Nếu có.kieeps sau.xin.em đừng xin lỗi năm 2024

                                          

Thứ nhất: Đây không phải là đoản mình viết. Mình đã sao chép và tất nhiên chỉ với mục đích chia sẻ cho nhiều bạn biết về câu chuyện này Thứ hai: mình chia sẻ nó vì nó khiến mình khóc rất nhiều Và thứ ba: xin hãy tôn trọng họ về tất cả Xin cảm ơn

                      
                       ——————— "Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm."
                      
Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lỉnh. Hôm ấy, Ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt. Đến khi chị vênh mặt hỏi "Tôi có chỗ nào không ổn", anh mới ngượng ngùng sực tỉnh, lí nhí... nói câu xin lỗi!
                      
Không biết sao anh bị chị thu hút, đến mất hồn mất vía, còn chị thì tỉnh rụi, chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệp của ba mình. Sau đó anh hỏi Ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày.
                      
Sống chung nhà, nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là bạn của Ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình, nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi, đến từ Washington DC, nhiệm sở ở VN này là công việc đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệp đại học. Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội VN, nhưng lạ một điều là anh nói tiếng Việt giọng Bắc rất chuẩn và lưu loát như được đào tạo qua trường lớp đàng hoàng.
                      
Anh ít nói nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp chị, anh lúng túng, mặt mày đỏ gay, làm chị nổi tính nghịch ngợm, muốn trêu anh.
                      
Có lần trong bữa ăn, chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng, nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái, bảo ăn thử. Anh tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặc, anh ho, anh khóc, còn chị nhả trái ớt ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cay quá, có ý giận, cầm cốc nước bỏ lên lầu một mạch.
                      
Đến tối không thấy anh xuống, thấy cũng tội nghiệp, chị sai thằng em bưng lên cho anh ly nước đậu nành tạ tội, nhưng thằng em xuống nói anh ấy không có ở trên lầu, đi đâu rồi?
                      
Chị có ý đợi, muốn thử coi sau khi ăn trái ớt, mặt mũi anh ra sao? Nhưng mấy ngày liền anh không về, nghe Ba nói với mẹ anh đi công tác. Cả tuần không gặp, chị thấy thiếu thiếu, chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấy có lỗi, áy náy đó thôi.
                      
Tuần sau anh về, bước vô nhà thấy chị, còn tức nên vờ như không thấy, anh xách vali đi thẳng lên lầu, từ đó anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng làm chị thấy... tự ái ghê gớm luôn.
                      
Một hôm chị đang học thi tú tài, ban đêm ở trường thầy Hai Ngô về, từ đường Nguyễn Huệ đạp xe về tới nhà chị cũng khá xa, vừa tới góc ngã ba hơi tối, xe chị tự nhiên trở chứng, phải dắt bộ về, đường tối chị thấy sợ ma. Vừa đi vừa run, vậy mà xui khiến sao gặp anh, đang lái xe đi ngang mặt, tài thật anh nhận ra chị ngay, và "de" xe ngược lại. Dù đang giận, nhưng chị cũng để anh giúp, đem xe về nhà. Trên đường về anh không nói, chị cũng không...(đang hờn mát mà).
                      
Gần tới nhà, anh quay qua nhẹ giọng hỏi chị: "Sao em ghét tôi quá thế?" Bị hỏi thình lình, chị ấm ớ: "Tôi có ghét anh đâu?". Anh nhìn vào mắt chị (trời ạ, tối thui, sao mắt anh ấy sáng thế, xanh biếc như hai vì sao...). "Thế sao em vẫn muốn tôi khóc, để em cười?" Tự nhiên chị thấy lúng túng. May quá tới nhà, chị cảm ơn, rồi vội vã xuống xe vào nhà, để anh ngẩn ngơ nhìn theo...
                              
Chuyện tình của cô gái Việt và sỹ quan Mỹ khiến người ta rung động, rớt nước mắt và cả cảm phục với tình yêu mà người đàn ông đó dành cho cô gái của đời mình nữa.

Những mối tình dang dở bao giờ cũng khiến người ta nhớ mãi, tiếc nuối để rồi lúc gặp lại có chút ngượng ngùng, một chút thương nhớ và cả một chút đau đớn nữa. Người ta vẫn bảo những thứ không lấy được bao giờ cũng khiến người ta khao khát, tình yêu cũng vậy. Thế nên mới có chuyện người ta xót xa và đau lòng khi đọc được câu chuyện tình yêu của cô gái Việt và sỹ quan Mỹ. Thực sự, đó là một câu chuyện tình yêu cảm động lấy nước mắt của người đọc như mình.

Hồi đó, chị mới 16, nhỏ xíu, tóc buộc đuôi gà, xinh đẹp. Ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ giới thiệu là phụ tá. Từ giây phút gặp chị, anh đã phải lòng người con gái Việt, nhưng chị thì khác, chị chỉ xem anh là... đồng nghiệp của ba.

Dù sau đó, anh thuê một tầng ở lại nhà chị, hai người gặp nhau mỗi ngày nhưng vốn bản tính nghịch ngợm, chị chỉ toàn trêu anh. Còn anh, anh nhường nhịn. Dù chỉ mới sang Việt Nam chưa quen nơi này nhưng anh nói giọng Bắc vừa chuẩn lại vừa ấm áp.

Chuyện tình của cô gái Việt và sỹ quan Mỹ

“Có lần trong bữa ăn, chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng, nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái, bảo ăn thử… Anh tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặc, anh ho, anh khóc, còn chị nhả trái ớt ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cay quá, có ý giận, cầm cốc nước bỏ lên lầu một mạch…”

Nhưng lần đó anh giận. Rồi anh đi công tác, chị cảm thấy thiếu vắng. Có lẽ, tình yêu đến với người con gái ấy từ lúc nào, chỉ là chị chẳng phát hiện ra, vẫn chỉ nghĩ là do áy náy mà thôi.

Rồi có ngày chị đi học về, xe hỏng nên phải dắt bộ. Thật chẳng hiểu ông trời cố ý hay vô tình lại để anh bắt gặp. Và rồi, anh giúp chị. Tới khi anh hỏi chị ghét anh lắm à, chị đáp không thì anh mới kêu: “Thế sao em vẫn muốn tôi khóc, để em cười?”. Chị chợt lúng túng và ngại ngùng, vội vã chạy ngay vào nhà vì xe đã tới cổng.

Chị mất ngủ, lần đầu tiên trong cuộc đời cô gái tuổi 16 mất ngủ. Rồi những ngày sau đó, chị như người mất hồn, ăn ngủ không yên, tâm trạng bất ổn chỉ vì người con trai sở hữu đôi mắt như 2 ánh sao chập chờn đó đã về nước.

Tới khi anh trở lại, chị ríu rít như chú chim sẻ. Anh bất chợt hỏi: “Em nhớ tôi lắm hả?” Chị giật mình, đỏ mặt và chạy đi.

Sinh nhật tuổi 17 cũng là lúc chị nếm trải tình yêu ngọt ngào đầu đời khi anh tặng chị bó hoa kèm bức thư ngắn:

“Em của tôi.

Lần đầu gặp, em đẹp như một bức tranh.

Lần thứ hai gặp, em tinh quái như một con mèo.

Lần thứ ba gặp, con mèo đánh cắp trái tim tôi...

Bây giờ, tôi bắt đền … em để trái tim tôi ở đâu?

Tôi muốn xin em trả lại…!”.

Mối tình đầu của cô gái tuổi 17 bắt đầu nhẹ nhàng và dễ thương như thế, nhưng anh bất ngờ phải về nước. Anh có gọi điện cho ba chị, xin ông đưa cả gia đình đi, ba chị không chịu. Anh lại xin ba chị đưa chị theo nhưng ba chị cũng chẳng đồng ý. Còn chị, chị chẳng hề hay biết và chỉ biết ngồi trách cứ người con trai đã cướp đi tình yêu đầu đời, trách sao anh nỡ phụ bạc bỏ đi mà nói lời giã từ.

Tới tháng 4/1975, nhà chị có chuyện, chị từ 1 cô tiểu thư xinh đẹp trở thành người vô ra cư, cả gia đình tan tác chẳng khác nào chiếc lá rơi rụng cuối mùa thu.

Chị đau lòng, mệt mỏi nhưng buộc phải đứng dậy để phụ mẹ buôn bán nuôi đàn em thơ dại. Rồi, chị cũng lấy chồng. Những tưởng sau tình yêu đầu đời, chị sẽ gặp bến bờ hạnh phúc. Nhưng không! Chị gặp ngay người chồng yêu vợ nhưng nghe lời mẹ, mà mẹ chị lại cực kì khắc nghiệt.

Chị bắt đầu từ một cô gái xinh đẹp thành một người phụ nữ gầy gò, ốm yếu, bụng mang dạ chửa vẫn phải làm hùng hục. Đứa con ra đời lại càng khiến mẹ chồng thêm khắt khe. Chị định ra đi nhưng lại phát hiện mình mang thai đứa con thứ 2.

Chuyện tình yêu bao giờ cũng đẹp nhẹ nhàng như thế

Tại sao ông trời nỡ hành hạ một người con gái xinh đẹp như thế? Và như bao người phụ nữ khác, chị lại chọn cách cam chịu. Rồi, chị nhớ lại chút rung động đầu đời, nhớ lại người cũ với một chút yêu thương, một chút giận hờn và cả... một chút hy vọng nữa.

Nhưng tới khi có người đưa chị cách liên lạc cho anh thì chị lại... chỉ cất nó đi để ngắm, để hồi tưởng lại những kí ức đẹp thuở đó. Phụ nữ Việt Nam mình bao giờ cũng vậy, có đôi khi chỉ dùng nó để nhìn vật nhớ người, để nhớ lại chút tình cảm nhẹ nhàng, ngây ngô của tuổi mộng mơ.

Nhìn chị, nào ai còn thấy cô gái xinh đẹp, nhí nhảnh, năng động của năm xưa nữa. Giờ đây chỉ thấy một người phụ nữ gầy gò, chỉ có da bọc xương. Một tối, chồng chị lần đầu tiên cãi lời mẹ muốn đưa cả chị và con ra nước ngoài. Cuối cùng, mẹ chồng nhượng bộ. Vậy là vợ chồng, con cái dắt díu nhau ra khơi.

Chuyến ra khơi đó vốn đã được định sẵn là sẽ chẳng yên bình. Nhưng chẳng ngờ, chị suýt sinh non. Trong lúc đó, người chị nhớ tới lại chẳng phải người chồng tay ôm mặt ấp mỗi ngày mà lại là người cũ. Và chị rút tờ giấy ghi địa chỉ của anh, đưa cho cô y tá nhờ đánh giùm điện tín cho anh.

Khi cái thai yếu tới mức sinh con, anh xuất hiện như một thiên thần cứu vớt người khó. Anh vẫn thế, vẫn trong hình dáng cao gầy, thư sinh và cặp mắt xanh lơ từng hút hồn chị. Nhìn người con gái mình vẫn “tâm tâm niệm niệm” suốt bao năm tháng, anh xót xa, anh đau lòng, giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ ấy rơi xuống.

Anh vốn chưa từng nghĩ tới chuyện chị đã lấy chồng và đang mang thai đứa con của người ta. Nhưng, chẳng còn cách nào khác, đó vốn là hiện thực chứ chẳng phải giấc mơ.

Nhưng rồi, sự đau đớn, ngỡ ngàng chẳng thể thắng nổi tình yêu với người con gái ấy. Anh vội thảo luận với bác sỹ và chuyển chị về bệnh viện lớn để được chăm sóc. Nhờ anh, mẹ con chị được cứu sống.

Nhìn chị qua cơn nguy kịch, cùng với đứa bé nhỏ nhắn như con mèo tinh nghịch, lòng anh rộn rã và xin làm cha đỡ đầu của đứa bé. Trước khi về Mỹ, anh chị lần đầu trực tiếp đối mặt nhau nhưng chẳng ai nói gì. Có chăng chỉ là lời xin lỗi của chị. Còn anh, anh vẫn chỉ trao chị ánh mắt yêu thương chất chưa biết bao tình cảm và nỗi niềm.

Có những niềm riêng một đời giấu kín

Như rong rêu chìm đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín

Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi…

Những tưởng, chuyện tình yêu của cô gái Việt Nam và sỹ quan người Mỹ chỉ tới đây thôi. Nhưng không! Trước khi đi, anh đưa chồng chị một xấp tiền và nói cho mượn. Rồi thời gian cũng trôi, cuộc sống của vợ chồng chị sung túc và hạnh phúc hơn khi có sự góp mặt của cậu con trai út. Tiền cũng trả anh, nhưng tình cảm mà anh dành cho chị thì sao? Biết bao giờ mới trả.

Tình cảm của người đàn ông độc thân ở tuổi 40 ấy vẫn chỉ trao riêng cho chị - người con gái Việt khiến anh rung động, yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mẹ anh coi chị như con, thương chị chẳng khác nào thương anh.

Nhưng chính nhưng lần nói chuyện với bà, chị mới biết tình cảm của anh dành cho chị lớn tới nhường nào. Để đến nỗi, một người phụ nữ ở bên kia quả địa cầu, chưa từng gặp mặt nhưng cũng yêu thương chị như vậy. Nên, chị gọi bà là mẹ, con chị gọi bà là bà ngoại.

Rồi anh ốm. Chị không tới thăm được, chỉ gửi một bó hoa. Khi gọi điện hỏi thăm, mẹ anh vừa khóc vừa nói: "Con biết không? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp gửi hoa tới bệnh viện rất nhiều nhưng đến lúc xuất viện, ngồi trên xe lăn, còn rất yếu mà nó chỉ ôm khư khư bình hoa của con, đem về nhà, để bên đầu giường”. Và chị khóc. Biết bao nỗi niềm nhớ nhung, tình yêu và cả sự ân hận, áy náy với anh tuôn ra hết.

2 năm sau. Chị xuất hiện bên giường bệnh của anh vào cái ngầy định mệnh. Đi cùng chị còn có con bé giữa – đứa bé năm nào nhờ anh mà sống sót.

Nhìn anh thoi thóp trên giường bệnh, chị khóc như chưa bao giờ được khóc, lần đầu cũng là lần cuối, chị khóc thương cho tình yêu của anh và của chị. Khóc thương cho người đàn ông đã yêu chị bằng một tình yêu bền bỉ, không bao giờ ngưng nghỉ, chưa hề đòi hỏi ở chị một điều gì.

Trong một lúc hiếm hoi, tỉnh táo, anh bình thản nhìn chị với ánh mắt tràn ngập thương yêu… Anh cười, bảo chị đừng buồn, đời sống có sinh, có tử. Anh cảm ơn thượng đế, đã cho anh gặp và yêu chị. Chị đau đớn nghẹn lời, cũng chỉ nói được một câu: "Em xin lỗi”.

Ánh mắt xanh lơ, cái nhìn đằm thắm, anh thu hết tàn lực nói với chị rằng: "Nếu có kiếp sau, em đừng nói câu xin lỗi”.

Đám tang anh vào một ngày đầu mùa đông... buồn. Anh ra đi ở tuổi 46.

Mọi thứ chấm dứt, anh ra đi nhưng vẫn luôn lưu lại hình bóng nơi tim chị

Rồi tất cả lại trở về với quỹ đạo riêng của nó, chỉ là chị biết, từ nay trong tim chị đã cất chứa hình bóng một người đàn ông. Anh biến mất khỏi thế gian nhưng lại luôn sống trong tim chị.

3 tháng sau ngày anh mất, chị nhận được thư mời của luật sư. Khi mở di chúc chị mới biết, con chị đứa nào cũng được hưởng tài sản nơi anh. Dù không nhiều nhưng dưa dả cho 3 đứa vào học ở trường đại học danh tiếng nhất.

Chiều tàn, bên ngôi mộ anh, chị lặng lẽ thầm thì những lời thương yêu mà lúc anh còn sống chị đã không thể nói.

Theo gió chị gửi tới anh, những lời của một tình yêu, mà chị biết kiếp này và… cho tới kiếp sau chị vẫn ao ước được có, cũng như được gặp lại.

Văng vẳng bên tai chị nghe có tiếng anh thì thầm, “Nếu có kiếp sau xin em đừng nói câu xin lỗi”, nếu có kiếp sau mong rằng 2 người đừng bao giờ bỏ lỡ nhau để rồi lại ân hận và đau lòng như vậy. Nếu có kiếp sau... kiếp sau... kiếp sau....