Tinh sinh y dong review

Tình sinh ý động

Tác giả: Dự Sinh

Thể loại: Hiện đại, tình cảm, hỗ sủng, cường cường, HE

Chỉnh sửa: Vân Tình Cung

Tóm tắt

Kỷ Sơn Thanh x Triệu Ý

Biên tập: Vân Tình Cung || Cookie18: Chương 1 – Chương 5

Cậu chủ miệng mồm nóng nảy thích tìm đường chết thụ x Tính khí cợt nhã ẩn nhẫn chó dại công

Triệu Ý: “Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh.” 

Kỷ Sơn Thanh (rút dây nịt): “Nói đi, bây giờ em muốn thở như nào?”

—— Trước kia sợi dây xích của Kỷ Sơn Thanh được cột ở trên bia mộ, sau này, tôi đập bia đi rồi lấy buộc vào hắn. Tôi thử qua thanh socola khó ăn nhất và cũng lên giường với người hoang dã nhất.

—————

Review của mình sau khi đọc xong:

• Liếm đường trên lưỡi dao

• Chó dữ x Chó điên

• Hai anh là tuyệt phối, hai anh phải về với nhau

Kỷ Sơn Thanh vốn là nhị thế tổ, gia thế vô cùng khủng, ba là Tổng Tư lệnh, anh cả là Bí thư tỉnh uỷ. Như Triệu Ý bảo Kỷ Sơn Thanh vốn nên là tiểu sát tinh truyền kỳ trong miệng người khác, là anh hùng trừ hại cho nhân dân. Anh nên là người hào quang vạn trượng, phong mang tất lộ.

Nhưng anh lại cõng thêm một gánh nặng trên lưng. Anh sống vì một đồng đội cũ đã mất, thay đồng đội cũ làm giáo viên, bảo vệ trấn Thạch Đầu, làm nghĩa vụ con cái với thầy hiệu trưởng.

Anh bảo một ngày người ấy còn nằm ngủ ở trên núi, là một ngày anh vẫn sẽ mãi ở đây. Người đến người đi, nhưng Kỷ Sơn Thanh sẽ mãi ở lại.

Triệu Ý là nghệ thuật gia có tiếng, là thiếu gia nhà họ Triệu. Vốn dĩ cậu có thể trở thành Triệu Tổng, kế nghiệp gia sản của cha mình, nhưng Triệu Ý lại không muốn, nói thẳng ra là không thèm để vào mắt. Cậu theo chủ nghĩa lãng mạn, yêu hội hoạ, bản thân cao cao tự tại đến ngông cuồng. Triệu Ý ăn chơi có tiếng, chỉ làm bạn giường chứ không yêu đương. Rồi một ngày nọ, Triệu Ý bị tình nhân trên giường vu oan nên quyết định lánh về thôn Thạch Đầu làm giáo viên tình nguyện. Ban đầu chỉ nghĩ là đi một chút, lánh nạn một chút rồi về lại thôi, nhưng mà nơi đó lại có người từng bước, từng bước níu giữ trái tim Triệu Ý lại. Vốn là người người chưa yêu đương bao giờ, Triệu Ý lại lún sâu vào tình yêu.

Cả bộ truyện ngọt ngược đan xen, mãi đến gần cuối anh Sơn mới chịu bỏ chốn rừng thiêng nước độc để về ôm ấp người yêu. Thật muốn ký đầu anh ta một cái mà.

Cả hai đều cường vô cùng (nhưng dĩ nhiên nói về sức mạnh thì anh Sơn mạnh hơn), nên nhiều lúc ngoài việc chửi lộn nhau thì có thêm vài màn đấm đá nhau nữa (dĩ nhiên là Triệu Ý đúm chồng rồi).

Triệu Ý ban đầu có nhiều bạn giường, Ý Ý còn là 1 hẳn hoi, nên gạ chichj anh Sơn hơi nhiều :))))). 

Còn việc tại sao Ý Ý quyết định nằm dưới (dù anh Sơn dâng cúc hoa tận mồm rồi) thì mọi người đọc sẽ rõ. 

Mình rất thích cách tác giả viết về Kỷ Sơn Thanh, về Triệu Ý, về nỗi đau riêng của từng người. Họ có thể mạnh mẽ bên ngoài đấy, nhưng ẩn bên trong là đầy vết thương lòng.

Các nhân vật phụ trong truyện cũng được tác giả khắc hoạ rất rõ ràng, ai cũng có vai trò riêng và số phận riêng trong truyện.

Một bộ truyện HE nhưng mà đọc xong mình vẫn buồn man mác.

Nhà Vân Tình Cung edit thì mượt khỏi bàn nhé. Cần chửi bậy có chửi bậy, cần ngọt ngào có ngọt ngào, cần nắng cực có nắng cực, cần khóc như chó cũng có khóc như chó luôn :((((

Điểm trừ của truyện chắc là không có thịt mà chỉ có nước thịt chan cơm :))))) do hai nhân vật chính cường quá nên mình mong đợi có màn xôi thịt ngon lành của cả hai ấy :)))))) nhưng mà nước thịt cũng đậm đà lắm rồi nhen.

——

Ánh mắt Kỷ Sơn Thanh như một chiếc đầm lầy, sâu thăm thẳm và u tối: “Triệu Ý, đừng làm những chuyện mà em không thích nữa, đừng làm khó bản thân mình. Không phải em đã dạy anh vậy sao? Em đi dạy đi, để anh làm, có được không em?”

“Anh Sơn à, thật ra em cũng có thể chết vì anh, chỉ vì anh.”

——

Truyện hay vô cùng mọi người ơi, mấy chương đầu ngắn ngắn đọc lẹ lắm, tầm chương 11x trở đi mới dài thêm một xí thôi nè.

Chủ nhà đã upload full trên wordpress rồi nha. Mọi người vào ủng hộ nè.

Link wordpress

——————

Sau đây là spoil!

SPOIL

SPOIL

.

.

.

Từ ngay đầu truyện là có thể nhận ra cả hai đối xử với nhau vô cùng đặc biệt. 

Ví như Kỷ Sơn Thanh sẽ chừa lại phần cơm sáng cho Triệu Ý, hay như thấy Triệu Ý ngứa ngáy vì đi vào ruộng ngô thì anh sẽ lấy nước ấm rửa tay cho. Còn Triệu Ý dù mồm miệng hay cay nghiệt, luôn gạ chichj với Kỷ Sơn Thanh, nhưng cậu sẵn sàng lớn tiếng với phụ huynh khi nghe họ mắng nhiết anh. Ở trong trường ngoài Kỷ Sơn Thanh ra thì Triệu Ý không nghe lời ai khác cả.

Từ việc cả hai đối xử với nhau đặc biệt hơn một tí, lại dần dà trở thành có cảm tình với nhau…

——

“Triệu Ý, tôi sẽ ngủ với em.” Đầu hắn chôn ở đó, giọng nói buồn bã lại run rẩy: “Em thử thích tôi một chút được không.”

“Cậu vẫn còn đang cúi xuống, đột nhiên Kỷ Sơn Thanh nhướng người lên, thoáng chốc nhích lại gần mặt cậu: “Em vẫn chưa trả lời tôi, cục cưng gì?”

Triệu Ý cười khẽ một tiếng, không né tránh, cũng không trả lời hắn.

Mặt mày Kỷ Sơn Thanh giãn ra, cười hơi gian xảo còn mang theo đôi chút đắc ý: “Có phải là đang nói về tôi không?”

Ngay khi đó, Triệu Ý mềm lòng, luống cuống cả lên, cậu đè người kia lại, đặt một nụ hôn nơi khóe miệng Kỷ Sơn Thanh  rồi thì thầm: “Là anh đấy.”

Là anh, cục cưng mà em đào ra được từ trong khe suối.

——

Thế nhưng, Kỷ Sơn Thanh lại cõng một tội nghiệt trên lưng, dù yêu nhưng vẫn lý trí, anh biết rằng mình và Triệu Ý sẽ không có kết quả.

Bảo Kỷ Sơn Thanh có yêu Triệu Ý không? Có, 1000% là có. Vì yêu mà muốn tốt cho Triệu Ý, vì yêu nên quyết tâm đuổi Triệu Ý đi, bởi Kỷ Sơn Thanh biết bản thân mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Thạch Đầu, anh biết Triệu Ý rực rỡ như ánh trăng kia, xứng đáng được ở một nơi tốt đẹp hơn, có một cuộc sống vui vẻ hơn.

Kỷ Sơn Thanh đành đoạn đâm người mình yêu một nhát, đẩy Triệu Ý ra xa mình, cũng chính là đâm bản thân mình nát bươm …

——

“Kỷ Sơn Thanh không có gì cho cậu, chỉ có thân xác này và thêm một trái tim, tất cả đều đã đem ra giao hết cho cậu cả rồi.

Cho em đấy, em hãy nhớ thật kỹ.

Đến lúc đi rồi thì mới không còn cảm thấy tiếc nuối.

Nhân lúc em vẫn còn đây, Kỷ Sơn Thanh trao hết cho em.”

——

Còn với Triệu Ý, đây chính là tình yêu đầu tiên của cậu. Kỷ Sơn Thanh là duy nhất, là độc tôn trong lòng Triệu Ý.

“Cũng chỉ riêng Kỷ Sơn Thanh, trên đời này cái gì cũng có thể lặp lại, có thứ tương tự, thay thế, riêng Kỷ Sơn Thanh thì không. Không có giống như anh, tương tự anh hay thay thế nổi anh.”

Triệu Ý moi móc hết trái tim của mình trao cho Kỷ Sơn Thanh. Biết anh sẽ không rời khỏi thôn Thạch Đầu, không sao, cậu sẽ ở lại vì anh.

Một con người cao cao tự tại, kiêu ngạo với đời, nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Ý hạ mình, khoét rỗng bản thân, chỉ mong được ở bên người mình yêu mãi mãi.

Khi bị Kỷ Sơn Thanh cố đẩy mình ra xa, Triệu Ý tổn thương, tan vỡ, nhưng cậu không thể buông tay trước tình cảm này, không thể bỏ mặc anh Sơn của mình, cậu phải kéo anh ra khỏi vũng lầy ấy.

——

Môi cậu run run hai lần, lông mi hơi rung rung, âm thanh của lời nói ra cũng bị biến đổi: “Anh Sơn, anh không quan tâm đến em nữa rồi sao?”

Triệu Ý ngắt lời anh: “Anh Sơn, em vẫn gọi anh là anh Sơn, anh cũng vẫn là anh Sơn của em, nhưng chỉ lần này mà thôi. Em sẽ không dung túng, nuông chiều anh nữa, cũng sẽ không vì thấy anh khó chịu mà nhận thua. Trước kia em thấy anh là người thông minh, chỉ có cách xử lý chuyện hơi ngu mà thôi. Nhưng giờ em mới hiểu được, anh thông minh con khỉ ý! Anh căn bản chính là đồ ngu mà. Anh ở đây năm năm đã thấy rõ, sống rõ chưa? Bản thân anh sống cũng không rõ ràng thì đừng có chỉ đạo người khác sống như thế nào.”

——

Nhiều bạn sẽ cảm thấy Kỷ Sơn Thanh quá ngoo ngốc (này Triệu Ý hay chửi anh Sơn hoài luôn), nhưng thật sự người chết rồi sẽ luôn để lại gánh nặng tâm lý vô cùng lớn, chưa kể Tiết Trường Phong mất mạng là vì cứu Kỷ Sơn Thanh nữa … Cả bộ truyện mình thấy Kỷ Sơn Thanh đáng thương hơn là đáng trách. Đằng đẵng 5 năm trời tự buộc gông xiềng vào bản thân, mang bia mộ người trên lưng, sống thay cuộc đời của người khác. Con người mà, ai chẳng muốn yêu và được yêu, Kỷ Sơn Thanh cũng thế, nhưng anh bị trói buộc, bản thân mình cảm thấy tội lỗi, thế nên anh tự đào khoét con người mình đến mục rỗng. Nhưng may thay, tim anh còn đập, vì người tên Triệu Ý kia…

——

Rõ ràng nhẫn tâm đuổi cậu đi, rõ ràng kiên quyết nói không cần cậu, rõ ràng bày ra dáng vẻ đã buông tay.

Nhưng sau khi cậu đi lại đeo nhẫn, giấu đi quần áo của cậu, ở trong phòng của cậu.

Kỷ Sơn Thanh thực sự không cần Triệu Ý sao?

Không phải anh không cần, anh rất cần nhưng không dám nói, không dám muốn, không dám yêu cầu xa vời, cũng không dám đụng vào.

Đúng là ngốc quá đi!

——

Cả bộ truyện mình thật sự ngưỡng mộ Triệu Ý. Lần đầu yêu đương nên đem hết tim gan phèo phổi của mình ra trao cho Kỷ Sơn Thanh. Bị anh yêu đẩy ra xa, dù lòng đau đớn nhưng cậu vẫn không từ bỏ. Người ta hay bảo bad boy mà yêu ai thật lòng thì sẽ đem hết cả trái tim dâng hiến cho người đó, đây đích thị là Triệu Ý. Cậu có cay nghiệt, mồm miệng khó nghe với ai, nhưng với Kỷ Sơn Thanh là dịu dàng, là yêu thương. Thật lòng cảm ơn Triệu Ý đã không buông bỏ tình cảm này, không buông tay Kỷ Sơn Thanh, dù bản thân bị tổn thương, đau lòng chết đi sống lại. Như Kỷ Sơn Thanh nói, Triệu Ý chính là ánh trăng của anh, soi sáng đêm đông giá lạnh mờ mịt đen thui như cuộc đời anh vậy.

——

Kỷ Sơn Thanh tỉnh chưa? Có lẽ là chưa, nhưng anh đã chắc chắn một chuyện rằng —— anh sẽ không để Triệu Ý một mình nữa, anh không thể để cậu đơn côi một mình lần nào nữa.

Anh có đau lòng không? Mẹ nó anh đau lòng đéo chịu được!

Kỷ Sơn Thanh nên bảo vệ mặt trăng của mình thật kỹ mới phải.Anh vốn nên ôm thật chặt mới phải, đến cận kề cái chết cũng không được buông tay.