Mất bao lâu để quên một cuộc tình

  • Sad!!!

  • Không có bình luận

Anh ấy vừa quay lưng, giọt nước mắt liền lăn dài xuống má, hai bàn tay của em bấu chặt vào mép áo, cổ họng thì nghẹn ứ không thốt thành lời. Lời chia tay vừa nói ra vài phút trước, em còn chẳng ngần ngại chấp nhận buông tay để mỗi người có một lối đi riêng, vậy mà, suy cho cùng, cũng chỉ là vài phút ngắn ngủi ấy, cũng chính em chấp nhận hoài niệm một tình yêu chỉ còn có một người…

Em à, thói quen là thứ khiến cho con người ta khó sửa nhất, nếu một ngày nào đó, những món em thích ăn bỗng dưng thay đổi mùi vị, liệu em có bỏ chúng để thay đổi khẩu vị của mình hay không?

Người ta vẫn nói, thứ giết chết chúng ta là kỉ niệm, em chẳng cần biết mình đã chia tay bao lâu, nếu mỗi sớm mai thức dậy, em vẫn còn nhớ tới người cũ , mỗi khi đi đường gặp những cặp yêu nhau em vẫn chạnh lòng thì quả đúng, kỉ niệm đã làm cho con người em héo mòn và kéo em ra khỏi quỹ đạo vận hành mà vốn dĩ cuộc đời đã sắp sẵn cho em từ trước.

Em đừng để mình bị đánh lừa rằng những cảm xúc tiêu cực đến bên em mỗi ngày là hệ lụy tất yếu của một tình yêu vẫn còn vương vấn, em buông thả cảm xúc, em để bản thân thả trôi và cuốn theo những thứ mà em thấy, em cảm nhận được đó là sự cô đơn nhất thời .

Có người chia tay xong liền đến bên người khác, có những người chỉ vì một mối tình đậm sâu mà mãi về sau chẳng cho phép mình tiến tới một mối quan hệ nào. Cái đáng nói rằng, chia tay quả thực không đáng sợ. Giống như sinh, lão, bệnh, tử, có mở đầu ắt có kết thúc, một mối quan hệ vừa chớm nở nhanh lụi tàn hay một cuộc tình viên mãn tới già, tất cả cũng chỉ là cách xoay vần khác nhau của quy luật mở – kết.

Điều đáng sợ nhất khi chia tay là ở chính sự lầm tưởng và niềm tin hoàn toàn vào sự lâu dài của những hạnh phúc trước đó.

Cũng đúng, khi con người ta còn đang mặn nồng thì thường mơ tưởng đến một tương lai trọn vẹn và rồi người ta để hạnh phúc thường ngày thành thói quen, khi bỗng dưng không còn, bỗng dưng đơn độc thì trở nên lạc lõng, chơ vơ giữa cuộc đời của chính mình.

Gửi tới em, người con gái vẫn còn đang vật lộn trong một mớ hỗn độn hậu chia tay, em đã hiến dâng hết sự chân thành của mình cho đối phương, cũng đã yêu bằng tất cả những gì em có, tiến xa được là duyên phận, dừng lại cũng đơn thuần là trao hết ân tình thì nói lời tạm biệt.

Đừng đặt nặng hai chữ “ chia tay” như “ từ biệt”, hãy khóc khi cảm thấy trống trải, hãy điên loạn khi em thấy cả người bí bách không nguôi, hãy la cà với bạn bè, hãy làm những thứ vốn dĩ em vẫn yêu khi còn một mình, hãy từng bước đặt lại mọi thứ về vị trí ban đầu, là chính em, vẫn một mình, nhưng là trưởng thành hơn , chín chắn hơn trong tình yêu.

Một cuộc tình chấm dứt, đừng mang theo suy nghĩ ai đúng ai sai, đừng trách người làm em tổn thương cũng đừng buông lời cay đắng khi cả hai đã cho nhau cuộc sống mới. Mọi thứ vẫn luôn vận hành xung quanh em, nếu vì một người mà khiến cả đoạn đường về sau của em thêm gập ghềnh, vì một người mà khiến em thay đổi thì em không chỉ là kẻ bị bỏ lại trong tình yêu mà con là kẻ dưng giữa dòng đời không ngừng chuyển động.

Mạnh mẽ lên, em sẽ là phiên bản tốt hơn ngày hôm qua và chắc chắn rằng, em sẽ tìm được người khác yêu thương em hơn hiện tại.

#Coaiodaykhong?

Dear.vn – Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Ai cũng bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên đi một người mà ta từng yêu thương nhất. Vậy có ai trả lời được liệu bao lâu mới đủ để khiến một người quên đi một người?

Là 1 năm, 2 năm, 5 năm hay là cả đời? Với tôi, cho đến ngày cuối cùng tôi còn sống, tôi vẫn nhớ rõ tất cả những người tôi đã từng quen. Quá khứ không phải là thứ để bạn cố gắng ép bản thân mình phải quên đi, mà quá khứ là để nhớ. Nhớ là cách để tôi quên đi một người.

Mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn cho mình mỗi cách nhìn lại những gì đã qua khác nhau. Đối với những chuyện cũ dễ làm người ta buồn, hầu hết ai cũng ra sức lảng tránh nó, cố tạo việc làm để mình bận rộn mỗi khi đầu óc phát hiện được có dấu hiệu “quá khứ ùa về”. Đó là một cách lãng quên “tạm bợ”. Một ngày dài từ sáng đến tối, bạn loay hoay từ việc này sang việc khác để trí nhớ không có thời gian hoạt động, để trái tim không có cơ hội để đau. Nhưng rồi cho đến cuối ngày, khi đã đặt mình xuống giường mà mắt không thể nhắm, bạn có thể làm gì để chống chọi với những kỉ niệm ào ạt ùa tới sau một ngày bị ngăn chặn? Rồi thì cũng phải gặm nhắm chúng giữa màu đen u uất đến rợn người. Giữa đêm tối, chỉ có bạn và những tổn thương.

Khi bạn một mình chạy xe trên con đường đông đúc người qua lại, trong dòng người xa lạ ấy luôn luôn có những bạn nữ vòng tay qua eo ôm chặt lấy bạn nam của họ. Bạn cố đưa mắt mình nhìn thẳng về phía trước hay nhìn lơ đễnh về một nơi không có bóng dáng những cặp ôm nhau. Bạn sợ những gì bạn nhìn thấy sẽ khiến bạn nhớ lại chuyện cũ, gợi nhắc rằng bạn cũng từng được ai đó chở đi vi vu dạo quanh những con đường, và bạn cũng đã từng ôm ai đó thật chặt như thế. Nhìn họ, nhìn lại mình, hai dòng nước mắt rơi nhẹ nhàng đằng sau một nỗi lòng đang dậy sóng bởi sự tủi thân và tiếc nuối. Nhưng rồi bạn có thể né tránh những hình ảnh đó được bao nhiêu lần? Bên trái có hai người ôm nhau, bên phải có hai người ôm nhau, thậm chí đằng trước đằng sau đều có hai người ôm nhau, đâu sẽ là điểm dừng chân cho cái nhìn của bạn? Thay vì bạn né tránh chúng, tại sao bạn không thử đón nhận chúng bằng một cái cách khác đi? Tôi đã nhìn thật kĩ hạnh phúc của những người xa lạ đó, tôi lẳng lặng đi theo sau họ chỉ để nhìn một người đang ôm một người.

Tôi nhớ lại tất cả những gì bạn không muốn nhớ, tôi cười và nghĩ rằng “Hồi ấy chắc cũng có khối đứa ganh tị với mình như mình bây giờ”. Ừ thì có cảm giác nhói ở nơi ngực trái, nhưng ngày nào cũng nhìn, ngày nào cũng nghĩ tới, dần dần tôi thấy mọi thứ thật ra cũng không có gì ghê gớm, kỉ niệm cũ cũng chẳng quá đáng sợ như người ta vẫn thường nói, đau một vài lần là sẽ hết đau thôi.

Tôi đón nhận quá khứ mọi lúc nó muốn tìm đến tôi. Khi nghe một bản nhạc buồn, tôi nhớ một người mà bây giờ được gọi với cái tên “người yêu cũ”, tôi khóc. Tôi sẽ không nhủ lòng rằng đừng bao giờ nghe lại nó lần thứ hai, mà tôi cứ thản nhiên nghe nó suốt cả ngày, nghe đến phát chán, nghe đến khi nước mắt chẳng buồn rơi thêm.

Những món quà kỉ niệm mà tôi đã nhận được, tôi chẳng cất nó đi hay đem trả lại, tôi để đó và tiếp tục gìn giữ. Thời gian đầu, quà là thứ làm tôi đau quằn quại với niềm vui đã mất, nhưng rồi khi cứ mãi nghĩ tới thì tôi lại tự cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo với những quằn quại đó, để lại trong tôi là những niềm vui cũ đơn thuần, tôi vui và tôi không còn đau.

Những nơi mà tôi cùng ai đó hay lảng vảng tới lúc còn quen nhau sẽ không bị tôi cho vào danh sách cấm, tôi sẽ không tìm cho mình một con đường khác nếu đi ngang chúng là con đường dễ đi nhất. Mỗi lúc đi qua, tôi cứ nhìn thế, và tôi hồi tưởng lại trước đây chúng tôi đã đến đó và làm gì. Ừ thì có lúc chạnh lòng đến bật khóc, có lúc tưởng chừng như không còn thở nổi, nhưng rồi ai đó và cả nơi đó cũng sẽ chỉ là những thứ được tôi dán mác “đã cũ”, nhìn lại để biết chúng từng tồn tại chứ không còn nhìn lại để đau. Bởi lẽ, đau như thế đủ để quen rồi.

Sau một vài chuyện tình tan vỡ, tôi nghiệm ra được cách hay nhất để quên đi tổn thương đó là cố gắng nhớ đến chúng nhiều nhất có thể. Khi tôi bắt đầu nhớ về một điều gì đấy đã từng tồn tại, tôi không gạt chúng sang một bên mà ngược lại, tôi nghĩ về điều đó một cách rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua. Lòng tôi thắt lại vì những hạnh phúc cũ, tim tôi đau đớn khi bị lấn át bởi nỗi đau. Nhưng, khi cơn đau đã đi đến tận cùng, khoảnh khắc mà tôi hay gọi nó là “đau đạt đỉnh”, thì mọi thứ dường như trở nên rất đỗi bình thường.

Chẳng ai có thể đau quá nhiều lần vì một lí do cả, sẽ có lúc bạn mất đi cảm giác và nghĩ về chúng như suy nghĩ về chuyện một ngày cần ăn cơm 3 bữa hay con trai tóc dài thì phải đi cắt thôi. Ví như chúng ta có một chiếc tủ đựng quần áo, dù có cố gắng nhồi nhét bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ chứa được một số lượng quần áo nhất định nào đó, khi nó đã đủ thì nó sẽ ngừng nhận thêm. Trái tim của chúng ta cũng vậy, cũng có một giới hạn để chứa đựng những nỗi đau. Đau đủ rồi tự khắc sẽ bình yên.

Quá khứ sẽ là thứ rất đẹp nếu bạn biết cách nhìn nhận và đón lấy nó. Nếu cứ xếp nó lại và cất vào nơi sâu nhất trong con người bạn, chẳng có gì đảm bảo nó sẽ ở nguyên vị trí đó, và khi nó trỗi dậy bạn sẽ không đủ sức để chịu đựng. Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Chân Ngắn

Người ta thường rơi vào “lưới tình” có thể là 1 ngày , 1 giờ , vài tháng hoặc thậm chí là vài năm . Nhưng tại sao thời nay người ta thường đặt niềm tin vào tình yêu ít đến thế. Liệu do lòng người ngày càng lạnh lẽo hay là do  tình yêu ngày càng làm họ mất niềm tin như vậy.

1.Tình yêu là gì ?

 Đối với bạn , tình yêu là gì?  Đây có lẽ là một câu hỏi không khó cũng không dễ . Bởi hầu hết ai trong chúng ta khi trưởng thành cũng đều trải qua ít nhất một mối tình nào đó. Nhưng cũng chẳng có ai có thể định nghĩa về tình yêu một cách rõ ràng như thế nào.

Có những người nói rằng, tình yêu là khi chúng ta có người ở bên cạnh yêu thương, quan tâm , chăm sóc. Và chia sẻ mọi thứ về chính ta và cuộc sống của chính mình. Một số người lại cho rằng tình yêu là sự đồng cảm, rung động của hai nhịp đập trái tim. Có lẽ chỉ khi yêu, chúng ta mới cảm nhận được một cách đúng nghĩa , sâu sắc và đầy đủ về tình yêu.

2. Mất bao lâu để có một tình yêu

Liệu rằng chúng ta có thể mất bao lâu để có thể yêu một người?

Có những người sau vài lần gặp gỡ , cũng có thể là vài ngày , vài tháng . Nhưng cũng có những người mất một khoảng thời gian rất lâu để rung động trước người khác.

Người ta thường có câu ” lửa gần rơm , lâu ngày cũng cháy “

Chúng ta đều biết rằng khi hai người có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn . Với những lời quan tâm mỗi ngày thì cơ hội hai người yêu nhau ngày càng cao hơn. Vì những lời quan tâm, chăm sóc, hỏi han , gần gũi nhau. Mà có khả năng thúc đẩy hình thành xây dựng mối quan hệ tiến xa hơn đến tình yêu. Nhưng để đo lường chính xác thời gian thì đây là một câu hỏi cực kì khó trả lời.

Theo tiến sĩ Margaret Clark cho biết: “Một khi chúng ta đã chấp nhận bày tỏ và chia sẻ những khiếm khuyết cho nhau, nếu mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, ta thường có xu hướng cởi mở hơn khi tiếp tục thể hiện những khuyết điểm đó. Bởi mọi người đều thích cảm giác được thấu hiểu và chấp nhận”.

Thời gian để yêu của mỗi người là khác nhau .Nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố như bối cảnh, tính cách, môi trường, chất xúc tác,… Nên nếu bạn đang mất nhiều thời gian hơn một chút để suy nghĩ .Thì điều đó cũng không có gì kỳ lạ và bất thường. Bạn chỉ đang giữ một cái đầu thật là tỉnh táo hoặc đơn giản đó không phải là đúng đối tượng mà bạn đang tìm kiếm . Để chắc chắn hơn trong quyết định của chính bản thân mà sau này không phải hối hận.

Mất bao lâu để quên

Mất bao lâu để yêu một người không quan trọng. Quan trọng là bạn ở bên người đó  mà bạn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh họ. Bạn chẳng cần phải lo nghĩ hay suy nghĩ đến những thứ tiêu cực . Người ở bên bạn là người cho bạn một cuộc sống bình yên – bình yên với đời , bình yên với người.

3. Mất bao lâu để bạn có thể quên đi một người

Cũng như cách bắt đầu để yêu một người , thì việc để quên đi một người cũng khó như vậy. Chẳng ai có thể xác định được thời gian rõ ràng bao lâu để quên đi một người.

Có rất nhiều người , họ mang một trí nhớ ngắn hạn trước tình yêu.

Họ có thể yêu một người sâu đậm trong một khoảng thời gian nào đó, yêu rất mãnh liệt như không thể nào sống thiếu đối phương. Nhưng một khi  mà đã họ quyết định kết thúc thì trí nhớ của họ cùng tình yêu ấy mà đứt quãng rồi dần chìm vào quên lãng theo thời gian. Họ nhanh chóng quên đi thật nhanh như cái cách ban đầu họ lao vào tình yêu thật nhanh.

Nhưng cũng có những người họ mang những  ký ức về một tình yêu suốt chiều dài tháng năm. Họ yêu một người nhưng đã không thể bước đến hay giữ lấy người đó . Họ đã chọn cách rời đi, nhưng lòng thì ghi tạc tình yêu đã yểu mệnh ấy. Sẽ vẫn sống tiếp, như bình thản và dửng dưng nhưng tận sâu đáy lòng vẫn không thể nào quên đi được bóng hình của một ai đó .

Người ta thường nói : có 2 cách để quên đi một người , một là người mới , hai là thời gian . Có nhiều người vừa mới chia tay họ liền tìm đến một người khác. Để quen với việc là sẽ quên đi được người yêu cũ .Mối tình mới đó sẽ làm cho họ quên những kỉ niệm còn sót lại bên người cũ . Nhưng cũng có rất nhiều người họ lại chọn thời gian để quên đi một người . Vì họ không muốn chính bản thân làm tổn thương cho người đến sau.

Xem thêm: Bí quyết chữa lành tổn thương sau khi chia tay

4. Bạn nhận được gì từ sự ra đi của người cũ

  Lời chào tạm biệt từ người cũ – có lẽ đây là điều mà chẳng ai muốn kết thúc trong một cuộc tình .Mỗi người ra đi đều để lại cho ta những bài học quý giá. Chúng ta sẽ vận dụng được những bài học đó vào cuộc sống. Để rồi chúng ta sẽ dần trưởng thành hơn . Suy nghĩ chín chắn hơn và hoàn thiện bản thân hơn từng ngày. 

 Có những sự tổn thương sẽ đi theo ta suốt chiều dài năm tháng . Nhưng rồi những kí ức , những kỉ niệm đó sẽ phai dần theo thời gian.

Ta phải học cách tự đứng dậy trước những vấp ngã đó. Để rồi chúng ta của sau này sẽ trưởng thành hơn.

 Tôi từng nghe một câu nói rất hay : “ Đừng khóc vì nó kết thúc, hãy cười vì nó xảy ra.”

Thanh xuân là vậy đó , tất cả chúng ta đều sẽ ổn thôi !

Xem thêm : Sống chậm lại để được yêu thương nhiều hơn