Trình bày nguyên nhân và diễn biến của Cách mạng Nga 1905-1907?
Show
Đề bài Trình bày nguyên nhân và diễn biến của Cách mạng Nga 1905 - 1907.
Phương pháp giải - Xem chi tiết
dựa vào sgk trang 49, 50 để trả lời. Lời giải chi tiết * Nguyên nhân: - Đầu thế kỉ XX, nước Nga lâm vào tình trạng khủng hoảng, đời sống nhân dân vô cùng khó khăn. - Thất bại trong cuộc chiến tranh Nga - Nhật (1904-1905) làm cho nền kinh tế, chính trị, xã hội ở Nga lâm vào khủng hoảng. - Từ cuối năm 1904, nhiều cuộc bãi công nổ ra khắp nước Nga,lớn nhất là phong trào của công nhân, nông dân, binh lính diễn ra trong những năm 1905 - 1907. * Diễn biến: - Lãnh đạo: giai cấp công nhân Nga, đứng đầu là Lê-nin và Đảng Bôn-sê-vích. - Ngày 9-1-1905, 14 vạn công nhân Pê-téc-bua và gia đình, kéo đến trước Cung điện Mùa Đông đưa bản yêu sách lên nhà vua. Tuy nhiên, bị đàn áp đẫm máu. - Tháng 5-1905, nông dân nổi dậy ở nhiều nơi đánh vào dinh cơ của địa chủ phong kiến, thiêu hủy văn tự, khế ước, lấy của người giàu chia cho người nghèo. - Tháng 6-1905, thủy thủ chiến hạn Pô-tem-kin khởi nghĩa. Nhiều đơn vị hải quân, lục quân khác cũng nổi dậy. - Tháng 12-1905, khởi nghĩa vũ trang ở Mát-xcơ-va nhưng thất bại. - Phong trào đấu tranh trên toàn nước Nga còn kéo dài đến giữa năm 1907 mới chấm dứt. Loigiaihay.com
Trình bày nguyên nhân và diễn biến của Cách mạng Nga 1905 – 1907.Chi tiết Chuyên mục: Bài 7: Phong trào công nhân quốc tế cuối thế kỉ XIX - đầu thế kỉ XX - Nguyên nhân: Thất bại trong cuộc chiến tranh Nga - Nhật (1904-1905) làm cho nền kinh tế, chính trị, xã hội ở Nga lâm vào khủng hoảng trầm trọng. Từ cuối 1904 phong trào phản chiến đã nổ ra khắp nơi. Khắp nước Nga vang lên khẩu hiệu "Đánh đổ chế độ chuyên chế", "Đả đảo chiến tranh", "Ngày làm 8 giờ", lớn nhất là phong trào của công nhân, nông dân, binh lính diễn ra trong những năm 1905 - 1907. - Diễn biến: + Lãnh đạo: giai cấp công nhân Nga, đứng đầu là Lê-nin và Đảng Bôn-sê-vích.
+ Ngày 9-1-1905, 14 vạn công nhân Pê-téc-bua đưa bản yêu cầu sách lên nhà vua (Nga hoàng) nhưng bị đàn áp đẫm máu. + Tháng 5-1905, nông dân nổi dậy ở nhiều nơi đánh vào địa chủ phong kiến đã thiêu hủy văn tự, khế ước, lấy của nhà giàu chia cho dân nghèo. + Tháng 6-1905, thủy thủ chiến hạn Pô-tem-kin khởi nghĩa. + Tháng 12-1905, khởi nghĩa vũ trang ở Mát-xcơ-va nhưng thất bại. (Nguồn: trang 50 sgk Lịch Sử 8:) Nông dân nghèoNăm 1916, 3/4 dân số Nga bao gồm nông dân sống và làm nông nghiệp trong các ngôi làng nhỏ. Về lý thuyết, cuộc sống của họ đã được cải thiện vào năm 1861, trước đó họ là những người nông nô thuộc sở hữu và có thể được mua bán bởi các chủ đất của họ. Năm 1861, nông nô được trả tự do và cấp cho một số lượng nhỏ ruộng đất, nhưng đổi lại, họ phải trả lại cho chính phủ một khoản tiền, và kết quả là hàng loạt các trang trại nhỏ lâm vào cảnh nợ nần chồng chất. Tình trạng nông nghiệp ở miền trung nước Nga rất nghèo nàn. Các kỹ thuật canh tác tiêu chuẩn đã lạc hậu sâu sắc và có rất ít hy vọng cho sự tiến bộ thực sự do nạn mù chữ phổ biến và thiếu vốn. Các gia đình chỉ sống trên mức đủ sống, và khoảng 50 phần trăm có một thành viên đã rời làng để tìm việc khác, thường là ở các thị trấn. Khi dân số miền Trung Nga bùng nổ, đất đai trở nên khan hiếm. Lối sống này hoàn toàn trái ngược với lối sống của những chủ đất giàu có, những người nắm giữ 20% đất đai trong các điền trang lớn và thường là thành viên của tầng lớp thượng lưu Nga. Các vùng phía tây và phía nam của Đế chế Nga khổng lồhơi khác, với một số lượng lớn hơn những nông dân khá giả và các trang trại thương mại lớn. Kết quả là vào năm 1917, một lượng lớn nông dân bất mãn, tức giận trước những nỗ lực gia tăng nhằm kiểm soát họ của những người thu lợi từ đất đai mà không trực tiếp làm việc đó. Đại đa số nông dân kiên quyết chống lại sự phát triển bên ngoài làng và mong muốn quyền tự trị. Mặc dù phần lớn dân số Nga được tạo thành từ nông dân nông thôn và nông dân thành thị, tầng lớp trên và trung lưu biết rất ít về cuộc sống thực sự của nông dân. Nhưng họ đã quen thuộc với những câu chuyện thần thoại: cuộc sống chung dưới đất, thiên thần, thuần khiết. Về mặt pháp lý, văn hóa, xã hội, nông dân trong hơn nửa triệu khu định cư được tổ chức bởi chế độ cộng đồng hàng thế kỷ. Các cộng đồng nông dân tự quản của mirs , tách biệt với giới tinh hoa và tầng lớp trung lưu. Nhưng đây không phải là một xã vui vẻ, đúng luật; đó là một hệ thống đấu tranh tuyệt vọng được thúc đẩy bởi những điểm yếu của con người là ganh đua, bạo lực và trộm cắp, và mọi nơi đều do các tộc trưởng cao tuổi điều hành. Ở miền trung nước Nga, dân số nông dân đang tăng lên và đất đai ngày càng cạn kiệt, vì vậy mọi con mắt đều đổ dồn vào giới tinh hoa đang buộc những người nông dân mắc nợ phải bán đất để sử dụng cho mục đích thương mại. Ngày càng có nhiều nông dân đi đến các thành phố để tìm việc làm. Ở đó, họ đô thị hóa và áp dụng một thế giới quan mới, mang tính quốc tế hơn - một thế giới quan thường coi thường lối sống nông dân mà họ để lại. Các thành phố quá đông đúc, không có kế hoạch, trả lương thấp, nguy hiểm và không được kiểm soát. Bất hòa với giai cấp, mâu thuẫn với các ông chủ và giới tinh hoa của họ, một nền văn hóa đô thị mới đã hình thành. Khi lao động tự do của nông nô biến mất, giới tinh hoa cũ buộc phải thích nghi với bối cảnh canh tác tư bản, công nghiệp hóa. Kết quả là, tầng lớp tinh hoa hoảng loạn buộc phải bán đất đai của họ và lần lượt bị sa sút. Một số, như Hoàng tử G. Lvov (Thủ tướng dân chủ đầu tiên của Nga) đã tìm mọi cách để tiếp tục công việc kinh doanh nông trại của họ. Lvov trở thành nhà lãnh đạo zemstvo (cộng đồng địa phương), xây dựng đường xá, bệnh viện, trường học và các nguồn lực cộng đồng khác. Alexander IIIsợ zemstvos, gọi họ là quá tự do. Chính phủ đã đồng ý và tạo ra các luật mới nhằm cố gắng thu hút họ. Các thủ lĩnh đất đai sẽ được cử ra ngoài để thực thi chế độ cai trị của Sa hoàng và chống lại phe tự do. Điều này và những cải cách chống đối khác đã tác động ngay đến những người cải cách và tạo ra âm điệu cho một cuộc đấu tranh mà Sa hoàng không nhất thiết sẽ giành chiến thắng. Mục lục
Hoàn cảnhSửa đổiHoàng đế Nikolai II (1868 - 1918) Ở các nước Tây Âu, những cuộc cách mạng tư sản bùng nổ, cuộc cách mạng công nghiệp phát triển lớn mạnh. Những sự kiện này đã ảnh hưởng đến đế quốc Nga: triều đình Nga thực hiện một số cải cách quan trọng, chế độ nông nô bị bãi bỏ, công cuộc công nghiệp hóa được thực hiện, hiến pháp được cải cách. Mặc dù vậy, những cải cách này không đánh sập được chế độ phong kiến: bước sang đầu thế kỷ XX, nước Nga vẫn còn là một nước quân chủ chuyên chế do Sa hoàng Nikolai II đứng đầu, có nền chính trị và kinh tế lạc hậu. Thế nhưng, Nga vẫn bước vào giai đoạn đế quốc chủ nghĩa. Vì vậy, Nga bấy giờ là một đế quốc quân phiệt, có những bản sắc riêng.[2] Điều này đã khiến cho mâu thuẫn trở nên thật phức tạp và gay gắt tại Nga:
Đảng Công nhân xã hội dân chủ Nga được thiết lập vào tháng 7 năm 1903, thông qua cương lĩnh, Đảng này khẳng định nhiệm vụ chủ yếu là làm cách mạng xã hội chủ nghĩa, đánh đổ chính quyền của bọn tư bản, thành lập chuyên chính vô sản. Nhiệm vụ trước mắt là đánh đổ chế độ Sa hoàng, thành lập nước cộng hoà, thi hành những cải cách dân chủ, giải quyết vấn đề ruộng đất cho nông dân.[2] Năm 1904, Sa hoàng đẩy nước Nga vào cuộc chiến tranh với Nhật Bản. Với thất bại của Nga trong chiến tranh Nga-Nhật (1904 - 1905), tình hình Nga trở nên khủng hoảng nghiêm trọng. Ở khắp nơi, người ta thực hiện những phong trào phản chiến. Tại thủ đô Sankt-Peterburg, Moskva và nhiều tỉnh, thành phố khác, nhiều cuộc biểu tình thị uy diễn ra, dưới sự lãnh đạo của Đảng Công nhân Xã hội Dân chủ Nga. Những sự kiện này đã châm ngòi lửa cho cuộc cách mạng năm 1905.[2] Diễn biếnSửa đổiThảm sát Chủ nhật đẫm máu tại thủ đô Sankt Peterburg. Khởi đầu Cách mạng 1905 là sự kiện công nhân bị tàn sát dã man vào ngày 9 tháng 1 năm 1905, ngay tại thủ đô Sankt-Peterburg. Trong ngày này, cố đạo Gapone dẫn đầu đoàn biểu tình ôn hoà, trong đó có 30.000 công nhân tiến đến Cung điện Mùa Đông (cung điện của Nga hoàng). Đoàn biểu tình không mang vũ khí, lại còn cầm cờ xí, tượng thánh, hình ảnh hoàng đế, cố đạo Gapone cũng chỉ đệ trình một đơn thỉ nguyện cải cách chính trị và xã hội lên Nikolai II. Thế nhưng, hoàng đế Nikolai II hạ lệnh cho bắn vào quần chúng. Hậu quả là hơn 1.000 người thiệt mạng và 5.000 người bị thương. Sự kiện này - được gọi là vụ thảm sát "Ngày chủ nhật đẫm máu (1905)" - đã khiến nhân dân thủ đô Sankt-Peterburg căm phẫn.[2] Ngày 17 tháng 10 năm 1905 qua nét vẽ của Ilya Repin. Vụ thảm sát "Ngày chủ nhật đẫm máu" đã khiến cho phần lớn thợ thuyền không còn lòng tôn kính đối với chế độ Sa hoàng nữa. Sau đó, nhiều cuộc biểu tình, bãi công và binh biến của công dân và cả nông dân diễn ra. Những cuộc bãi công, biểu tình nói trên mang tính chính trị không nhỏ, dẫn đền việc công nhân Moskva và nhiều thành phố khác khởi nghĩa vũ trang vào tháng mười hai|tháng 12 năm 1905, đây là sự kiện đỉnh điểm của Cách mạng Nga (1905). Triều đình Sa hoàng đã cho quân đàn áp trong biển máu. Cùng năm đó, trên chiếc thiết giáp hạm "Pô-tem-kin", thủy thủ nổi dậy vào tháng sáu|tháng 6. Cuộc nổi dậy của thủy thủ tàu "Pô-tem-kin" được xem là cuộc đấu tranh đầu tiên của quân đội và hải quân. Đến tháng 11 năm 1905, tại Sevastopol, một cuộc nổi dậy lớn thủy thủ và binh sĩ bùng nổ. Phong trào này do Xô-viết với đại biểu là công nhân, thuỷ thủ và binh lính lãnh đạo. Cách mạng thoái trào ngày năm 1907 và cuối cùng đã kết thúc vào ngày 19 tháng 12 năm 1907, theo lời kêu gọi Ban chấp hành Đảng bộ Bolshevik thành phố Moskva, cuộc chiến đấu có vũ trang chấm dứt để tránh tổn thất.[2] Trong thời gian Cách mạng, các Xô Viết mà đại biểu là công nhân, nông dân và binh lính được hình thành. Sự trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bốSửa đổiNhững năm 1904 và 1907 là giai đoạn suy yếu của các phong trào quần chúng, chẳng hạn như các cuộc bãi công và các cuộc biểu tình chính trị, nhưng cũng là giai đoạn trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bố chính trị. Tổ chức Đấu tranh thuộc Đảng Xã hội Cách mạng Nga, Tổ chức đấu tranh thuộc Đảng Xã hội Ba Lan và những nhóm đấu tranh Bolshevik đã thực hiện nhiều vụ ám sát, nhằm vào các công chức và cảnh sát, và trộm cướp. Giữ năm 1906 và 1909 các nhà cách mạng đã tiêu diệt 7.293 người, trong số đó có 2.640 người là quan chức, và làm 8,061 người bị thương.[3] Những cái tên nổi bật đã bị ám sát của bao gồm:
Answers ( )
1. Nguyên nhân xảy ra Cách mạng tháng Mười NgaSau Cách mạng tháng Hai, tình hình nước Nga tồn tại song song hai chính quyền đó là: chính phủ lâm thời của giai cấp tư sản và các xô viết đại biểu công nhân và binh lính. Sau khi nắm được chính quyền, chính phủ lâm thời đã không giải quyết những vấn đề đã hứa trước đó như vấn đề ruộng đất của nông dân, việc làm cho công nhân, tình trạng thiếu lương thực và nhất là quyết theo đuổi chiến tranh đế quốc đến cùng. Trái với kỳ vọng của người dân Nga, lãnh đạo chính phủ lâm thời là Alexander Kerensky vẫn muốn nước Nga tiếp tục tham gia Thế chiến thứ nhất để tranh giành quyền lực với Đế quốc Đức và Đế quốc Áo – Hung, bất kể việc đất nước đã trở nên kiệt quệ và thương vong của binh sỹ đã quá lớn (tới giữa năm 1917, gần 2 triệu lính Nga đã tử trận và khoảng 5 triệu bị thương). Tâm lý phản chiến dâng cao trong binh sỹ, người dân ở hậu phương cũng bất bình vì hy vọng có được hòa bình đã tan vỡ. Trong hoàn cảnh đó, lãnh tụ của Đảng Bôn-sê-vích, Vladimir llyich Lenin từ Thụy Sĩ trở về nhà ga Phần Lan ngày 3 tháng 4 năm 1917 đã nhận được sự ủng hộ rất lớn của nhân dân Pê-tơ-rô-grát. Cáng ngày chính phủ lâm thời của Kerensky càng tỏ ra yếu kém, bất lực, không thể điều hành nổi đất nước. Từ mùa thu năm 1917, nước Nga đã lâm vào một cuộc khủng hoảng rất trầm trọng. Nền kinh tế đất nước đứng trước thảm họa, sản xuất công nghiệp chỉ bằng 36,4% so với năm trước, nông nghiệp cũng sụt giảm, giao thông vận tải hầu như bị tê liệt. Nạn đói đã xảy ra ở nhiều vùng trong nước, nhất là ở các thành phố. Ngoài mặt trận, quân đội Nga tan rã hàng loạt, quân đội Đức liên tiếp chiếm được nhiều vùng lãnh thổ của Nga. Trong hoàn cảnh đó, người dân Nga cảm thấy rất bất bình với Chính phủ lâm thời. Vào đầu tháng 10 năm 1917 không khí cách mạng bao trùm cả nước Nga, Lenin về nước trực tiếp lãnh đạo khởi nghĩa vũ trang giành chính quyền. |