Khổng Sa Địch Tống Tử Kỳ

Edit

Tác giả: Nhĩ Đong Thố Tử

Thể loại: ngôn tình hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngược, HE.

Số chương: 87 chương + PN.

Nvc: Chu Tư Việt x Đinh Tiễn.

VL, 水, 180905, 23:38.

Truyện khá dễ thương, viết về câu chuyện tình yêu của Chu Tư Việt với cô nàng Đinh Tiễn. Họ yêu sớm, nhưng chưa từng nói ra. Cô yêu thầm anh, yêu rất nhiều, cũng từng có lúc muốn buông bỏ thứ tình cảm vô vọng ấy. Chẳng qua, vừa vặn anh cũng thích cô, nên luôn chọc cô, dỗ cô, thả thính cô, lại vừa khéo, đúng những lúc cần dùng. Lúc này, anh đẹp trai, giỏi giang, tràn đầy dương quang, vẫn mang theo sự ngạo mạn bất cần. Cô nhút nhát, ít nói, yếu đuối. Sau đó họ chia cắt.

1 năm sau họ gặp lại. Anh trở nên chán trường, thu bớt cái tôi lại, giống một người bình thường hơn. Cô trở nên tự tin hoạt bát, xinh đẹp hơn.

2 nvc yêu nhau rất nhiều, chả ai xem vào nổi luôn ấy. Tiểu tam truyện này cũng chỉ để làm màu thôi.

Nhưng thật ra, tớ không quá thích truyện, thấy hơi dài dòng, hơi thiếu sự cuốn hút. Tớ không thích kiểu yêu của nữ chính, y như não tàn ấy. Tớ cũng không thích cái cách bà tác giả đối xử với nam chính. Một đứa sủng công như tớ, đau lòng lắm! Còn câu chuyện giữa Tống Tử Kỳ và Khổng Sa Địch, tớ cũng không thích nốt. Sau này, ở Sa Địch, tớ cho rằng, đó là sự không cam lòng, với Tống Tử Kỳ, tớ thấy cậu ấy không xứng để Sa Địch yêu thích lâu như vậy. Chỉ mong họ mau chóng quên nhau, mỗi người đều tìm thấy hạnh phúc riêng, là ok!

                                    
                                          

Chương 52: Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình (5)

Editor: Qin Zồ

Quay về căn cứ.

Khổng Sa Địch bất mãn trợn mắt, gõ giày cộp cộp lên lầu xách vali muốn về, Lâm Nhất Huy vội đi lên cản: "Bà cô ơi, em muốn đi đâu đấy."

Tống Tử Kỳ sầm mặt, ngồi phịch xuống salon, mất kiên nhẫn: "Mày đừng cản, cứ để cô ấy đi."

Ngày mai cả hai còn đi làm nên giờ cũng phải quay về, có điều thái độ của Khổng Sa Địch làm anh rất tức giận, cô nàng này được chiều đâm quen, hễ không đúng ý là lại làm mình làm mẩy vênh mặt lên trời, rất khó hầu hạ.

Vu Hảo và Lục Hoài Chinh đưa mắt nhìn nhau rồi đi đến ngồi xuống cạnh anh ta, Lục Hoài Chinh rót nước cho Vu Hảo: "Uống cho nhuận họng đi."

Lâm Nhất Huy cũng lại ngồi xuống cạnh Tống Tử Kỳ, bá cổ anh ta, đưa mắt nhìn hai vị im hơi lặng tiếng kia, không nhịn được hỏi: "Tao muốn nói chuyện thay em gái Sa Địch đây, hai đứa chúng mày đúng là nóng nảy, có chút chuyện đó mà cũng gây gổ nhau được, nói trước để tao chuẩn bị trước là được mà, có thế cũng cãi nhau, đúng là cố chấp."

Tống Tử Kỳ đã nín nhịn mấy ngày, bao phiền muộn như được trút ra hết.

"Mày thì biết cái đếch gì, cô nàng chết tiệt kia, nghĩ ra cái gì là muốn làm liền chứ có thèm cân nhắc đến cảm nhận của người khác bao giờ đâu, ngày nào tao cũng bị giày vò đến chết."

"Không phải phụ nữ đều vậy à?" Lâm Nhất Huy cười, nhìn lướt qua Lục Hoài Chinh, "Mày học Hoài Chinh đi kia, chị dâu tao cũng là nữ mà người ta có cách dỗ đấy thôi."

Tống Tử Kỳ cứng mặt, nghiêng đầu qua, "Đâu giống, nhìn là biết Vu Hảo không cứng đầu như Khổng Sa Địch rồi."

Lâm Nhất Huy không tin, lay người Lục Hoài Chinh nhất quyết đòi anh chia sẻ bí quyết dỗ vợ.

Lục Hoài Chinh dựa ra sau ghế, uể oải nhìn hai người.

Bọn họ thật sự coi anh là tình thánh rồi, hai đôi mắt đen láy thành khẩn nhiệt tình nhìn anh chằm chằm, ngóng anh nói ra chút bí kíp.

"Tụi mày nói Vu Hảo à?" Anh bình tĩnh hỏi.

Hai người gật đầu.

Lục Hoài Chinh xoa nhẹ sau đầu cô, à một tiếng, "Cô ấy dễ dỗ lắm, không bao giờ gây gổ cả."

Nói không nổi nữa rồi, nói ngoài nói trong đều thể hiện bảo vệ Vu Hảo.

Tống Tử Kỳ không biết những chuyện của hai người hồi cấp ba, nhưng Lâm Nhất Huy là người cảm nhận rất rõ, nếu nói Vu Hảo không làm mình làm mẩy bao giờ thì không đúng, nhưng lần nào Lục Hoài Chinh cũng dỗ được Vu Hảo nghe lời lại. Bọn họ cảm thấy EQ của Lục Hoài Chinh rất cao, đừng nói là bây giờ, hồi trước mới là học sinh mà đã đối nhân xử thế không khác gì người trưởng thành, chẳng qua là cao ngạo quá, tuổi trẻ không biết nhẫn nại, thích làm trái chuyện.

Khổng Sa Địch xách hành lý xuống.

Giày cao gót dẫm cộp cộp trên cầu thang rất to, nghe như động đất vậy, Lâm Nhất Huy đau lòng nhíu mặt, "Bà cô ơi, nhẹ chút được không, đừng có giẫm nát chứ."