Sir Alex Ferguson, người được Nữ Hoàng ban tặng tước hiệu Hiệp Sĩ, HLV vĩ đại nhất lịch sử Man United, ông chủ của cú ăn 3 huyền thoại, đó là những mỹ từng thường được dùng để mô tả vị HLV huyền thoại. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điều về vị HLV người Scotland mà chúng ta chưa từng biết, những điều đã được Adam Crafton nêu ra trong bài viết của mình cho trang tin The Athletic. "Máy sấy tóc hạt nhân thương hiệu Scotland" |
Ông ấy không phải là một nhà khoa học thể thao, mà là một nhà khoa học của chiến thắng. Ông ấy xứng đáng nhận được lời khen vì những cải tiến của mình. Ông ấy không phải giáo sư bóng đá như Arsene Wenger, nhưng cả hai đều được thúc đẩy bởi niềm khao khát chiến thắng. Ông ấy thậm chí tập trung vào những thứ chưa được coi trọng nhiều như khoa học thể thao ở thời điểm đó. Điều đó thực sự cho thấy Sir Alex Ferguson đã có một tầm nhìn đi trước thời đại và vượt xa người thường. |
Dù vậy, không phải lúc nào ông cũng nghe theo các nhà "khoa học" tự xưng. Cụ thể, trong cuốn sách của mình, Leading (Dẫn đầu-BTV), Sir Alex Ferguson từng chia sẻ: "Mấy tay thương nhân này tiếp cận chúng tôi bằng đủ mọi cách, đưa ra đủ mọi trò. Thậm chí, nếu có thể, chúng sẽ thuyết phục bạn rằng chúng đang có trong tay nước thần trị bách bệnh của vùng Lourdes đấy."
Ở thập niên 1990, việc xem xét áo đấu của các cầu thủ là một việc sẽ khiến bạn bị xem là kẻ điên, tuy nhiên, Sir Alex Ferguson đã quyết định đem về Gail Stephenson, một nhà khoa học thị giác, sau khi ông này viết thư cho vị HLV người Scotland nhằm nêu ra một chi tiết mà ít ai để ý ở thời điểm đó: việc sử dụng màu xám làm áo đấu thứ 3 sẽ ảnh hưởng đến khả năng nhận biết đồng đội trên sân của các cầu thủ. Kể từ đó, các bài tập của Man United bắt đầu tập trung nhiều hơn vào khả năng "quét sân" bằng mắt thường của các cầu thủ.
Nick Littlehales, một chuyên gia marketing cho công ty đệm Slumberland từng viết cho Sir Alex Ferguson về chế độ ngủ của các cầu thủ ra sao. Ngay lập tức, Sir Alex mời ông về để trở thành chuyên gia về giấc ngủ cho đội bóng, thậm chí, nhờ ông xây dựng một phòng ngủ phục hồi ở sân tập Carrington.
Theo Adam Crafton, từ đầu tới cuối nhiệm kỳ của ông, bộ phận khoa học thể thao của Sir Alex Ferguson luôn phải giám sát kỹ tới từng giờ đồng hồ giấc ngủ của các cầu thủ, thậm chí, ông bắt các cầu thủ phải điền vào một dãy cầu hỏi về thói quen ngủ của các cầu thủ trước và sau trận đấu của họ, qua đó biết được thói quen ngủ của họ ảnh hưởng thế nào lên cách vận hành của họ trên sân.
Có thể nói, sự ám ảnh với tiểu tiết của Sir Alex Ferguson đã để lại một ấn tượng sâu đậm lên các đồng nghiệp của ông.
Trong khoảng thời gian đầu dẫn dắt Man United, Sir Alex Ferguson luôn khó chịu với chất lượng mặt cỏ của sân Old Trafford, vì vậy, ông quyết định mở một cuộc họp với người quản lý sân để lập ra một bản đồ nhiệt nhằm đánh giá độ ẩm, chất lượng và độ dài của từng mét vuông cỏ trên sân đấu.
Một nguồn tin của The Athletic hồi tưởng: "Ông ấy sẽ vạch ra trong đầu chiến thuật và lối chơi của đội bóng. Ví dụ, nếu David Beckham và Ryan Giggs thi đấu trên sân, khu vực hai cánh luôn phải cân đối. Nếu ông ấy cảm thấy có thể thử nghiệm một điều gì đó để tạo nên một trận thắng, ông ấy sẽ làm tất cả, thậm chí là thắng với cách biệt một bàn. Bởi lẽ, ông ấy từng để mất danh hiệu Premier League vì cách biệt bàn thắng bại rồi.
Một trong số những ví dụ tiêu biểu về việc Sir Alex Ferguson bị ám ảnh với tiểu tiết đó là việc ông nhận thấy khu vực thi đấu của các cầu thủ ở sân Maine Road, sân nhà của Man City, đã bị thu hẹp ít nhiều bởi người giám sát sân trước trận Derby thành Manchester diễn ra vào tháng 2 năm 1995 nhằm hạn chế chiến thuật tấn công hai cánh của ông. Ngay sau đó, ông đã thông báo với trọng tài về điều này vì nó phạm vào một luật của Premier League về độ rộng của sân. Ngay sau đó, độ rộng ban đầu của sân đã được trả lại, nhờ đó, Man United đã thắng Man City với tỷ số 3-0 ở trận đấu đó.
Là một cái "máy sấy tóc" đúng nghĩa, là một người nghiêm khắc tới mức sẵn sàng cho "siêu sao" tầm cỡ như David Beckham "ăn giày", thế nhưng, Sir Alex Ferguson chưa bao giờ gặp phải những lời nhận xét tiêu cực của các cậu học trò cũ ngoại trừ Roy Keane hay Carlos Tevez, người từng giơ tấm bảng "R.I.P Ferguson" (Yên nghỉ nhé Ferguson-BTV), trong ngày Man City đăng quang ở mùa giải 2011-2012.
Một trong những ví dụ tiêu biểu cho sự thẳng thắng của Sir Alex Ferguson đó chính là việc ông từng chia sẻ thẳng thắn với các "lão tướng" của mình về việc các cầu thủ trẻ mới nổi như anh em nhà Neville, Beckham, Paul Scholes và Giggs sẽ trở thành tương lai của sân Old Trafford, một điều sau đó đã trở thành sự thật.
Paul Parker, một trong số những học trò cũ của Sir Alex, chia sẻ: "Đau không? Đau chứ. Liệu tôi có ghét thầy ấy không? Sẽ là nói dối nếu tôi nói không, bởi cái điều này đánh động tới tự trọng của tôi, nó khiến tôi xấu hổ khi nghĩ đến cảnh mình chỉ là cái chân thừa trong đội. Nhưng Sir Alex đã thẳng thắn với tôi, chấp nhận không là việc của tôi mà thôi. Tôi chẳng giận thầy ấy, vì khi nhìn vào những quyết định của thầy ấy, tôi hiếm khi thấy thầy mình quyết định sai."
Sau đó, Paul Parker khẳng định rằng Sir Alex Ferguson có thể dẫn dắt bất cứ công ty nào ông ấy muốn chỉ bằng cái nghệ thuật "đắc nhân tâm" của mình dù cho ông có biết về cái ngành ấy hay không. Theo Parker, Sir Alex để ý tới từng chi tiết và từng cảm xúc của những người xung quanh mình. Cụ thể, cựu hậu vệ cánh của Man United chia sẻ:
Một vài người cho rằng thầy chỉ quan tâm tới chiến thắng, đúng là thế, nhưng thầy cũng quan tâm tới chúng tôi nữa cơ. Hồi đó, thầy luôn đeo một chiếc nhẫn có hình Man United trên đó. Có bao nhiêu HLV làm điều đó? Chẳng mấy ai ở cái thời này đâu! |
Một trong những ví dụ tiêu biểu nhất về nghệ thuật "đắc nhân tâm" của Sir Alex được Adam Crafton nêu ra trong bài viết của mình đó chính là việc Sir Alex Ferguson từng gặp mẹ của Cristiano Ronaldo sau khi tài năng 18 tuổi người Bồ Đào Nha chuyển đến sân Old Trafford vào năm 2003, một điều ông học được từ Bobby Calder, tuyển trạch viên trưởng của ông thời còn ở Aberdeen, người từng nói với Sir Alex Ferguson: "Để tôi gặp mẹ thằng bé là xong hết." Một trong số đó chính là John Hewitt, người đã ghi bàn thắng quyết định cho Aberdeen ở hiệp phụ trận chung kết European Cup Winner's Cup mùa giải 1982-1983 trước Real Madrid.
Nicky Butt, một trong những học trò cũ của Sir Alex, đã chia sẻ với Crafton như sau về ông thầy của mình: "Thầy ấy nhận ra tài năng của chúng tôi từ khi còn là những cậu bé, ngay lập tức, thầy ấy sẽ kết thân với bộ mẹ chúng tôi khi chúng tôi mới chỉ 12 hoặc 13 tuổi. Thầy thậm chí biết được những điều diễn ra ở trường chúng tôi, điều gì diễn ra ở đội trẻ Manchester. Thật tuyệt vời khi hồi tưởng lại. Không phải tôi bịa chuyện đâu, thậm đấy, thầy ấy sẽ tới trường chúng tôi, sau đó đến nhà để biết mặt bố mẹ chúng tôi."
Theo Nicky Butt, cái phong cách "máy sấy tóc" của Sir Alex Ferguson, dù gây đau đớn cho khá nhiều người, lại không khiến người ta giận là bởi ông luôn xây dựng lòng tin của mình cho các cầu thủ: "Phải tin tưởng vào việc các học trò của ông sẽ không đi "mè nheo" với đám đại diện hay giám đốc của đội ông ấy mới làm thế."
Để kết thúc cuộc phỏng vấn ngắn của mình với The Athletic, Nicky Butt đã nêu ra một thực tại buồn ở nên bóng đá hiện đại, một thực tại đã khiến không ít các huấn luyện viên có chung phong cách với ông thầy người Scotland phải "bay ghế": "Bóng đá bây giờ khác lắm. Vòng đời của các HLV bây giờ chắc chỉ cao lắm là 9 tháng mà thôi! Liệu chúng ta có thấy được một HLV như Sir Alex ở thời này hay không ư? Tôi cũng chẳng rõ nữa!"
Tư liệu từ bài viết về Sir Alex Ferguson của Adam Crafton cho trang The Athletic.