Năm 1889, doanh nhân người Pháp Edward thành lập xưởng lốp xe, dưới sự điều hành của ông, xưởng nhỏ này đã phát triển thành một công ty lớn trong vòng vài năm. Show
Khi quy mô của công ty ngày càng lớn, Edward tiếp xúc với ngày càng nhiều doanh nghiệp. Lúc bấy giờ, vận tải biển đang phát triển, ông cảm thấy ngành đóng tàu có lãi nên lập tức thành lập xưởng đóng tàu. Sau đó, ông nghe người khác nói kỹ nghệ rượu cũng rất tốt, liền vội vàng mở công ty rượu. Vốn dĩ nghĩ rằng, cứ nắm bắt thông tin thời sự và nắm bắt mọi cơ hội thì sự nghiệp sẽ thăng hoa. Nhưng càng ngày, tất cả các công ty dưới tên ông thua lỗ, ngay cả những công ty lốp phụ thuộc vào ông để tồn tại cũng đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế. Edward cảm thấy khó hiểu vì điều này. Một hôm, anh đến thăm vườn nho, nông dân thấy mấy trái nho xanh ngắt nên vứt đi. Anh ta cảm thấy thật đáng tiếc nên hỏi: "Những quả nho này xem ra không có vấn đề gì, sao phải hái rồi vứt đi?" Những người nông dân trả lời: “Nếu không loại bỏ một số nho, tất cả các nho sẽ chỉ lấy chất dinh dưỡng từ nhau, cuối cùng chúng sẽ không phát triển lớn và không đủ ngọt. Chỉ bằng cách loại bỏ một số nho, những quả nho còn lại có thể trưởng thành hơn và có chất lượng tốt hơn”. Ảnh minh họa. Sau khi nghe lời giải thích này, Edward chợt nhận ra: “Điều này cũng giống như cách quản lý công ty của tôi, tôi luôn nghĩ rằng kinh doanh càng nhiều thì tôi càng thành công, kết quả là kinh doanh quá nhiều sẽ làm tôi phân tán năng lượng và cuối cùng sẽ chẳng làm được gì tốt cả”. Trong 6 tháng tiếp theo, Edward dừng xưởng đóng tàu, nhà máy bia và các cơ sở kinh doanh khác và chuyên tâm vào sản xuất lốp xe. Đến nay, hoạt động kinh doanh săm lốp của ông đã phủ sóng hơn 200 quốc gia và khu vực trên thế giới. Hãng lốp xe do ông sáng lập còn được mệnh danh là “công ty dẫn đầu công nghệ lốp xe toàn cầu”. “Một người không thể đuổi theo hai con thỏ cùng một lúc”. Trong cuộc sống, cơ hội có ở khắp mọi nơi và cám dỗ luôn ở đó. Đừng để tất cả mọi thứ trong túi của bạn, nếu bạn mang quá nhiều, bạn sẽ bị choáng ngợp. Bất hạnh của một người là anh ta muốn mọi thứ và cuối cùng trở thành nô lệ cho dục vọng. Mong muốn mọi thứ sẽ không nhận được gì Nhà văn Yehuda Amihai đã viết trong "Cuộc đời của con người": “Không có đủ thời gian trong cuộc đời để hoàn thành mọi thứ và không có đủ thời gian để đáp ứng mọi mong muốn”. Có một thanh niên vào rừng học nghề săn bắn dưới sự chỉ huy của người chú. Anh ta nhìn thấy một con thỏ chạy ngang qua, vì vậy anh ta vội vàng đuổi theo. Bất ngờ một con hươu khác nhảy lên, anh nhanh chóng từ bỏ việc đuổi theo con thỏ, quay đầu và chạy về hướng của con hươu. Đúng lúc này, một con chim trĩ vừa bay qua đầu anh, anh muốn dùng cung bắn con chim. Kết quả, anh bận rộn cả một ngày chẳng thu được gì. Nhìn thấy chú mình đã trở về với những thành quả trên tay, trong lòng anh tràn ngập sự khó hiểu. Người chú nói: "Khi đi săn chỉ được bắn một mũi tên, bắt được một con mồi là thu hoạch được. Tại sao phải tham lam? Thoát khỏi vấn đề này thì mới có thể trở thành một thợ săn xuất sắc". Ảnh minh họa. Làm những việc khác cũng vậy. Một nhà tâm lý học người Mỹ đã từng nói rằng sở dĩ con người hiện đại sống quá mệt mỏi, dễ bị thất vọng và lo lắng là do họ bị chìm đắm trong những ham muốn khác nhau. Làm tốt một việc sẽ tốt hơn là làm vô số việc tầm thường. Nếu bạn muốn tất cả mọi thứ, cuối cùng bạn sẽ chỉ đạt được con số 0. Biết từ bỏ đúng lúc Đôi khi từ bỏ không có nghĩa là mất đi, thứ chúng ta nhận được là sự hài lòng với bản thân. Từ bỏ một cách khôn ngoan còn hơn chấp trước một cách mù quáng. Cuộc đời mỗi người có vô số con đường, nếu không lựa chọn chắc chắn sẽ đánh mất mình trong những lời đàm tiếu. Trong nhiều trường hợp, một người học cách cân nhắc giữa được và mất và điều chỉnh hướng đi đúng lúc. Chỉ khi biết mình thực sự muốn gì, chúng ta mới có thể loại bỏ những can thiệp và hành lý không cần thiết và vững vàng tiến về phía trước. Sự khôn ngoan lớn nhất của một người là biết cách lựa chọn Một người mẹ đang tất bật vào bếp thì bất ngờ nghe thấy tiếng khóc của con trai mình trong phòng khách. Cô vội vàng đặt công việc xuống phòng khách. Hóa ra tay phải của cậu con trai bị kẹt trong chiếc bình không rút ra được, người mẹ bước tới kéo mạnh nhưng khiến cậu bé đau và khóc dữ dội hơn. Trong lúc tuyệt vọng, cô đã làm vỡ chiếc bình cổ yêu quý của mình. Tay cậu con trai được cứu nhưng cậu bé nắm chặt tay không buông. Người mẹ rất ngạc nhiên, bà nhìn vào bàn tay nhỏ bé của con trai mình thì thấy có một đồng xu trong đó. Lúc này bà mới hiểu ra không phải tay con trai bà không rút ra được mà là không nỡ bỏ đồng tiền nhỏ. Trong kinh tế học, có một "luật cá sấu": “Giả sử cá sấu cắn một bàn chân của bạn, càng vùng vẫy thì càng bị cắn nhiều bộ phận, cơ hội sống sót duy nhất là hy sinh bàn chân này”. Ảnh minh họa. Cuộc sống cũng vậy, điều quan trọng nhất không phải là được và mất trước mắt mà là bạn có biết từ bỏ những thứ không quan trọng đúng lúc hay không. Ai đó đã nói rằng: "Nếu chần chừ bỏ cuộc là người yếu đuối; nếu không bỏ cuộc là kẻ ngu ngốc; nếu biết từ bỏ là người khôn ngoan". Bất cứ thứ gì cũng có một mức giá được đánh dấu bí mật, nếu bạn muốn có được nó, bạn cần phải trả một mức giá nhất định. Con ve sầu vùng vẫy để thoát khỏi vỏ, sau đó nó được tự do ca hát; con tắc kè đã dũng cảm bẻ đuôi và cứu được mạng sống của mình trong cơn nguy kịch. Đời người ngắn ngủi, hãy buông bỏ những gì nên buông để có thể sống thoải mái. Trong cuộc sống này luôn có quá nhiều cám dỗ và ham muốn, những quả nho thừa đó nếu không hái kịp thời sẽ làm cạn kiệt nguồn năng lượng ban đầu của chúng ta. Nhà văn Hong Lu Peilin từng nói: “Nếu bạn không thể từ bỏ ngày hôm qua, bạn sẽ tiêu thụ cuộc sống của mình một cách vô ích trong giây phút do dự này. Nếu bạn không thể từ bỏ hiện tại, bạn không thể tìm thấy biển trời bao la khác. Nếu bạn không thể từ bỏ gông cùm, bạn sẽ luôn bị cuộc sống kiểm soát, và bạn không thể tìm thấy một không gian khác thuộc về mình”. Hãy sớm vứt bỏ những thứ vô ích trong cuộc sống; vứt bỏ những thứ không quan trọng kịp thời. Mong bạn hái được những trái nho thừa trong cuộc sống, trút bỏ mọi gánh nặng, tận hưởng cuộc sống và trở thành chính mình. Đoạn clip ghi lại hình ảnh anh chồng trẻ lần đầu đưa vợ đi đẻ, do lo lắng và thương vợ nên anh đã ngồi khóc nức nở. Theo giadinhonline.vn Đôi khi chúng ta đã quên mất, từng sự việc nhỏ diễn ra hàng ngày đều mang một ý nghĩa nhất định cho cuộc đời mỗi con người. Cùng đọc 8 câu chuyện nhỏ ý nghĩa dưới đây do quantrimang.com sưu tầm và suy ngẫm nhé. Câu chuyện ý nghĩa về cuộc sống
Câu chuyện số 1: Chiếc lược tình yêuMột ngày nọ, người vợ có mái tóc dài bảo chồng hãy mua cho bà một chiếc lược mới để bà chải tóc được gọn gàng hơn. Người chồng đã xin lỗi và từ chối bà. Ông nói rằng mình còn không có đủ tiền để sửa chiếc đồng hồ đeo tay bị hỏng. Người vợ nghe vậy và không nói gì thêm. Hôm sau người chồng đi làm, ông qua tiệm đồng hồ và bán chiếc đồng hồ của mình với giá rẻ để mua chiếc lược mới cho vợ. Buổi tối, ông vui vẻ ngồi đợi vợ ở nhà với chiếc lược mới trên tay. Tuy nhiên, một lúc sau, ông vô cùng sửng sốt khi thấy vợ xuất hiện với một mái tóc ngắn. Thì ra bà đã bán mái tóc của mình đi để mua cho ông chiếc dây đồng hồ mới. Những giọt nước mắt rơi trên má họ, không phải vì những việc họ làm là vô ích, mà vì tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau. Câu chuyện số 2: Món hời với người nghèoMột cô gái hỏi ông lão bán trứng: “Bao nhiêu tiền một quả trứng vậy ông?” Ông lão trả lời: “Một đô hai quả thưa cô”. Cô gái đáp: “Bán cho tôi một đô bốn quả, nếu không tôi không mua nữa”. Ông lão: “Được thôi, cô lấy đi, đây là khởi đầu tốt vì có lẽ tôi sẽ chẳng bán được gì trong ngày hôm nay”. Cô gái lấy trứng rồi hãnh diện bước đi. Cô cảm thấy mình đã trả được một món hời và đến một nhà hàng sang trọng gặp bạn bè. Ở đó, cô cùng các bạn ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Tàn tiệc, hóa đơn của của họ lên tới 420 đô la. Cô gái đưa 500 đô cho chủ nhà hàng và bảo không cần trả lại. Bài học: Sự việc có vẻ giản đơn nhưng lại thật đau khổ đối với ông lão bán trứng. Nhiều người trong chúng ta luôn hào phóng với những người giàu có, mà lại quên đi tình người với những người khốn khổ. Câu chuyện số 3: Miếng bánh mì cháyKhi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì. Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà.” Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy hay không. Cha tôi choàng tay qua vai tôi và nói: “Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.” Rồi ông nói tiếp: “Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác. Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khoá quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ. Cuộc đời rất ngắn ngủ để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó.” Bài học rút ra: Trong cuộc sống, bạn cần phải biết học cách cảm thông đối với điểm yếu, điểm hạn chế của người khác. Cảm thông với cuộc sống, tính cách của mọi người trong gia đình, bạn bè, vợ chồng… sẽ giúp bạn có một cuộc sống dung hòa xung quanh. Sự cảm thông – bí quyết nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình. Câu chuyện này chính là bài học về sự cảm thông giữa người với người. Câu chuyện số 4: Hành trang lên đườngCó một hòa thượng muốn đi học tập ở nơi xa. Sư thầy hỏi: “Khi nào con đi?” “Tuần sau con sẽ đi. Đường xa, con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ, sau khi lấy giày con sẽ lên đường.” Sự thầy trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không thì thế này, ta sẽ nhờ các tín chúng quyên tặng giày cho con.” Không biết sư thầy đã nói với biết bao nhiêu người nhưng ngày hôm đó, có đến vài chục người đem giày đến tặng, chất đầy cả một góc căn phòng thiền. Sáng hôm sau, lại có người mang một chiếc ô đến tặng cho hòa thượng. Hòa thượng hỏi: “Tại sao tín chủ lại tặng ô?” “Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường có thể sẽ gặp mưa lớn, sư thầy nói với tôi liệu tôi có thể tặng hòa thượng một chiếc ô?” Thế nhưng hôm đó, không chỉ có người đó mang ô đến tặng. Đến buổi tối, trong phòng thiền đã chất khoảng 50 chiếc ô các loại. Giờ học buổi tối kết thúc, sư thầy bước vào phòng thiền của hòa thượng: “Giày cỏ và ô đã đủ chưa?” “Đủ rồi ạ!” – Hòa thượng chỉ vào đống ô và giày cỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trong góc phòng. “Nhiều quá rồi thầy ạ, con không thể mang tất cả đi được.” “Vậy sao được”, sư thầy nói. “Trời có lúc mưa lúc nắng, có ai tiên liệu được con sẽ phải đi bao xa, phải dầm bao nhiêu lần mưa gió. Nhỡ đâu giày cỏ đi rách hết cả, ô cũng mất, lúc đó con phải làm sao?” Ngừng một lát, ông lại tiếp tục: “Trên đường đi, chắc chắn con sẽ gặp không ít sông suối, mai ta sẽ có lời nhờ tín chúng quyên thuyền, con hãy mang theo…” Đến lúc này, vị hòa thượng mới hiểu ra ý đồ của sư phụ. Hòa thượng quỳ rạp xuống đất, nói: “Đệ tử sẽ xuất phát ngay bây giờ và sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ạ.” Bài học: Khi làm bất cứ việc gì, điều quan trọng không phải là những vật ngoài thân đã được chuẩn bị kỹ lưỡng hay chưa mà là ta đã đủ quyết tâm hay chưa? Có quyết tâm, vạch rõ mục tiêu, tất cả đều không còn là vấn đề, không còn là trở ngại. Hãy mang trái tim của mình lên đường, mục tiêu dù ở xa bao nhiêu đi chăng nữa nhưng đường ở ngay dưới chân mình, hãy cứ đi rồi sẽ đến. Bạn bước đi dù chỉ một bước, điều đó cũng có nghĩa rằng bạn đã có thu hoạch. Chỉ cần đem theo trái tim lên đường, tất cả những vật ngoài thân khác tự sẽ đủ! Câu chuyện số 5: Người đàn ông vứt bỏ đôi giàyChuyến xe lửa đang chạy trên đường cao tốc, Johnny không cẩn thận làm rơi một chiếc giày mới mua ra ngoài cửa sổ, mọi người chung quanh đều cảm thấy tiếc cho ông. Bất ngờ, ông liền ném ngay chiếc giày thứ hai ra ngoài cửa sổ đó. Hành động này của Johnny khiến mọi người sửng sốt, thế là ông bèn từ tốn giải thích: “Chiếc giày này bất luận đắt đỏ như thế nào, đối với tôi mà nói nó đã không còn có ích gì nữa, nếu như có ai có thể nhặt được đôi giày, nói không chừng họ còn có thể mang vừa nó thì sao!”. Bài học: Những thứ không còn lợi ích với mình đôi khi lại là niềm hạnh phúc vô bờ đối với người khác. Hãy trân trọng mọi thứ mình có và chia sẻ niềm hạnh phúc với mọi người. Câu chuyện số 6: Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào!Một ngày nọ, người bố giàu có dẫn cậu con trai của mình thăm thú một ngôi làng. Người bố muốn cho con trai của mình thấy một người nghèo có thể nghèo đến mức nào. Họ đã dành thời gian tham quan cánh đồng của một gia đình nghèo. Sau khi trở về, người bố hỏi cậu con trai: – Con thấy chuyến đi thế nào? – Rất tuyệt bố ạ! Người bố hỏi: – Con đã thấy người nghèo sống thế nào chưa? – Vâng con thấy rồi ạ! – Vậy nói cho bố nghe, con học được gì từ chuyến đi này? Cậu bé trả lời: “Chúng ta có 1 con chó, họ có 4. Chúng ta có bể bơi, họ có những con sông. Chúng ta dùng đèn vào ban đêm, còn họ có những ngôi sao. Chúng ta có những bức tường để bảo vệ mình, họ có bạn bè. Chúng ta có TV, còn họ dành thời gian cho gia đình và họ hàng.” Người bố không nói lên lời. Cậu bé nói thêm: “Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào!”. Ý nghĩa câu chuyện: Chúng ta không giàu có chỉ vì có nhiều tiền. Tình yêu, lòng trắc ẩn, tình bạn, những giá trị đích thực, gia đình mới khiến bạn là người thực sự giàu có. Câu chuyện số 7: Giá trị của hòn đáCó một học trò hỏi thầy mình rằng: - Thưa thầy, giá trị của cuộc sống là gì ạ? Người thầy lấy một hòn đá trao cho người học trò và dặn: - Con đem hòn đá này ra chợ nhưng không được bán nó đi, chỉ cần để ý xem người ta trả giá bao nhiêu. Vâng lời thầy, người học trò mang hòn đá ra chợ bán. Mọi người không hiểu tại sao anh lại bán một hòn đá xấu xí như vậy. Ngồi cả ngày, một người bán rong thương tình đã đến hỏi và trả giá hòn đá một đồng. Người học trò mang hòn đá về và than thở: - Hòn đá xấu xí này chẳng ai thèm mua. Cũng may có ngườihỏi mua với giá một đồng thầy ạ. - Tốt lắm, ngày mai con hãy mang hòn đá vào tiệm vàng và bán cho chủ tiệm, nhớ là dù chủ cửa hàng vàng có mua thì cũng không được bán. - Ngày mai con hãy đem nó đến chỗ bán đồ cổ. Nhưng tuyệt đối đừng bán nó, chỉ hỏi giá mà thôi. Làm theo lời thầy dặn, sau một hồi xem xét thì anh vô cùng ngạc nhiên khi chủ hiệu trả giá hòn đá là cả gia sản hiện có. Anh vẫn nhất quyết không bán và vội về kể lại với thầy. Lúc này người thầy mới chậm rãi nói: - Hòn đá thực chất chính là một khối ngọc cổ quý giá, đáng cả một gia tài, và giá trị cuộc sống cũng giống như hòn đá kia, có người hiểu và có người không hiểu. Với người không hiểu và không thể cảm nhận thì giá trị cuộc sống chẳng đáng một xu, còn với người hiểu thì nó đáng giá cả một gia tài. Hòn đá vẫn vậy, cuộc sống vẫn thế, điều duy nhất tạo nên sự khác biệt là sự hiểu biết của con và cách con nhìn nhận cuộc sống. Câu chuyện số 8: Cái kết cho sự khinh thườngTiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như mình nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người. Đầu tiên, tiều phu ra câu đố: “Vật gì ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ còn có mười cân?”. Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn tìm không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là gì. “Tôi cũng không biết!“, tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm: “Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi.” Học giả vô cùng sửng sốt. Bài học rút ra: Chẳng ai sinh ra đã hoàn hảo, càng tỏ vẻ khinh thường người khác thì càng chứng tỏ bạn là một người ngu dốt. Chẳng ai dám vỗ ngực nhận mình biết nhiều thứ bởi lẽ còn vô vàn thứ mà chúng ta vẫn chưa được biết đến. Càng tỏ ra thông minh thì sẽ càng bị thông minh hại. Cũng như người tiều phu trong câu chuyện mặc dù không học nhiều như học giả nhưng lại biết cách tính toán để cho mình có thể vẫn kiếm được một chút. Còn về phía học giả đã bị chính sự khinh thường và chấp tiều phu mà mất đi một khoản tiền oan. Đừng khinh thường người khác vì cái kết nhận lại lúc nào cũng rất đau đớn.
|