Tại sao anh không hiểu cho em

Nguồn ảnh:“Anh sẽ làm gì em nữa? Lại lấy dao đâm vào bụng em sao?”

Huyệt Dạ chợt im lặng, Tĩnh Huyên lại gần khẽ nâng cằm anh lên. Gương mặt cương nghị như được điêu khắc tuyệt xảo chiếu thẳng vào mắt cô.

Ngậm Vẫn bị mẹ chồng lôi kéo ra ngoài, không gian tĩnh lặng chỉ còn mỗi hai người.

Tĩnh Huyên đưa ngón tay sờ nhẹ vào đôi môi mỏng của anh, cô khom người xuống, khuôn mặt cả hai gần kề sát nhau.

“Dạ, không lẽ anh không yêu em sao? Trước kia hay bây giờ, anh chỉ xem em như công cụ giải trí...”

Có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang dồn dập, người đàn ông nào có thể thoát khỏi cửa ải mỹ nhân chứ. Huống chi là anh, một người có thể thu hút được bao nhiêu cô gái.

Hai đôi môi chạm nhau được một giây, Tĩnh Huyên chủ động đứng thẳng dậy.

“Anh cảm nhận thử xem, môi em và môi Ngậm Vẫn, anh thích của ai hơn?”

Huyệt Dạ bóp trán lấy lại bình tĩnh, thật sự anh không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn toát ra từ người cô.

“Dạ, con đang đứng đằng sau nhìn chúng ta kìa anh.”

Không hẳn là đe dọa, nhưng cô thật sự cảm nhận được sự tồn tại vô hình của đứa bé.

Vừa nghe xong Huyệt Dạ đẩy cô ra đứng bật dậy nhìn trước sau xung quanh nhà.

Cô chợt thấy lạnh lòng.

“Cô đừng có lấy một đứa bé đã chết ra uy hiếp tôi. Làm sao tôi biết được có phải con tôi hay không?”

“Em không uy hiếp anh. Không phải con anh thì là con ai chứ, em chỉ lên giường với anh thôi. Em không như anh, lên giường phóng khoáng với bao nhiêu người.”

Hẳn là đang châm biếm...

Như đang nói anh là một kẻ đào hoa, tồi tệ, vô lại. Phóng túng hết người này đến người khác.

Huyệt Dạ nhướn mày nhìn Tĩnh Huyên. Cô gái đứng trước mặt anh bây giờ, dường như anh sắp không nhận ra cô nữa rồi. Và bản thân anh cũng không thể nhận ra chính mình.

“Anh nhớ hôm nay là ngày gì không?”

“Tôi không biết.”

“Hai năm kể từ ngày chúng ta kết hôn. Ngày này hai năm trước, chúng ta đang rất hạnh phúc tiến vào lễ đường.”

Anh cười nhẹ, nụ cười thật không rõ ẩn ý, “Cô thấy lúc đó tôi hạnh phúc sao?”

Tĩnh Huyên liếm đôi môi khô nẻ khẽ cười. “Anh hạnh phúc hay không thì bản thân anh là người rõ nhất.”

Anh lặng người như đang trở về lúc trước.

Cầm tay cô ấy tiến vào lễ đường, trái tim đập loạn nhịp vì cô.

Đôi môi lúc ấy không ngừng mỉm cười vì không kìm được niềm vui trong lòng.

Hai tay đan nhau thật chặt không nỡ buông.

Nụ hôn trao nhau thật dài, thật sâu đậm... Vì hạnh phúc.

“Hôm nay là kỷ niệm hai năm cưới, anh có thể cùng em đi đến một nơi không?”

Huyệt Dạ vốn dĩ định từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt trông chờ của cô mà tự nhiên mềm lòng.

Anh im lặng khoảng năm giây rồi mới gật đầu, “Nể mặt cô trong hai năm này.”

Tĩnh Huyên chỉ cười cười. Nể mặt, anh nể mặt cô vì cái gì chứ.

Cả hai cùng đi ra phòng khách, Ngậm Vẫn thấy thì chạy lại ôm khư khư cánh tay của anh.

“Hai người định đi đâu thế?”

Chưa đợi Huyệt Dạ lên tiếng, Tĩnh Huyên đã đi tới rút tay Ngậm Vẫn ra khỏi tay anh rồi đặt tay mình ở vị trí ấy. “Tôi và chồng tôi đi đâu, cô có vẻ hứng thú quá nhỉ?”

“Hai đứa đi đi, để mẹ trông nhà cho.”

Vẫn là mẹ chồng tốt bụng nhất.

Tĩnh Huyên và Huyệt Dạ ra xe, anh tự tay lái xe, cô ngồi ở ghế phụ.

Ngày kỷ niệm một năm trước cũng nhưng thế này, nhưng khi đó tâm tư thật hạnh phúc, vui vẻ. Còn bây giờ... Như hoàn toàn là một sự cưỡng ép.

Cô nói nơi mình muốn đến, anh cũng im lặng đưa cô đến đó.

Một ngôi làng nhỏ ở trong vùng đất hẻo lánh, người dân vui vẻ lương thiện nhiệt tình chào đón họ.

“Dạ, anh còn nhớ nơi này không?”

Đây là nơi chúng ta bắt đầu, nơi anh và em gặp nhau, nơi anh cầu hôn em. Là nơi bắt đầu, và cũng có thể là nơi kết thúc tất cả.

Vài người dân ở đây nhận ra họ nên chạy ra nhiệt tình đón tiếp.

“À cô Tĩnh Huyên và cậu Huyệt Dạ đây mà. Lâu rồi không thấy hai cô cậu tới nhỉ.”

“Dạ vâng, hai chúng cháu có hơi bận nên không đến thăm làng được.”

Tất cả ngồi ở chiếc ghế gỗ ở làng, trò chuyện sôi nổi.

Tĩnh Huyên là một người thực sự biết cách nói chuyện lại cởi mở, mọi người rất thích nghe cô tâm sự.

Còn Huyệt Dạ, anh thì trầm tính, đôi lúc có người hỏi thì anh đáp trả rồi cười tùy tiện cái thôi.

“Hai cô cậu đã có con chưa nhỉ?”

Cô nhìn sang phía anh, chỉ thấy trên gương mặt anh vẫn là không cảm xúc.

“... Con và anh ấy đang có ý định ạ.”

“Xin lỗi các bác, chúng cháu có chuyện gấp nên phải đi rồi. Bữa khác sẽ đến thăm sau.”

Huyệt Dạ nói rồi đứng dậy cầm cổ tay Tĩnh Huyên kéo đi. Cả hai đi trong một con hẻm mà chẳng ai nói gì.

Cô biết anh là đang muốn trốn tránh chủ đề này.

Thấy phía trước có một quán bún, Tĩnh Huyên chợt cảm thấy đói mà bụng lại kêu òng ọc.

“Đói thì vào ăn đi.”

Cô gật đầu rồi cùng nhau đi vào.

Một tô có hành, một tô không hành. Từ nhỏ Tĩnh Huyên đã không thích ăn hành, mùi vị của nó cô không thích chút nào.

Nhưng bà chủ quán lại quên mất, bưng ra hai tô có hành.

Đành vậy, lỡ rồi sao gọi lại được.

Cô gắp hành ra bỏ vào chiếc chén rỗng bên cạnh. Tình huống này đã xảy ra hai năm trước, nhưng khi đó thì cô bỏ hành vào bát anh, còn bây giờ hành động đó cô chẳng còn quen nữa.

“Rốt cuộc tại sao không chịu ly hôn?” Anh hỏi.

Đôi tay cầm đũa chợt ngừng lại trên không trung, cô cũng nhanh chóng trở lại như bình thường. “Không phải là không ly hôn, chỉ là em không muốn ly hôn vào lúc này. Anh yên tâm, em sẽ chẳng thể yêu anh nhiều hơn nữa đâu.”

________________

Tối đó trở về nhà, lập tức công ty của anh báo giá cổ phiếu tự nhiên giảm một cách nghiêm trọng, nếu trong ba ngày mà không có cách cứu vớt thì chắc chắn công ty sẽ phá sản hoặc rơi vào tay người khác.

Huyệt Dạ cả buổi tối bận bịu chạy đi chạy lại, từ thành phố này sang thành phố các cầu trợ giúp. Nhưng có vẻ không được như ý muốn lắm, công ty khác sợ sẽ bị liên lụy nên chẳng ai chịu hợp tác.

Tinh thần anh sa sút tột độ.

Đã thế Ngậm Vẫn suốt ngày lẽo đẽo theo anh làm anh sắp bức chết rồi.

Tĩnh Huyên mảy may chẳng có động tĩnh gì, cô ngồi mà phải xem cảnh \'gia đình tương thân tương ái\'. Cô chỉ lo lắng một người duy nhất là mẹ chồng, bà cũng xem như là mẹ anh, nghe tin này chắc chắn là một cú sốc.

Di động bỗng reo lên, Tĩnh Huyên nghe vài phút rồi lấy túi xách rời khỏi nhà.

Đến một nhà hàng có thể gọi là xa hoa nhất trong thành phố, cô quan sát xung quanh như tìm người. Chợt thấy phía đối diện có một người đàn ông ngồi ở đó, cô đi lại.

“Anh họ.”

“Tiểu Huyên, tới rồi à.”

Cô cười tươi ngồi xuống ghế đối diện anh.

Anh là Tịch Huyễn Mạn, anh trai họ ngoại của cô. Năm nay 32 tuổi, là chủ một doanh nghiệp lớn ở Châu Âu.

“Anh về khi nào sao không nói em.”

Tịch Huyễn Mạn cười cười, gọi phục vụ đem thức ăn ra. Còn tỏ ra dáng vẻ bí ẩn.

“Nói với em làm gì, anh về còn mang cho em một bất ngờ lớn đấy.”

Bất ngờ lớn? Có thể sẽ không nằm ngoài dự đoán của cô...

“Anh định thu mua công ty của chồng em?”