mấy năm ở nhà chăm con, vì có mục tiêu gửi gắm mà tớ luôn có tâm trạng tốt, thuận lợi vượt qua quá trình khó khăn khi chuyển từ môi trường công sở về gia đình."

Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy vì kịch bản bán được với giá một triệu tệ nên hai năm học tập vừa rồi của Tiểu R là đáng giá, còn nếu không bán được gì thì họ sẽ cho rằng chúng chẳng đáng một xu. Thực ra không phải vậy. Thu hoạch lớn nhất mà Tiểu R nhận được không phải tiền tài, mà là niềm đam mê này khiến cô ấy không đánh mất chính mình khi trở thành một bà mẹ nội trợ, khiến bản thân trở nên lười biếng. Có đam mê sở thích,

thu nhập gia đình giảm mạnh, cô ấy bèn nghĩ : Có nên bán tranh mình vẽ để góp phần cáng đáng gia đình hay không?

Hiểu Lâm nói được là làm được. Cô ấy đi hỏi thăm địa chỉ của mấy tiệm tranh, rồi mang theo tranh, bế theo con tới thẳng đó.

Có lẽ thấy cô ấy vẽ rất đẹp, hoặc vì thấy cô ấy bế con thật không dễ dàng gì, chủ tiệm mua liền một lúc bốn bức tranh. Hiểu Lâm cầm xấp tiền mà hưng phấn tới mức không biết nên làm gì cho phải. Chủ tiệm nói với cô ấy, chỉ cần vẽ xong, cứ việc mang ra đó.

Nhờ câu nói này, Hiểu Lâm sáng tác nhiệt tình và tập trung hơn, cô ấy chia phòng khách ra làm hai khu vực, một nơi là chỗ chơi đùa của con, một nơi khác là chỗ cô ấy tập trung vẽ tranh. Sau một thời gian, trình độ vẽ của Hiểu Lâm ngày càng tiến bộ, giá bán tranh của cô ấy cũng ngày một cao hơn. Dần dần, rất nhiều nhà hàng, quán bar, công ty trang trí đều tìm đến đặt mua tranh, Hiểu Lâm bắt đầu nghĩ tới việc lập phòng làm việc riêng, lúc này con cô ấy đã bốn tuổi rồi, có thể đi học mầm non rồi.

Hiểu Lâm từng tham khảo ý kiến của tôi về chuyện này, tôi rất tán thành suy nghĩ của cô ấy, tuy lập phòng làm việc sẽ tăng chi phí, nhưng có không gian sáng tác tốt hơn là điều vô cùng cần thiết.

Hiểu Lâm ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy rất có lý, liền bắt đầu tìm kiếm địa điểm thích hợp. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi không liên lạc với nhau, cho tới khi phòng làm việc của cô ấy chính thức khai trương.

Nếu bàn về thực tế, tình cảnh của Hiểu Lâm khi ấy không thể coi là tốt. Phía cha mẹ không giúp đỡ được gì, còn phải trích tiền từ thu nhập ít ỏi để gửi cho cha mẹ chồng. Nhưng hiện giờ cô ấy đã có

được sự nghiệp mà mình yêu quý, trải qua mấy năm nỗ lục, điều kiện kinh tế cũng được cải thiện. Thấy Hiểu Lâm bước từng bước về phía tương lai hạnh phúc, tôi thực sự mừng thay cho cô ấy.

Nhiều người cho rằng phụ nữ buông thả bản thân là bởi hôn nhân và con cái. Thực tế không phải vậy. Một phụ nữ luôn muốn hoàn thiện bản thân, dù đã kết hôn hay còn độc thân, dù đã có con hay chưa có con, cô ấy vẫn sẽ sáng tạo ra vô vàn cơ hội để hoàn thiện chính mình.

Còn những người phụ nữ buông thả bản thân sau khi kết hôn, có lẽ trước khi kết hôn, họ đã vứt bỏ chính mình mất rồi, cùng lắm thì họ cũng chỉ làm một công việc lặp đi lặp lại tựa như máy móc, có một số tiền lương không lớn, rồi thầm hi vọng hôn nhân có thể cho họ cuộc sống họ mong muốn.

Chẳng qua khi họ nhận ra hôn nhân không thể thỏa mãn nguyện vọng của họ, thậm chí cảm nhận được sự phản kích nghiêm trọng của cuộc sống, họ mới hoảng hốt sợ hãi. Thế nhưng họ không muốn thừa nhận đó là trái đắng của việc bản thân không nỗ lực, ngược lại, họ sẽ đổ trách nhiệm lên đầu hôn nhân và con cái.

Đừng đẩy mọi sai lầm cho cuộc hôn nhân. Một cuộc hôn nhân tốt không những khiến phụ nữ không ngừng trưởng thành, mà còn khiến phụ nữ tuyệt vời hơn, không còn ngây thơ và ấu trĩ, càng thêm tao nhã và thông tuệ, trở thành một phụ nữ đầy sức hút. Có con cái cũng không khiến phụ nữ trở thành một " bà già", mà khi ở bên con, cô ấy sẽ ngày càng dịu dàng, ngày càng trân trọng cuộc sống, ngày một tu chí hơn, bởi cô ấy cảm nhận được sự hồn nhiên của trẻ thơ và sự ấm áp của huyết thống, bởi vì trong lòng cô ấy hiểu rằng: Có con rồi mình sẽ có thêm trách nhiệm, mình cần làm gương cho con, mình không thể để con có một người mẹ thất bại.

KHÍ CHẤT BAO NHIÊU, HẠNHKHÍ CHẤT BAO NHIÊU, HẠNH

PHÚC BẤY NHIÊUPHÚC BẤY NHIÊU

Vãn TìnhVãn Tình dtv-ebook.comdtv-ebook

Chap 02Chap 02

Chap 02: Cảnh giới cao nhất của phụ nữ chính là hai chữ này

Sáu năm trước, lần đầu tiên cô bạn thân Đường Đường của tôi xách túi lớn túi bé về ra mắt cha mẹ chồng tương lai, và cô ấy không nhận được lì xì từ hai cụ.

Ở chỗ chúng tôi, hầu hết mọi người đều coi trọng lì xì vào ngày đầu tiên ra mắt. Nếu cha mẹ chồng rất hài lòng về con dâu tương lai, họ sẽ tặng con dâu một bao lì xì cực kì "hậu". Nếu cảm thấy tàm tạm, họ sẽ tặng một bao lì xì theo giá chung. Dù điều kiện gia đình có kém đến mấy, họ cũng sẽ tặng một bao lì xì để tỏ thái độ ưng thuận.

Nếu không tặng lì xì, thì tức có hai vấn đề: Thứ nhất, gia đình này rất bất lịch sự, thứ hai, họ cực kì ghét cô gái kia.

Cha mẹ cô gái nếu biết con mình đi ra mắt mà không được đối phương tặng lì xì đều vô cùng giận dữ, trên Tianya* có cả đống topic than phiền về chuyện này.

  • Tianya; một diễn đàn bàn luận nổi tiếng của TQ

Khi hội bạn thân của Đường Đường biết cô ấy không nhận được lì xì, ai nấy đều sục sôi căm phẫn. Có người nói : "Rõ ràng là họ cố ý

làm cậu xấu hổ, sao họ lại hành động như thế cơ chứ?"

Một người khác nói :"Chúng ta cũng không thèm một gia đình keo kiệt như vậy. Có phải gái ế đâu. Thật là mắc ói".

Lại có người nói :" Chia tay ngay đi. Gia đình này gớm chết đi được. Sau này gả vào nhà họ chỉ có khổ thôi".

Nhưng Đường Đường lại thoải mái cười:" Có cái bao lì xì thôi mà ? Không tặng thì thôi, dù sao tớ cũng chẳng thèm muốn gì chút tiền ấy."

Những người khác thấy cô vô tư như vậy thì lo lắng lắm, thi nhau nói với cô ấy, đây không phải vấn đề tiền hay không, đây là vấn đề lễ nghi phép tắc, vấn đề thái độ, thậm chí là vấn đề nhân phẩm.

Đường Đường vẫn chẳng bận tâm. Cô ấy nghĩ, tiền lì xì cũng không chứng tỏ điều gì, chỉ cần cô ấy với bạn trai yêu nhau chân thành là được.

Bạn thân của cô ấy hừ lạnh một tiếng:"Yêu nhau chân thành? Cậu đừng đừa, chân thành mà lại để cha mẹ không tặng cậu lì xì? Anh ta cũng có trách nhiệm lớn đấy."

Song Đường Đường vẫn không cho đây là chuyện to tát, vẫn thân thiết tình cảm với bạn trai, vẫn hỏi thăm cha mẹ đối phương như thường, chuyện này không hề lưu lại khúc mắc trong lòng cô ấy.

Lần thứ hai tới thăm, mẹ chồng tương lai kín đáo đưa cho cô ấy một bao lì xì:" Lần trước hai bác đã chuẩn bị kĩ càng rồi, nhưng hôm ấy là lần đầu tiên con tới chơi, hai bác cũng rất căng thẳng, chỉ sợ có điểm nào không chu đáo, cuối cùng quên mất chuyện lì xì. càng

Nhưng Đường Đường nói:" Các cụ mà, sao có thể yêu cầu họ làm giống hệt chúng mình được? Tớ không thể tự chăm con nên mẹ chồng tới giúp, tớ phải biết ơn bà ấy mới đúng. Tuy bà ấy có những phương pháp khác với tớ, nhưng bà ấy là bà nội của con tớ mà, chắc chắn bà ấy cũng thương cháu hết lòng. Cậu muốn một bà cụ sáu mươi chăm trẻ theo khoa học, chẳng phải làm khó người ta sao ? Thực ta trẻ con được chăm kĩ quá chưa chắc đã tốt, với lại hồi xưa bà ấy cũng chăm chồng tớ khỏe mạnh đấy thôi?".

Mẹ chồng Đường Đường cũng là người giao thiệp rộng. Thấy bạn bè mình đều bị con dâu của họ chê bai soi mói đủ đường, bà liền thấy con dâu mình rộng lượng phóng khoáng, nên còn tình nguyện học theo cách chăm trẻ của Đường Đường. Bà ấy nói:" Cha mẹ già rồi, rất nhiều quan niệm không theo kịp thời đại, phải học tập từ các con. "

Trong nhà êm ấm, đương nhiên Đương Đương có nhiều thời gian tập trung vào sự nghiệp. Trong công ty, đồng nghiệp và lãnh đạo đều có chung đánh giá với cô ấy đó là rộng lượng.

Vị trí của Đường Đường là ở bộ phận sale, nói chuyện bằng thành tích, có năng lực mới có thể trị vững. Những người làm sale đều biết, giữa các khách hàng lại có sự khác biệt rất lớn : có khách hàng gặp hai ba lần là kí hợp đồng, có khách hàng cực kì khó chơi, có thể ép bạn phát điên, giá trị đơn đặt hàng cũng có lớn có nhỏ: có loại đơn kí một lần là nửa năm không lo, nhưng cũng có loại đơn kí 18 cái cũng chỉ như muối bỏ biển.

Tổ của Đương Đương có bốn cô gái, ai cũng khéo léo, nhanh nhạy, tích cực giành lấy những khách hàng dễ tính và những đơn đặt hàng giá trị lớnười người giành giật, chỉ sợ mình thiệt. Đường Đường không tranh được với họ, đương nhiên những khách

hàng khó chơi và những đơn đặt hàng không ai muốn nhận đều tới tay cô ấy.

Lúc Đường Đường chưa vào làm, ngày nào mấy cô gái cũng khiến quản lý nhức đầu, ai không giành được khách hàng và đơn đặt hàng khiến họ hài lòng đều làm phiền quản lý đến chết. Nhưng khi Đường Đường vào làm, vấn đề này liền được giải quyết, vì lần nào cô ấy cũng thông cảm cho nỗi khó xử của quản lý mà chấp nhận chịu thiệt.

Quản lý cũng biết điểm tốt của Đường Đường, biết cô ấy đã từ bỏ rất nhiều lợi ích thuộc về mình, bèn bồi dưỡng cho cô ấy một đơn đặt hàng rất lớn. Thế nhưng Đường Đường chỉ kịp liên lạc với đối phương một lần, đơn đặt hàng này đã bị người cùng bộ phận cướp mất.

Đối phương ngây thơ nói, không biết Đường Đường cũng đang làm, cho nên giành lấy đơn đặt hàng này.

Nếu là người khác thì chắc chắn không bỏ qua vụ ấy, nhưng Đường Đường lại nói : " Tôi không nhanh tay bằng người khác, làm mất đơn đặt hàng là trách nhiệm của tôi".

Không ít đồng nghiệp đều thấy cô ấy ngốc. Chuyện gì cũng có thể bỏ qua, chuyện gì cũng không tính toán, không bị ức hiếp tới chết mới là lạ!

Nhưng một năm sau, quản lý thăng chứcãnh đạo phía trên bảo chị ấy tiến cử một người tiếp quản vị trí cũ của mình, chị ấy đã tiến cử Đường Đường. Những đồng nghiệp khác không phục. Thành tích của Đường Đường cũng chẳng phải tốt nhất, dựa vào đâu mà người được thăng chức lại là Đường Đường !?

nhưng cũng phải biết nhìn người và có giới hạn của riêng mình.

Hết chap 2 -02:52pm 26/Dec/

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ

Judy

KHÍ CHẤT BAO NHIÊU, HẠNHKHÍ CHẤT BAO NHIÊU, HẠNH

PHÚC BẤY NHIÊUPHÚC BẤY NHIÊU

Vãn TìnhVãn Tình dtv-ebook.comdtv-ebook

Chap 03Chap 03

Chap 03 : Vì sao khi ở trong nghịch cảnh người ta lại nỗ lực hơn ?

Trong mấy năm qua, tôi đã tận mắt chứng kiến quá trình cô bạn M của tôi từ đẹp thành xấu, rồi lại từ xấu thành đẹp. Quá trình này cũng đi đôi với quá trình cô ấy từ ưu tú trở nên bình thường, rồi từ bình thường trở lại ưu tú.

Khi tôi quen M, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về M chính là cô ấy có làn da trắng mịn như trẻ con, điều này khiến người thi thoảng lại nổi mụn như tôi hâm mộ đến chảy nước miếng. Thế là tôi liền nhờ M chỉ cho bí quyết dưỡng da. Nhờ thường xuyên qua lại, chúng tôi dần trở thành bạn tốt.

Lúc đó M vừa tốt nghiệp đại học. Cô ấy khiêm tốn hiếu học, chịu thương chịu khó, mười hai giờ đêm còn đang tăng ca, thậm chí còn đi học thêm vào cuối tuần. Công bằng mà nói, M chính là cô gái nỗ lực nhất trong lứa chúng tôi.

Cho nên trong vòng một năm, từ nhân viên hành chính bình thường, cô ấy được lãnh đạo đề bạt thành trợ lý, hai năm sau, cô ấy lại được lãnh đạo tiến cử trở thành quản lý của một bộ phận. Ở cùng lứa vào làm trong công ty, cô ấy là người thăng tiến nhanh nhất.

tới : đầu tiên là nghe nói cô ấy biếng nhác trong công việc, bị công ty điều về rồi đặt vào một vị trí không mấy quan trọng, sau đó lại nghe nói chồng cô ấy ngoại tình, đã ly hôn với cô ấy rồi.

Tôi gọi điện cho M, thấy M khóc đến khản giọng. Nhưng M từ chối ý định muốn tới thăm cô ấy của tôi. M cương quyết nói :" Cậu ạ, tớ muốn biến mất một thời gian. Tớ đã trình đơn xin thôi việc cho công ty rồi. Nếu tớ không biến về tớ của ngày xưa thì cả đời này tớ cũng không định gặp lại các cậu. "

M nói được là làm được. Cô ấy hoàn toàn biến mất. Khoảng một năm sau, dì giúp việc nói có người tới tìm tôi, tôi ra ngoài thì thấy một người đẹp với thần thái tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu, sắc mặt hồng hào đứng trước mặt mình. Lần này, M lại khiến tôi kinh ngạc đến không ngậm được miệng. Thấy tôi như vậy, M cười rất đắc ý :" Lần này vẻ mặt của cậu làm tớ thoải mái lắm, tiếp tục phát huy nhé."

Tôi hỏi cô ấy khoảng thời gian vừa rồi cô ấy đã làm gì, đi đâu. Cô ấy đáp, đầu tiên là tới nơi khác giải sầu. M đã suy nghĩ rất nhiều, trước hết là việc chồng cũ ngoại tình chẳng phải vì cô ấy vừa béo vừa xấu hay sao? Thế là cô ấy quyết tâm thay đổi bản thân, đầu tiên là làm thẻ tập gym, thẻ spa làm đẹp, mỗi ngày chỉ ăn một quả táo, một cốc sữa, nhiều lúc đói tới mức hoa mắt, trằn trọc khó ngủ, nhưng cô ấy vẫn cắn răng tự nhủ: Có muốn trở nên xinh đẹp hay không? Nếu không muốn thấy ánh mắt thương hại từ người khác thì phải cố mà chịu đựng. Cứ như vậy trong 3 tháng, M đã giảm được 15kg, lại thêm việc tập thể dục mỗi ngày, trông cô ấy khỏe mạnh hẳn ra. Khoảng nửa năm trước, cô ấy lại đi tìm việc, sau đó tập trung làm việc gấp trăm lần trước đây, lãnh đạo hiện giờ đánh giá cô ấy rất cao.

M viết ra trải nghiệm của mình rồi đăng lên mạng xã hội, nhất thời gây náo động, rất nhiều người khâm phục ý chí của cô ấy, phần bình luận toàn là khen ngợi. M được rất nhiều người phong làm :"Chị hai vượt khó", vô số người chúc M chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc khác.

Thấy M nỗ lực như vậy, tôi cũng mừng thay cho cô ấy. M chia sẻ kinh nghiệm sống của mình để cổ vũ mọi người sống tốt hơn. Tôi tin rằng, hiện giờ cô ấy đang rất hạnh phúc.

Nhưng có một lần khi chúng tôi họp mặt, M uống say nên tôi đưa cô ấy về nhà. Cô ấy ôm lấy tôi nói :" Cậu à, thực ra tớ rất hối hận cậu biết không? Hiện giờ tớ đang rất nỗ lực, đang sống rất tốt, nhưng tại sao lúc tớ đang có tất cả trong tay thì tớ không nỗ lực hoàn thiện bản thân ?"

Tôi an ủi cô ấy, sống trên đời ai cũng phải trải qua trắc trở và nuối tiếc.

Cô ấy lắc đầu, nói với tôi rất nhiều điều.

Lúc mới ly hôn, cô ấy rất hận chồng cũ, cho rằng lúc mình xinh đẹp như hoa thì người đàn ông này tìm mọi cách theo đuổi, nhưng khi cô ấy trở nên xấu xí thì anh ta liền thay lòng đổi dạ, đúng là đồ khốn nạn. Nhưng dần dần, cô ấy đứng ở góc độ khác nhìn nhận vấn đề. Vào thời điểm ấy, đến M còn không thể chấp nhận chính mình, cả người bèo nhèo toàn mỡ, tự nhìn vào gương còn thấy ngán. Trong tình yêu, nếu không khiến bản thân tốt hơn đẹp hơn, để anh ấy không bao giờ rời bỏ mình, mà chây ì ngừng nỗ lực, cuối cùng đánh mất tình yêu thì trách ai bây giờ?