Rắn Rindou sinh năm bao nhiêu?

Takemichi muốn tìm hiểu về Phạm Thiên, về Mikey, thế nhưng...

____"Cảm ơn quý khách! Chúc quý khách một ngày tốt lành!"Takemichi bước ra khỏi cửa tiệm tạp hóa, trên tay cầm theo một đống đồ ăn vặt nào mì tôm, nước ngọt có ga, vài hộp cà ri omurice cho bữa tối cùng một chiếc bánh cheese tart dùng để tráng miệng. Em khẽ run rẩy vì cơn gió lạnh buốt bất ngờ ập đến, thổi bay mái tóc đen tuyền, nhẹ nhàng để lại trên đó vài hạt tuyết trắng đầu đông.Vậy là đã tháng 12 rồi, tròn nửa năm kể từ ngày Takemichi trở về tương lai, kết thúc chuyến hành trình du hành về quá khứ dài đằng đẵng của mình. Thay vì lựa chọn quay về giải cứu Mikey, em lại bị buộc phải ở đây, suy nghĩ điên rồ của Takemichi vô tình bị Chifuyu và Mitsuya phát hiện được, ngay lập tức, bọn họ tìm mọi cách ngăn cản em đi tìm vị Tổng trưởng năm xưa, cho dù phải nhốt Takemichi lại trong nhà cũng được. Ngay cả Hakkai, cặp sinh đôi nhà Kawata và người bạn thân thiết nhất của Mikey, Draken cũng đều đồng tình rằng, hành động vội vã, bộp chộp như thế rất nguy hiểm."Cứ cho rằng Mikey không nỡ giết mày đi. Vậy Sanzu, Kakuchou, đám Haitani, mày nghĩ chúng sẽ tha cho mày sao? Tỉnh táo lại đi, Takemitchy. Mày đã rất mệt mỏi rồi, rốt cuộc mày còn muốn hành hạ bản thân đến mức nào nữa thì mới chịu dừng hả?!"Takemichi hơi ngố, nhưng tuyệt đối không phải đứa ngốc. Từng câu chữ, từng lời khuyên của mọi người em đều hiểu hết. Thế nhưng bản tính em vẫn tốt bụng đến khó bảo vậy mà, dù bị ăn mắng đến suýt điếc cả tai nhưng nỗi lo lắng Takemichi dành cho Mikey vẫn không thuyên giảm chút nào, mà còn có xu hướng nặng lên theo thời gian, gần như chiếm sạch suy nghĩ của em trong ngày.
Phải có một cách nào đó....Nhất định phải có một cách nào đó..."Làm ơn, xin ngài tha cho tôi!!! Tôi xin thề sẽ không bao giờ làm vậy nữa, bán thông tin mật của Phạm Thiên ra ngoài là do tôi bị dụ thôi!! Tôi cầu xin ngài, xin đừn-"Khi Takemichi còn đang mải mê suy nghĩ, chợt một âm thanh gào thét vang lên từ nơi con hẻm nhỏ sâu hun hút. Ánh điện mờ mờ của chiếc đèn đường dù cố tới mấy cũng không thể chiếu rọi bóng tối trong đó được.Em nheo mắt lại, cố gắng nhìn kĩ vào xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu như bình thường, hẳn đầu óc Takemichi sẽ linh hoạt hơn, em sẽ ngay lập tức bấm phím gọi cho những người bạn cựu bất lương của mình, hoặc núp một chỗ nào đó và báo cảnh sát. Thế nhưng, một cụm từ quen thuộc ập thẳng vào tai Takemichi, hai chữ "Phạm Thiên" đó đã đánh bay chút tỉnh táo còn sót lại. Nhắc đến tổ chức tội phạm hàng đầu Nhật Bản, phải nhắc tới Phạm Thiên, mà nhắc tới Phạm Thiên là nhắc tới Mikey, mà đã nhắc tới Mikey thì không đời nào em chịu bỏ qua."Pằng!"Tiếng súng đinh tai nhức óc nặng nề vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Giọng nói la hét, hổn hển của người đàn ông lạ đã biến mất, nhường chỗ cho âm thanh nạp đạn. Một phát, hai phát rồi ba phát! Kể cả khi đứng ở chỗ góc khuất này, Takemichi vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc lên từ cái xác chết bất động kia. Em sợ lắm chứ, sợ đến nỗi hai chân run rẩy, gương mặt trắng bệch luôn rồi.Thế nhưng nếu bây giờ Takemichi bỏ chạy, chút tung tích cuối cùng về Phạm Thiên cũng sẽ bay biến theo gió mất. Mikey...em không nhẫn tâm, trơ mắt để cậu ấy bị nhấn chìm bởi "Bản năng hắc ám" được."Xong chưa, Rindou?""Nhàm chán thật. Tại sao em phải đi làm mấy việc vô nghĩa như này chứ?"Rindou thổi đầu súng còn nghi ngút khói. Hắn đứng dựa người vào tường, châm thuốc rồi rít một hơi dài. Chẳng biết từ bao giờ, việc hút thuốc sau khi xong công việc đã trở thành thói quen thường ngày của hắn rồi nữa. Rindou mặc kệ máu bắn tung tóe lên bộ vest xanh đắt tiền, chỉ lạnh nhạt phẩy phẩy chỗ mà kẻ phản bội vừa níu áo lúc nãy như thể chạm vào thứ gì bẩn thỉu lắm."Đành chịu thôi, vụ lần này quan trọng mà, Mikey sai chúng ta đi cũng là có lí do."Ở phía bên cạnh, Ran mân mê cây baton đã thấm đẫm máu người nọ, sau đó vung thật mạnh làm nó rơi xuống, bắn tứ tung trên mặt đất. Nếu không phải vì lượng thông tin mật bị bán ra toàn thông tin quan trọng thì Ran cũng chẳng muốn tự mình ra mặt đâu. Giờ làm sếp rồi, có gì hắn cũng toàn sai thuộc hạ đi làm, hiếm lắm mới phải động tay động chân vào việc gì khác ngoài đống giấy tờ đặt trên bàn.
Anh em nhà Haitani, quả nhiên là bọn chúng!"Cạch!"Takemichi mở to mắt. Âm thanh quen thuộc mà em đã từng nghe biết bao lần ở những lần du hành trước đây, một lần nữa vang lên bên tai."Xem tao bắt được con chuột nhắt nào này ~?"Khẩu súng đã được lên nòng dí sát ngay phía sau đầu Takemichi, điệu bộ như thể sẵn sàng bắn lên trên đó một lỗ to tướng nếu em có ý định làm gì trái ý gã."Tiến vào đi."Gã ta ra lệnh cho em, bằng một thứ giọng trầm khàn và mang theo chút hưng phấn. Đứng ở khoảng cách gần như này, Takemichi thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc phiện nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể to lớn của gã, kết hợp cùng phong cách vừa gặp mặt đã muốn bắn nhau này...Không nghi ngờ gì nữa, gã chắc chắn là Sanzu Haruchiyo, con chó điên của Phạm Thiên! Ba tên điên nhất tụ hợp lại với nhau bắt Takemichi, kiểu này không chột thì cũng què.Sanzu ngân nga một giai điệu nào đó không rõ lời, thái độ ung dung, thoải mái đến lạ thường đó càng khiến Takemichi căng thẳng hơn, đến độ tay chân suýt nữa thì nhũn ra. Thế nhưng em không thể sợ hãi lúc này được! Takemichi nắm chặt hai lòng bàn tay, cặp mắt xanh lóe lên tia sáng kiên định, từ từ bước về phía trước."Ồ, là Ta-ke-mi-chi à?"Ran vác cây baton lên vai, miệng cong lên thành nụ cười nguy hiểm khi biết con chuột mà Sanzu nhắc đến, hóa ra lại là "Người hùng của Touman" đấy sao. Dáng vẻ quật cường, lúc nào cũng toát lên sự dũng cảm dù bản tính vô cùng mít ướt của em, màu xanh xinh đẹp bên trong đôi mắt luôn trong sáng tựa biển trời ấy, cho dù hắn muốn cũng chẳng thể quên được. Nhưng mà..."Lạ thật đấy."Giọng nói của Rindou ngay bên tay phải Takemichi làm em giật nảy mình. Hắn nhìn đăm đăm vào Takemichi, như muốn moi móc, nhìn thấu đến tận sâu bên trong tâm hồn em. Và giống như một thói quen bất chợt nảy sinh, Rindou nắm lấy cổ tay Takemichi, kéo em vào lòng mình, lòng bàn tay chai sạn bóp chặt hai gò má bánh bao, ép em phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn."Ngoại hình vẫn y hệt, chỉ có cảm giác đem lại là không đúng."Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ để ba người còn lại ở đây nghe thấy rõ ràng. Những đốt ngón tay thon dài vẫn vuốt ve vùng da thịt non mịn của Takemichi, khẽ khàng đặt vào khớp tay cứng cáp nhưng đối với Rindou thì lại vô cùng dễ vỡ, chẳng khác gì thủy tinh, bẻ là gẫy, đập là sẽ hỏng. Một biểu hiện rõ ràng cảnh báo với Takemichi rằng: Từ giờ việc mày sống hay chết phụ thuộc vào bọn tao, liệu mà ăn nói cho cẩn thận."Tao đã từng gặp mày một lần vào tầm này năm ngoái. Mặc dù giáp mặt nhau nhưng trông mày vẫn rất ngơ ngác, thậm chí còn cười hỏi tao có việc gì cần giúp không, như thể...chúng ta chưa từng quen biết bao giờ vậy."Ran xoa cằm, dường như đã nhận ra điều gì đó, trong khi Sanzu thích thú châm điếu thuốc lá. Gã cười lên một cách sung sướng, cánh tay dài ôm trọn lấy bả vai gầy của em."Du hành tương lai ~? Chuyện viển vông như vậy cũng có thể xảy ra được à?"Takemichi nheo mắt trước mùi khói đắng ngắt phả ra từ miệng Sanzu, khó chịu muốn tránh ra liền bị Rindou nắm cằm bắt quay lại."Ai cho mày nhìn ra chỗ khác?""Dù viển vông, nhưng nếu là Takemichi thì có thể lắm chứ. Chúng mày biết mà, anh hùng luôn có khả năng làm những chuyện mà người thường không bao giờ tưởng tượng nổi."Tuyệt thật, bây giờ thì cả gã anh cả nhà Haitani cũng nhập cuộc rồi. Trước mặt là Rindou, đằng sau là Sanzu, phía bên bị Ran chặn đường ra. Thân hình nhỏ bé của Takemichi hoàn toàn bị bao vây bởi cơ thể to lớn, cao lêu nghêu của ba tên này rồi, đến mức đường cùng này thì ngay cả Chúa cũng chẳng thể giúp em thoát ra được.Cảm giác bí mật mình che giấu suốt bao lâu nay lại bị lộ ra cho người ngoài, hơn nữa còn là những kẻ nguy hiểm nhất trong những kẻ nguy hiểm thật chẳng dễ chịu chút nào. Sắc mặt hồng hào của Takemichi chẳng mấy chốc trở nên trắng bệch, cúi gằm mặt xuống dưới đất, không dám ngẩng lên nhìn ai cả, chỉ sợ sẽ vô tình để lộ thêm những thứ khác."Xem ra Rindou nói đúng rồi. Giờ chúng ta nên làm gì với nó đây? Sanzu, ý mày thế nào?""Hmm..."Sanzu thả ra một hơi nồng mùi khói. Gã nhìn chăm chú vào Takemichi. Tuy con chuột nhắt này chẳng phải dạng xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành hay quyến rũ, gợi cảm kiểu mấy con điếm bọn gã từng chơi, nhưng gương mặt thanh tú, run lẩy bẩy như thỏ con bị dồn đến mức đường cùng này, nom cũng thú vị lắm. Làn da trắng nõn. Vòng eo nhỏ gầy. Bờ mông vểnh cao, Cặp đùi thon gọn được giấu sau lớp quần jeans. Quả là cực phẩm!"Mikey đang ở đâu?"Chợt một giọng nói nhỏ bỗng vang lên. Takemichi chậm rãi đưa mắt đối diện thẳng với Rindou. Dù có tỏ ra kiên cường, bất khuất đến mấy thì sự sợ hãi tột cùng vẫn lộ rõ trong đôi đồng tử xanh tuyệt đẹp kia.Hắn không thể, hay đúng hơn là chưa từng hiểu nổi suy nghĩ của Takemichi. Khi nghe tin thuộc hạ báo rằng có một kẻ thường xuyên lui đến mấy địa điểm Phạm Thiên hay tụ tập, tất cả bọn hắn đều liên tưởng ngay đến Takemichi năm nào. Và đúng là em thật. Nhưng tại sao phải kiên trì đến thế chứ, tại sao không mặc kệ và tận hưởng cuộc sống yên bình đó đi? Tại sao hết lần này đến lần khác phải lao vào nguy hiểm vậy, chẳng lẽ một kẻ đã rời đi từ 12 năm trước vẫn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim em đến thế ư?
Hanagaki Takemichi, tao nên khen mày ngu ngốc, hay là dũng cảm đây...?"Lo cho mình trước đi rồi hãy nghĩ đến chuyện khác, Takemichi à. Hay là mày muốn bị đập vào đầu bằng cây baton này nhỉ?"Ran ve vẩy cây gậy trong tay mình, thành công thấy được nét run rẩy nơi cơ thể em. Trái với đứa em trai bên cạnh, Ran ghét cay ghét đắng đôi mắt của Takemichi. Bẩm sinh hắn luôn muốn hủy hoại những thứ quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi mong manh đó, đơn giản bởi đối với hắn, chúng chẳng khác gì như đang phản chiếu tất thảy bóng đêm trong tâm hồn hắn cả. Thế nhưng cho dù bị vùi dập bao nhiêu lần, ánh sáng hiện lên xung quanh Takemichi vẫn chưa bao giờ biến mất. Càng bị đánh đập, hành hạ, càng chịu nhiều tổn thương thì nó càng tỏa nắng mãnh liệt hơn, đến nỗi tưởng chừng không thể dập tắt.Ran muốn phá hủy nó. Hắn muốn nhuốm bẩn Takemichi.
Khi một cái gì đó quá rực rỡ, chẳng phải chỉ cần biến nó thành màu đen là được, không phải sao?Nghĩ là làm, trước cặp mắt kinh ngạc của Takemichi, Ran lao đến, hung hăng hôn lên cánh môi hồng hào đang hé mở. Chiếc lưỡi tựa con rắn độc, liên tục trường bò khắp khoang miệng ẩm ướt, uyển chuyển luồn lách qua từng kẽ hở. Đứng trước thế tấn công như vũ bão ấy, tay chân bị giữ lại, em chỉ đành chống trả một cách yếu ớt chứ không thể phản kháng mạnh mẽ gì. Chẳng mấy chốc đã bắt được thứ đỏ hỏn đang cố gắng chạy trốn kia, thô bạo mút, liếm. Bầu không khí nơi con hẻm thoang thoảng mùi máu tươi, đáng lẽ phải rất căng thẳng, giờ đây lại vang lên tiếng nước chùn chụt vô cùng kích tình.Sanzu không suy nghĩ phức tạp như hai tên còn lại. Gã đơn giản lắm, miễn là thứ gã muốn, bất kể là đồ vật hay con người, sớm muộn gì gã cũng có được. Nếu như phải kẻ nào không may mắn bị Sanzu bắt gặp thì có khi lúc này chỉ còn là một cái xác thối rữa không ai thèm để ý. Nhưng đây là Takemichi, cậu ra rất nổi tiếng trong nội bộ các thành viên cốt cán của Phạm Thiên, thử hỏi có ai lại không để ý đến một tên đánh đấm yếu xìu nhưng lại được chính Mikey công nhận không chứ?Gã vừa muốn giết em, vừa muốn thưởng thức em. Nhưng rồi Sanzu nhận ra, có lẽ giữ Takemichi lại, sẽ là một ý hay chứ nhỉ? Cơ thể của em thật sự quá mê người, rõ ràng đã 26 tuổi, vậy cái sự ngây thơ, non nớt của thân hình này ở đâu mà ra vậy? Gã sẽ nhốt em trong chính căn phòng tối của mình, từ từ gặm nhấm từng tấc da ngon miệng trên đấy, trong khi thưởng thức hơi thở hổn hển cùng bản mặt ửng đỏ gợi dục hiếm hoi của em. Một mỹ cảnh tuyệt vời!Takemichi muốn rên rỉ, nhưng mọi âm thanh phát ra đều bị nụ hôn của Ran bao trọn, ép trở về cổ họng. Sanzu khẽ nâng cần cổ trắng ngần trước mặt lên, cặp con ngươi xanh lá ánh lên từng tia tham lam, trong phút chốc cắn thật mạnh vào phần gáy non mềm kia. Chỗ nhạy cảm chợt bị tổn thương bất ngờ, em thấy mình lạ lắm, cơn đau từ gáy liên tục lan tỏa ra từng bộ phận của cơ thể, thế nhưng Takemichi lại cảm thấy sung sướng một cách lạ kì."Ê, đừng bảo với tao mày là M nhé?"Rindou rời khỏi vùng bụng mềm mại, có chút khó hiểu hỏi Takemichi. Hắn thò lòng bàn tay thô ráp xuống, vuốt ve cự vật nhỏ xinh cương lên, dựng thành một túp lều nhỏ sau lớp quần dầy của chàng thanh niên tóc vàng đang hứng tình nọ. Rồi không một lời báo trước, hắn thô bạo bóp mạnh một cái."Ư...đừng..."Cơn đau, hay nói cách khác là thốn chẳng mấy chốc lan tới toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể. Đau đến mức khiến Takemichi phải oằn mình xuống rên rỉ, buộc Ran phải tiếc nuối kết thúc nụ hôn sâu nãy giờ, khi rời đi còn lưu luyến để lại sợi chỉ bạc đầy ám muội."Thằng chó Rindou, mày hại tao suýt cắn vào lưỡi đấy."Hành động nhất thời của Rindou cũng khiến gã tóc hồng đang hăng say thưởng thức vị máu phía sau phải dừng lại. Sanzu ôm lấy vóc dáng nhỏ gầy kia, để em dựa vào ngực mình mà bình ổn lại cảm xúc. Cứ coi như đây là chút dịu dàng cuối cùng mà gã dành cho em đi, vì sau khi buổi tối này qua đi, thứ em được chứng kiến chỉ có một Sanzu Haruchiyo điên cuồng và nói "đéo" với nhẹ nhàng thôi."A, xin lỗi nhá. Tao muốn thử nghiệm chút, không ngờ...Haha, Takemichi này, mày thực sự rất hợp nằm dưới thân người khác rên rỉ đấy."Ran luồn tay vào trong lớp áo hoodie của Takemichi, vuốt ve đầu ti dựng đứng giữa trời một phần vì lạnh, phần còn lại vì kích thích. Lần này hắn đồng ý với Rindou, chỉ cần nghĩ đến cảnh em chổng mông lên, đưa cúc huyệt nhỏ về phía hắn. Biểu cảm dâm dục cầu xin hắn đưa thứ thô to dưới thân kia đâm vào, tặng cho em thật nhiều sữa ngọt của hắn, làm bụng em phình to như thể mang thai. Ôi trời, đã lâu lắm rồi Haitani Ran hắn mới thực sự thèm muốn một người đến nỗi muốn nuốt vào trong bụng đến vậy. Hắn ôm lấy em từ tay Sanzu, từ tốn vuốt ve bên khóe môi đẫm nước bọt, sau đó thọc hai ngón tay vào nơi ẩm ướt kia, đè chiếc lưỡi nghịch ngợm kia xuống khiến Takemichi chỉ có thể phát ra những âm thanh rời rạc không rõ lời."Về với bọn tao nào, Takemichi. Rồi chúng tao sẽ đút no mày mỗi ngày, được chứ?"Nói rồi, hắn không thèm đợi xem ý kiến của em thế nào, nụ cười không giấu nổi vẻ phấn khích, nhấc tay một cái đã dễ dàng nhấc bổng em lên vai, tiến đến con xe Rolls-Royce được đậu sẵn ở bên ngoài, theo sau là Sanzu và Rindou. Đám thuộc hạ đứng chờ dường như khá ngạc nhiên khi chứng kiến ba vị thành viên cốt cán, lần đầu tiên đem người khác lên chiếc xế cưng của mình. Thế nhưng chúng cũng không dám nhìn lâu, chỉ sợ ba vị đại nhân điên lên, nhẹ thì cho mỗi thằng một phát súng, nặng thì nhốt vào hầm chán thì đến tra tấn, bèn nhanh chóng kính cẩn dời tầm mắt, mở cửa xe mời các vị vào.Ran cuối cùng cũng chịu rút hai ngón tay thon dài của hắn ra khỏi khoang miệng em, thích thú nhìn chiếc lưỡi đỏ hỏn thè ra, cặp mắt xanh biển phủ đầy sương mù. Em yếu ớt dựa vào lồng ngực của kẻ địch, phải nhờ Ran mới có thể miễn cưỡng thẳng người, còn không chắc giờ người em nó đã nhũn thành cháo rồi cũng nên. Nhục nhã làm sao, Takemichi lúc này chính là bị đùa giỡn đến không còn chút tỉnh táo nào nữa rồi, em không dám nhìn thằng vào mắt bọn họ, sợ rằng sẽ nhanh chóng bị hút vào bể tình dục vọng đến bản thân mình là ai cũng chẳng nhớ được nữa."Hah...hah...Dừng lại đi...tao...mệt lắm rồi..."Rindou ngồi bên nghe vậy cười khẩy một cái. Tên này yếu dã man, mới có thế đã không thể chịu đựng nổi, vậy thì tí nữa làm thật chắc nó ngất luôn chứ chả đùa. Mà ngất thì có sao đâu, nếu nó ngất do đ.ụ, vậy thì đ.ụ đến khi nó tỉnh là được."Không được đâu cưng ơi. Bọn tao còn chưa được thỏa mãn mà."Kẻ mang bộ vest màu chàm lần mò xuống cặp mông to tròn phía dưới, vốn đã sớm không còn thứ gì che chắn, vỗ đôm đốp lên đó thật mạnh vài phát, tạo nên hàng loạt âm thanh "Chát, chát" dâm đãng, đủ để bất kì ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, tim run."Thấy sướng không, hửm?""Hức...đau...hức..."Takemichi suốt 26 năm cuộc đời chưa từng bị người khác đối xử nhục nhã như thế này. Có thể tát em, đấm em, đá em, Takemichi đều chịu được hết. Vậy mà những tên này hết ép em phải làm tình, lại còn đánh mông em đau đến vậy, dù thâm tâm liên tục kêu gào mày là đàn ông mà, không được khóc trước mặt bọn nó, thế nhưng nước mắt vẫn cứ thế tuôn trào không ngừng. Nhìn thấy cảnh này, Ran bỗng chốc lúng túng không biết nên làm sao, hắn quay sang thằng em thì thấy nó ném cho mình ánh mắt khinh bỉ, quay sang thằng Sanzu thì thấy nó lẩm bẩm "Nhanh lên cho bố mày còn làm", bèn đành cúi người liếm đi giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi Takemichi, dịu dàng tinh tế đặt những nụ hôn rải rác lên khắp gương mặt thanh tú."Đừng khóc. Mày khóc nữa tao đ.ụ chết mày luôn đấy."Thành công luôn, Takemichi lập tức nín khóc, trợn to mắt nhìn hắn cười tươi rói đầy giả trân trước mặt mình. Em quên mất, tên này là bất lương, làm gì có chuyện hắn đủ kiên đợi em bình tĩnh được.Thấy Takemichi đã dần ổn định hơn, chỉ còn cái mũi nhỏ hơi đỏ lên sụt sùi, không một lời báo trước nào, trực tiếp đưa ngón tay được thấm đẫm nước bọt vào bên trong hậu huyệt mềm mại. Kích thích tột cùng chợt ập đến khiến em phải vòng tay qua bíu lấy cổ Ran, hai mắt nhắm tịt lại vì đau, cả người đỏ ửng nom thật dụ tình, bộ dạng trông đến là đáng yêu, làm Rindou vốn im lặng nãy giờ cũng không nhịn nổi nữa."Còn tao nữa. Đừng chỉ lo mỗi anh Ran rồi ngó lơ tao chứ tên đần này."Nếu mông đã bị Ran chiếm giữ, còn tay chắc vẫn xài được chứ nhỉ? Rindou thuộc tuýp người vừa nghĩ vừa hành động, trong khi não còn đang bận một đống câu hỏi làm cách nào để đ.ụ Takemichi thoải mái nhất, thì tay hắn theo bản năng đã túm chặt cánh tay thanh mảnh của em, đặt lên dương vật to lớn, tỏa ra hơi thở nóng rát dù vẫn được lớp quần tây che lấy mất rồi."Thủ dâm cho tao như cách mày vẫn từng làm ấy, Takemichi."Chất giọng trầm của hắn khàn hẳn đi dục vọng. Cặp mắt tím khép hờ, lười biếng nhìn em, thế nhưng chỉ Rindou mới biết, hắn đã phải kiềm chế đến mức nào mới không để bản thân mất bình tĩnh nắm lấy cặp đào săn chắc, nặng thịt của em rồi đâm một phát thật mạnh, thật vang vào đấy. Tất cả cũng là để phục vụ cho cuộc chơi thâu đêm sau khi về đến nhà mà thôi.Takemichi không biết nên làm thế nào, vì xung quanh em thường xảy ra rất nhiều biến cố, đến nỗi Takemichi không nhớ nổi lần cuối cùng mình tự xử là khi nào nữa. Ran đã đưa ngón tay thứ ba vào bên trong lỗ nhỏ của em, điên cuồng càn quấy bên trong đó, hắn rất muốn nhanh chóng tìm ra điểm G nhạy cảm đó, nếu làm được thì coi như Takemichi đã hoàn toàn phụ thuộc vào bọn hắn. Cơ thể, tâm trí của em rồi đây mãi mãi sẽ nhớ về những cây hàng thô to đã từng chơi em mãnh liệt đến mức nào, mãi mãi nhớ về buổi đêm mùa đông hôm ấy, giá như em đừng vì lòng tốt của mình mà xen vào, có khi Takemichi vẫn luôn tỏa sáng với thứ màu sắc vàng rực rỡ kia, thay vì bị nhuốm đầy sắc tím của dục vọng.Sanzu nãy giờ không nói năng gì, không phải vì gã không quan tâm tới khung cảnh 3P đầy gợi dục đang diễn ra trước mặt mình. Đầu gã lúc này đang quay cuồng với hàng loạt những suy nghĩ biến thái cực độ mà một kẻ điên có thể nghĩ ra, trong khi tay vẫn mân mê quả trứng rung màu hồng, thứ hắn đã cất công chuẩn bị chỉ để dành tặng Takemichi. Cặp mắt xanh lá lia thấy Ran vừa hoàn thành xong việc mở rộng hậu huyệt, đang tranh thủ cọ cọ thứ khổng lồ cương cứng kia vào rãnh mông Takemichi, tinh dịch của Rindou cũng đã bắn ra đầy tay em, và nằm trong lòng Ran là chàng thanh niên tóc đen tuyền đã hoàn toàn xụi lơ, mệt mỏi bám lấy vai Ran chờ mong vài phút giây để thở, mà đâu biết rằng, vẫn còn gã điên đang chờ em phục vụ."Chuột nhắt đáng ghét ghê ~ Mày nỡ đành lòng nào quên tao vậy?""Tao không thích mình bị bỏ quên một chút nào đâu. Vậy nên cẩn thận nhé, biết đâu tao lại vô tình làm đau mày thì sao."Gã vừa thủ thỉ những lời lẽ nhìn qua tưởng chừng rất dịu dàng với em, nhưng nội dung thực chất lại mang đậm tính đe dọa trắng trợn. Chỉ tiếc Takemichi giờ đây nào còn sức để nghe gã nói nữa đâu, em nhớ cái giường ấm áp của mình quá. Có vẻ như những gì Sanzu nói là thật, bằng chứng là khi nhận thấy Takemichi không thèm quan tâm đến gã, hai mắt lim dim như thể sắp nhắm lại, cơn giận của Sanzu gần như thực thể hóa ra ngoài với nụ cười tắt ngấm trên gương mặt cùng cái nheo mắt bực bội. Rồi nhanh chóng, khóe môi mỏng của gã lại nâng lên một lần nữa. Đơn giản bởi vì, con chuột nhắt bé bỏng đã không còn làm lơ gã nữa rồi."Ah...hức...sâu quá rồi...Sanzu-kun, bỏ ra đi...xin mày...ah ~"Quả trứng rung trông nhỏ nhưng hiệu quả nó mang lại thì rất lớn. Chẳng mấy chốc đã đánh bay cơn buồn ngủ chực chờ ập đến trong em, đem cơn hứng tình tưởng rằng đã biến đâu mất quay trở lại. Nó theo sự chỉ đạo của những ngón tay rắn rỏi kia, dần đi sâu vào trong cúc huyệt rộng mở của em, mức rung được bật ở mức mạnh nhất gần như khiến Takemichi bị nhấn chìm bởi cơn đê mê tột độ mà dục vọng dành tặng. Em ưỡn người ra phía trước, nước bọt không kịp nuốt vào nhễu nhão chảy bên khóe miệng, phần mông bị người đánh đến đỏ chót, nổi rõ cả năm dấu ngón, tinh dịch nóng hôi hổi của Rindou chảy đầy tay em, bị hắn trích ra một ít chét lên vùng bụng trắng mềm. Takemichi là một con đ*, một con đ* cực phẩm chỉ dành cho bọn hắn."Trông cưng bây giờ hứng tình thật đấy. Còn đâu hình bóng ngây thơ, trong sáng ngày xưa nữa."Sanzu cười lên một cách sung sướng, thoải mái buông những lời lẽ dung tục vào em, cứ nghĩ rằng Takemichi sẽ không phản ứng gì, vậy mà bỗng chốc em run rẩy nhìn thẳng vào mắt hắn, hướng cái nhìn căm phẫn, xen lẫn cả tức giận về phía cả ba người."Khốn nạn...nhất định...tao sẽ không bao giờ tha cho chúng mày...nhất định...tao sẽ đấm bọn mày đến không còn hình người mới thôi!!"
Phải rồi, phải như này chứ! Vậy mới đúng là Hanagaki Takemichi chứ!Gã vuốt ve gò má mềm mại của em, cười nhẹ, một nụ cười điên cuồng tới tận tâm can. Tinh thần của một "Người hùng" được Mikey công nhận quả thật không thể đùa được. Nếu dễ phá hủy tinh thần đến vậy thì chán lắm. Sanzu gã trên đời này thích nhất là chiêm ngưỡng cảnh con người khi dần bị bóng tối làm cho mù mờ. Và em chính là người thích hợp nhất.
Đến đây nào, chuột nhắt. Rồi tao sẽ biến mày thành của bọn tao, sớm thôi"Thưa, đến nơi rồi ạ."Giọng nói của tên thuộc hạ vang lên cắt đứt bầu không khí rối ren nơi này. Takemichi khó khăn nhìn qua phía cửa sổ, một tòa biệt thự vô cùng hoành tráng với tông màu đen làm chủ đạo. Rốt cuộc, chúng đưa em tới đây để làm gì chứ? Mọi chuyện vẫn chưa xong sao?Rindou ôm lấy em, một phần vì hắn vẫn chưa được tiếp túc thân mật với cơ thể Takemichi khi ở trên xe, phần còn lại vì nhìn em khi đối diện với Sanzu trông thật nhỏ bé biết bao. Kích thước cơ thể giữa cả hai người là quá lớn. Thỏ con khi tức giận vẫn mãi là thỏ con, còn sói lớn cho dù lúc bình thường thì vẫn mãi là sói lớn.
Mà thỏ...chưa bao giờ đấu lại sói cả."Nào, Takemichi. Hãy để bọn tao phục vụ cưng đêm nay nhé.""Hãy cùng nhau chìm vào dục vọng, và quên đi tất cả mọi thứ."