Tóm tắt truyện chúng ta đáng yêu như thế

Trang Chủ Diễn Đàn > C - BOX TRUYỆN VNO > Truyện Của Tôi > Truyện Ngắn >

Diễn viên

Lý Minh Đức (Đàm Tống) / Li Ming De / 李明德

Điền Hi Vi (Hoàng Tranh Tử) / Tián Xī Wēi / 田曦薇

Lý Minh Nguyên (Trần Tối) / Li Ming Yuan / 李明源

Lý Doanh Doanh (Chúc Kim Tiêu) / Lǐ Yíng Yíng / 李盈盈

Vưu Hạo Nhiên (Hạ Kim Triều)

Lý Tinh (Đàm Âu Dương)

Review

Nói qua một ít về 5 nhân vật chính của chúng ta trước:

Tranh Tử có một chút gì đó, hoặc trong một vài khoảnh khắc, trông giống Bành Tiểu Nhiễm. Tất nhiên đó là ý kiến chủ quan, nhưng chung quy vẫn là ý tốt, vì Bành Tiểu Nhiễm là nữ chính Đông Cung xinh lắm luôn.

Đàm Tống best tự luyến. Nói vậy chứ, có lẽ mỗi một người đều mong muốn có một thanh mai trúc mã như Đàm Tống. Vốn mình đã thích Lý Minh Đức từ vai 97 trong “Cá mực hầm mật” rồi, thêm phim này nữa là mê luôn, ngoài đời còn biết đàn hát, có mấy bài cover trên Douyin hay lắm.

Trần Tối và Tiêu Tiêu miễn bàn, học bá, nhưng đều yêu đơn phương mà không dám nói ra vì sợ được mất. Đối với một người thích là phải nhích như mình, có lẽ im lặng mãi mãi là điều khó có thể làm được, nhất là thứ tình cảm từ hồi 5 tuổi cho tới trưởng thành của Trần Tối dành cho Tiêu Tiêu.

Dàn diễn viên phụ đáng chú ý chắc chắn phải kể đến Đàm Âu Dương và Lưu Cao Húc. Đàm Âu Dương tập đầu xuất hiện làm mình nhớ đến Chung Hán Lương. Anh ta mỗi lần xuất hiện đều với một diện mạo khác, thật kỳ lạ ;_; hay mỗi mình thấy vậy..

Lâu rồi mới thấy một phim học đường không chỉ đơn thuần về tình yêu mà đầy thông điệp nhân văn về gia đình, bạn bè và cả về sự yêu thầm như CTĐYNT. Phim thực sự rất dễ thương. Cả 5 nhân vật chính đều mang trong mình những tính cách rất riêng, nhưng đều đáng yêu. Đến 2 tập cuối cũng mới có 1 đôi phát triển từ tình bạn thành tình yêu, còn trước đó vô cùng trong sáng, cũng tiếc cho Trần Tối. Những tập đầu siêu buồn cười. Hầu như các tập phim đều rất ngọt ngào, tươi sáng, nhưng vẫn có 1 tập buồn là tập ông Lâm của Đàm Tống mất trong sự thiếu vắng sự chăm sóc quan tâm của con cái.

Quotes

“Mình không đi xem concert thì thần tượng sẽ không biết, cũng không buồn. Nhưng mình không về đón sinh nhật với mẹ thì bà ấy biết. Mình không muốn bà ấy phải buồn.”

(Tập 1)

“Có quá nhiều thứ giỏi chơi trốn tìm, chiếc khăn quàng cổ cũ mua hồi năm ngoái, chun cột tóc mới đến tay, cây kim may vừa tay nhất của mẹ, và cả cảm giác thích một người tên là rung động. Chúng nó khiến chúng ta dốc hết sức lực nhưng chẳng thu hoạch được gì. Sau đó trong lúc chúng ta chán nản thì lại nhẹ nhàng xuất hiện ở bất cứ nơi nào. Trên lưng ghế dựa, trong quyển sách, trong sợi bông, và cả thật gần sau lưng ta. Trái tim của con người trung bình đập sáu chục đến một trăm lần mỗi phút, tôi đã không thể đếm rõ tần suất tim đập của mình trong ngày hôm đó. Những giọt mưa rơi trên ô, và tiết tấu bị đánh loạn. Xúc động, bồi hồi, căng thẳng kết thành cảm giác rung động khắp chốn. Ngày mưa ấy, con tim ấm áp của cô gái đã đập đến một trăm lẻ một lần.”

(Tập 2)

“Tần suất bông tuyết rơi vào nước đã vượt qua 50 nghìn Hz. Bởi vì không phù hợp tần sóng của con người nên trời đổ tuyết vẫn rất là yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức giống như chỉ còn lại nhịp tim của chính mình. Yên tĩnh đến mức rõ ràng trái đất có sáu tỷ sáu dân nhưng cứ như chỉ còn lại tôi và người trước mặt tôi. Mong thế giới này có thể ồn ào hơn một chút, để tôi giả vờ mình chưa từng phát hiện bí mật này.”

(Tập 7)

“Chúng tôi năm 17 tuổi đều ôm ấp bí mật của riêng mình. Những bí mật cẩn thận che giấu nhưng vẫn bị phát hiện. Những bí mật không muốn thừa nhận nhưng lại giấu đầu hở đuôi. Những điều chắc chắn nhưng cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện biến nó trở thành hồi ức. Mà những bí mật này, những bí mật không thể nói ra này sau khi trải qua rất lâu, rất lâu mới bị phát hiện không ngờ giống nhau đến thế. Thì ra chúng đều liên quan đến sự rung động không mời mà đến.”

(Tập 7)

– “Khoảnh khắc cô ấy làm bạn rung động nhất là bao giờ?”

– “Khoảnh khắc nào cũng rung động.”

(Tập 8)

“Thật ra tôi luôn là một người biết thỏa mãn, không thiếu thứ gì, tri thức nhìn thấy đều có thể nhớ, người gặp phải cũng mang nụ cười trên môi. Có lẽ là quá thuận lợi nên cuộc đời đã được quy hoạch trước này cũng rất tốt với tôi. Giống như một con tàu ra biển, chỉ chuẩn bị đủ lương khô, không chuẩn bị, cũng không khao khát vượt qua bão táp, chỉ đi một vòng theo tuyến tàu quy định là có thể an toàn về đến bến cảng. Đây đã là kết quả tốt đẹp nhất. Nhưng còn cô ấy? Từ ban đầu, cô ấy đã kiên quyết muốn vượt qua cơn bão ấy, kiên quyết muốn nhìn thấy thế giới lớn hơn, mưa gió cũng không thể đẩy lùi cô ấy, sóng gió cũng không thể lật đổ cô ấy. Cô ấy làm tôi nhìn thấy một kiểu hướng đi hoàn toàn khác mình. Vậy nên, nếu ước mơ của cô ấy là biển hồ núi non, vũ trụ mờ ảo thì tôi sẽ không nỡ để mình mình cô ấy trải qua những thứ đấy.”

(Tập 8)

“17 tuổi, con trai nuôi dưỡng được thói quen đầu tiên, đó là che giấu suy nghĩ chân thật của mình một cách chân thành. Nghĩ rằng chỉ có tỷ lệ 0.01, nên khoác lên bộ áo mới của nhà vua, muốn dùng phép thuật để che giấu suy nghĩ của mình. Nhưng suy nghĩ chân thật nào đâu dễ dàng biến mất. Dù tỷ lệ có xu thể bằng 0 thì nó cũng sẽ lộ nguyên hình trong khoảnh khắc nào đó. Vậy nên, đứng trong đêm mưa ấy, nhìn về bóng lưng ấy mới phát hiện rằng thời niên thiếu đã thích một người. Trong nhiều biểu hiện như vậy, thứ muốn che lại càng lộ rõ nhất đó là sự chân thành trong lòng và ý cười nơi đáy mắt khi nhìn cô ấy.”

(Tập 8)

“Lúc trước luôn thấy một năm có 365 ngày rất dài. Nhưng đến giây phút này mới biết lớn thêm một tuổi thật ra nhanh như cái chớp mắt vậy. Ý nghĩa của Tết từ xa xưa cho đến ngày nay chói mắt và lấp lánh như pháo hoa vậy. Cho chúng tôi dũng khí chữa lành cho nhau vô số lần, sau đó xuất phát lại. Không ăn được đồ ăn nóng hôi hổi cũng không sao. Bí mật giấu trong câu đối đỏ có lẽ bạn không biết cũng không sao. Thỉnh thoảng nghe bà nội nói nhiều cũng không sao. Cho dù nán lại trên đường bao lâu, chỉ cần trong lòng có người nhớ mong thì chúng ta sẽ không là người cô đơn. Chúng ta vẫn sẽ trở về căn nhà thân quen.”

(Tập 9)

“Bạn xem, thật ra chúng ta không quên những khoảnh khắc vui vẻ cùng bố mẹ khi còn bé, có lẽ những thứ gọi là xa cách chỉ vì chúng ta đi quá nhanh, còn bố mẹ thì vẫn đứng chỗ cũ. Một mét, 100 mét, 1000 mét, khoảng cách ngày một xa, xa đến mức chẳng nghe thấy được tiếng gọi của họ, mới khiến chúng ta nhầm tưởng tình yêu không có tiếng động. [Nên khi chúng ta có mâu thuẫn, bố mẹ cũng đang mâu thuẫn nhỉ? Mâu thuẫn tình yêu ấp ủ của mình phải làm sao mới có thể không trao cho nhau bằng một cách không ngu ngốc như thế.]”

(Tập 10)

“Người thích giấu tâm sự nhất trên thế giới này đó là bố. Họ giấu những quan tâm không giỏi bày tỏ trong ngọn đèn ấm áp. Đặt lời khuyến khích khó nói ra vào từng tấm bằng khen quý giá, và có rất nhiều rất nhiều những bất ngờ vô thanh đều được họ tỉ mỉ sắp xếp trong mỗi một ngày mà chúng ta hướng đến tương lai. Chúng ta được họ yêu thương một cách kiên trì trong tình yêu thương thầm lặng của bố, và cũng yêu họ một cách kiên trì.”

(Tập 10)

“Đêm hôm đó, lần đầu tiên tôi phát hiện nụ cười của mẹ lại có chứa phép thuật. Những tình cảm mà tôi vốn cho rằng người lớn và trẻ con khó mà truyền đạt bằng lời, thì ra chẳng cần phải nói ra khỏi miệng cũng có thể hiểu được qua nụ cười của bà. Quả thật người lớn không giỏi nói “ta yêu con”, cũng rất ít khi nói “xin lỗi”. Nhưng không sao cả, hành động còn mạnh mẽ hơn cả lời giải thích. Tình cảm sâu sắc cũng không cần ngôn ngữ, chỉ cần yên lặng đứng đấy là đã tự động cảm nhận được toàn bộ tình yêu đến từ họ.

(Tập 14)

“Trong cuộc đời có rất nhiều ngày hôm nay mới mẻ, hôm nay cậu ấy nắm lấy tay tôi, hôm nay cậu ấy ôm tôi vào lòng, hôm nay cậu ấy cõng tôi chạy như bay trên đường cái lúc sáng sớm. Vô số ngày hôm nay có cậu ấy, cuối cùng đều sẽ trở thành ngày hôm qua mà tôi khó quên. Mà tôi sẽ nhớ thật kĩ, thật kĩ một ngày hôm nay như thế này.”

(Tập 14)

“Hai chữ bạn bè này gánh vác quá nhiều sức nặng. Nó vừa làm chúng mình hết sức thân thiết, lại làm mình yếu đuối không thể tiến lên. Vậy nên, chúng ta luôn dễ dàng làm bản thân tê liệt… rằng chỉ cần ở bên cạnh người ấy thì mãi mãi làm bạn cũng chẳng sao. Nhưng hôm đó, chiếc taxi không đợi được. Cuộc điện thoại bị cúp máy. Càng lúc, thời gian càng ít đi. Trái tim hoang mang lo sợ của mình cứ như đang gấp rút chứng minh với mình rằng trên thế gian này, nào có tình bạn lùi một bước để mong cầu hạng hai. Tất cả những việc nhỏ nhặt liên quan đến người ấy đều đang nhắc nhở mình rằng chúng mình không thể làm bạn bè bình thường nữa. Vậy nên, nhân lúc mọi thứ còn kịp, những lời bức thiết muốn nói ra đó, nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, hãy cố gắng truyền đạt đến tai người ấy đi.”

(Tập 15)

“Con trai thích một người, có người thể hiện kiểu âm thầm bảo vệ, cũng có người chỉ gây rối và đùa dai. Thật ra chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của người mình thích mà thôi.”

(Tập 16)

“Dường như trên thế giới này tất cả mọi điều ước đều có sự gửi gắm. Hồ ước nguyện, sao băng, cá voi trắng ở thủy cung đều ẩn giấu mọi ngóc ngách của vũ trụ. Bản thân thích nỗi xót xa trong lòng của người khác. Chỉ là thần may mắn không thể quan tâm đến từng người được. Họ khiến có người được vui, được như ý nguyện. Cũng khiến có người buồn nhưng không thể thừa nhận mình buồn biết mấy. Tâm trạng yêu thầm giống như bướm chỉ vỗ cánh rất nhẹ nhàng mà trong lòng người ta cũng nổi lên một trận gió lớn. Vào giây phút phát hiện cũng là lúc không thể trốn tránh.”

(Tập 16)

“Trước giờ tôi không hề sợ trưởng thành, cũng chưa từng lo trưởng thành sẽ là một con đường cô đơn. Không phải vì tôi quá mạnh mẽ, mà tôi luôn tin rằng mãi mãi tôi cũng sẽ không một mình. Người đã từng dắt tay tôi sẽ tiếp tục đi tiếp với tôi một cách thân thiết như vậy. Người đã từng có trong nhật ký của nhau sẽ trao đổi nhiều bí mật hơn nữa trong tương lai. Chúng tôi, những người bước trên thời gian đi đến hiện tại cũng sẽ cùng nhau bước tiếp đến những ngày tháng xa hơn nữa. Trước giờ, thế giới sẽ không phụ lòng những người đáng yêu. Còn chúng tôi thì đáng yêu đến thế.”

(Tập 16)

Tóm tắt truyện chúng ta đáng yêu như thế
Tóm tắt truyện chúng ta đáng yêu như thế
Tóm tắt truyện chúng ta đáng yêu như thế
Tóm tắt truyện chúng ta đáng yêu như thế