Sinh tử văn công thụ đều mang thai

Tác giả: Tiêu

Thể loại: Boyslove, cổ trang, sinh tử văn, tiểu công mang thai.

Cô Nương Lẳng biên tập dựa trên QT, Lingoes.

Cho: Gấu Gấu a~, Tiểu Lộc và tất cả những ai chấp nhận được thể loại nhảm này.

Have fun.

Mở

Điện Ngọc hoàng triều nghiệp lớn đã mười một năm, quốc thái dân an, tứ hải thái bình. Thương nhân nơi nơi tụ hội về chốn kinh sư việc đầu tiên đương nhiên phải hướng tới cửa các Vương tôn quý tộc để dâng trình những hàng hóa trân quý họ mang về từ vùng biển xa.

Trong số này có một người mang về món hàng khiến ai ai cũng phải tò mò. Chính là một hạp “Ngưng Duyến Châu” do hải thương họ Thôi mang về từ “Bồng Lai đảo” truyền thuyết.

Tương truyền, trên Bồng Lai đảo cư dân mặc dù tuấn dật phi phàm nhưng đều là nam tử (ực ực… *_*). Những người này đều vì lánh xa thế tục mà tới đây, vốn không muốn cùng hồng trần dây dưa nhưng cũng không thể đoạn tuyệt huyết mạch, cho nên vị Bồng Lai đảo chủ – vẫn thường được ca ngợi Vô sở bất năng*  – liền luyện ra một bí dược có thể khiến Nam Nam sinh tử. Dược này nuốt vào, nam nhân trong người (đừng hỏi tác giả nó là vị trí nào, bởi vì chưa nhìn ra được nơi sẽ… xuất) cũng có thể châu thai ám kết*, mãn chín tháng sau sẽ sinh hạ một … quả trứng*, mà trứng này thì bắt buộc phải do cái người… không kết thai kia ấp ở bên người thêm ba tháng nữa (vấn đề này thỉnh quý độc giả tham khảo phương thức phân công của các cặp đôi… chim cánh cụt). Trong vòng ba tháng này trứng sẽ từ từ to dần, một năm sau mới có một tân sinh mạng phá vỏ chui ra! Cũng vì tuân theo truyền thống của đảo, tất cả các hài tử đều là nam anh, kế thừa huyết mạch song phương, là duyên phận ngưng kết, là tinh hoa đất trời, là ái tình thăng hoa~~~.

Trước nay Ngưng Duyến Châu của Bồng Lai đảo chưa từng truyền ra ngoài, hải thương họ Thôi không hiểu uốn ba tấc lưỡi kiểu chi mà ai nấy đều tin, còn nghe nói có người chịu đứng làm chứng đó là hàng thật nữa… Tóm lại rằng trong hạp tổng cộng trên dưới hai hàng đặt mười hai viên hạt châu trong suốt, lóng lánh, to bằng hạt anh đào chỉ vỏn vẹn một khắc sau đã được mười hai vị công tử bí ẩn mua hết. Thậm chí hàng còn chưa kịp trưng ra tiệm.

đồng thời, mười hai vở nhạc kịch đặc sắc Long Dương ái ái ân ân cũng kéo màn, tất cả chỉ vì một sai lầm trí mạng.

Sai lầm ở đây chính là, Thôi lão bản kiếm tiền được khoái chí, khoái chí đến nỗi ông ta mải đếm tiền mỏi tay, tính ra bận quá mà quên không nhắc nhở mười hai vị công tử tiêu sái tuấn tú đến mua hàng kia rằng: Hạt châu đó không giống như phương thức thụ thai thông thường là người ăn vào sẽ mang thai mà phải là do người “gieo” ăn, về sau lợi dụng quá trình ân ái khiến cho thân thể người nào phù hợp nhất sẽ hoài thượng hài tử ~~~

Thì cũng cho là Thôi lão bản nói thiếu bước tối trọng yếu, còn người mua lại chẳng nghi ngờ cứ chiếu theo “suy luận” của chính mình, thuận theo tập quán thông thường mà nghĩ.

Kết quả là thói quen hại chết người, không lâu sau kinh thành xuất hiện mười hai chàng tiểu công đều mang thai, chẳng ai ngoại lệ…

Toàn bộ… chết ở chữ… “Tưởng”… rồi !!!.

I

 Nhà có thai phu

Chi:

Bảo chủ dữ hồng nho

(Bảo chủ cùng học giả uyên thâm)

Quân Thiên Bảo, tổ chức hắc đạo đứng đầu tam tỉnh miền bắc. Vị bảo chủ chính là Long Kinh Phong, tên tuổi dậy sóng giang hồ tứ phương.

Năm đó, Long bảo chủ tuổi gần hai mươi liền tiếp nhận vị trí mà tình thế lúc này: nội bộ lục đục chia năm xẻ bảy còn bên ngoài cường địch như hổ đói rình mồi bao quay. Tình huống chẳng khác nào cầm khoai nóng phỏng tay, vậy mà chỉ dựa vào ngạo thế quyết đoán bức nhân cùng võ công vô địch, một thời gian ngắn y đã đưa Quân Thiên Bảo trở thành Thái Sơn Bắc đẩu của Hắc đạo, hùng cứ bắc phương.

Trải qua bảy năm, không ai còn dám nghi ngờ vị bảo chủ anh tuấn vĩ ngạn, tàn bạo thiếu nhân tính này, đương nhiên không ai dám cãi một nửa lời đối với một tiếng hừ của y… Chẳng qua là, uy nghiêm của Long Kinh Phong cũng chỉ duy trì đến khi y “chạm mặt” một vị thư sinh trẻ tuổi, văn tú, học vấn uyên thâm tên Cố Viễn Hàm.

Giống như mê loạn rơi vào bể tình.

Long bảo chủ nhân buổi Tây Hồ đạm nguyệt, cao hứng du thuyền bắt gặp Cố Viễn Hàm xuất khẩu thành chương, cười say kim cổ lập tức nhất kiến chung tình. Về sau không ngần ngại mà sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để theo đuổi nam nhân kia tới cùng. Thậm chí còn dùng vô vàn hành vi ám muội ép buộc văn sĩ hào hoa phong nhã. Hai người ngươi chết ta sống, ngươi đuổi ta trốn… Rốt cuộc trời không phụ kẻ có tâm, gạt bỏ lễ giáo, vân khai kiến nguyệt để cho Long Kinh Phong cuối cùng cũng đạt sở nguyện, kiện mã tái giai nam*, vinh quy bái tổ.

Cũng từ đây sự trang nghiêm của tổng dinh Quân Thiên Bảo bị đe dọa nghiêm trọng. Năm ngày ba tật, luôn luôn vang vọng lời qua tiếng lại tranh chấp của Bảo chủ và hồng nho*. Thông thường tiểu sự sẽ trước giường tiêu thất hiềm khích, đại sự thì phải chờ sau ba ngày Long Kinh Phong ôm chăn ngủ thư phòng mới tán đi. Bất quá, chưa từng có lần nào hai người ầm ĩ như hôm nay, phảng phất như đem toàn bộ đồ đạc trong phòng đập tan vẫn còn ngại chưa đủ!!!

Mấy tên gia nhân hầu hạ bên ngoài đã bắt đầu xòe tay đánh cuộc xem lần này bảo chủ sẽ ngủ thư phòng bao nhiêu đêm thì cửa phòng két một tiếng, mở ra. Vị Cố học giả nho nhã suy sụp lê bước, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Duy thiếu nữ cùng tiểu nhân khó chiều là vậy…”, rồi sau đó ngẩn ngơ ôm một chiếc chăn thật dày, hướng thư phòng đi tới.

Rất, rất lâu sau, mấy tên gia nhân coi cửa mới vãn hồi được cằm từ dưới đất lên, nghẹn ngào thốt lên một tiếng…

Làm sao vậy? Làm sao thế này? Mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây chăng~?

Cớ làm sao người ngủ thư phòng lại không phải ngài bảo chủ da dày thịt béo mà đổi thành vị thư sinh trói gà không chặt Cố hồng nho?!

Bảo chủ bình sinh không phải sủng ái nhất Cố Tiên sinh đó sao?! Ngài … không đau lòng sao?

Trên thực tế Long Kinh Phong lòng có đau hay không chúng ta cứ hậu xét, điều quan trọng là bây giờ Cố Viễn Hàm thật xót buốt tâm can. Hắn thật sự không đành lòng xát muối thêm vào nỗi đau của kẻ “trộm gà không được còn mất nắm gạo” kia. Đành phải ngọt nhạt trấn an người đang hết sức giận dữ sau khi phát hiện ra sự thật chết người… ôi thôi thôi… cổ nhân đã tuyên: Người mang thai là ưu tiên số một, tuân thủ nguyên tắc này, hắn đành lần đầu tiên vì cãi cọ giữa hai người chấp nhận ôm chăn đi thư phòng tị nạn vậy.

Song xúc cảm mênh mông, kích động khó có thể ngủ. Trằn trọc suốt một đêm, sáng sớm ngày thứ hai Cố Viễn Hàm liền cầm một danh sách dài các tên hay, tên ý nghĩa, tên hàm súc… đồng thời có dẫn chứng, điển tích điển cố đầy đủ đi kèm… nhanh chóng chạy tới cửa phòng Long Kinh Phong, không sợ chết mà gõ cửa đầy phấn khích: “Kinh Phong a~~~ ngươi nói, hài tử nhà chúng ta là họ Long hay họ Cố đây?”

“đừng phiền ta… tránh ra…”

“Lời ấy sai rồi, ta là cha hài tử trong bụng ngươi, há có thể vứt bỏ hai người không để ý sao ? ”

“Câm miệng….”

“Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ a, ta chỉ đang nói đạo lý ….”

“Có tin hay không nếu dám nói thêm câu nữa ta liền bóp chết ngươi….”

“Không tin, ngươi sao nỡ.”

“Ta…” Trong phòng, Long Kinh Phong mặt đầy hắc tuyến, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

Từ đó về sau trên dưới Quân Thiên Bảo gà bay chó sủa, kinh tâm động phách mà trôi qua chín tháng.

Nguyên do đều tới từ vị Long Bảo chủ hỉ nộ vô thường, gần đây tâm tính này mỗi lúc mỗi trầm trọng. Hơi một chút là giận tím mặt, kẻ nào vô ý vuốt râu hùm là một đường “thăng”, cơ hồ già trẻ lớn bé trong nhà không ai may mắn thoát được. Chỉ có vị Cố hồng nho bình thường tùy tiện ít nói lại thong dong. Học đường cũng nghỉ, thi hội cũng dời ngày, tiệc mời cũng không tới, ngày ngày dính lấy Long Kinh Phong bên cạnh, đuổi cũng không đi.

Ngày ngày đều cầm tờ giấy tuyên thành xun xoe bên cạnh, chạy trước bước sau, cười tới không khép được miệng:

“Kinh Phong~~~ nói xong rồi đó nha~ hài tử giống ngươi thì họ Long, giống ta thì họ Cố ~~~ Không được đổi ý nha~~~”

“Ngươi….”

Không nghĩ Cố Viễn Hàm trước nay ra vẻ đạo mạo thì ra cũng là một phường ngụy quân tử cháy nhà hôi của! Long Kinh Phong tay che miệng nôn khan không ngừng, mắt trừng to ôm hận liếc nhìn cái người yêu không được, oán không xong kia. Hai hàng lông mày cau chặt cố gắng bình tức cơn cuộn lên xuống của dạ dày, lạnh giọng gọi vị đường chủ Truy Sát đường thân tín:

“Hạ mười hai đạo lệnh truy sát, nhất định phải thay ta tìm giết một người!”

“Tuân mệnh ! Xin bảo chủ đích danh”

“… tên hải thương nhân họ Thôi, các ngươi đi ngay”

“Vâng… a… xin bảo chủ cho tội danh, vì sao giết?” Ngơ ngác nhìn.

“Ta thích! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì…” Thẹn quá thành giận rống to.

Thấy thế, Cố Viễn Hàm cười cười, đối với tên đường chủ đang bị quát cho đến ngây ngốc sững sờ phía dưới an ủi:

“Chớ để ý~~~ người mang thai nha, có chút kích động thần kinh, ngươi nghe qua rồi bỏ, cuồng ngôn cuồng ngữ, không cần để ý, không cần để ý a.”

“Cố Viễn Hàm —— ngươi nói gì —— ác…”

Long Bảo chủ anh minh thần võ sắc mặt đại biến đang muốn lên tiếng ngăn cản nhưng ánh mắt bất chợt tối đi, bất đắc dĩ ngồi thụp xuống, miệng không ngừng ậm ọe. Cố Viễn Hàm nhẹ hạ mắt… thủ hạ rút lui….

Người… cứ chuyên tâm nôn nghén đi thôi~~~~

****

II.

Nhà có thai phu

Chi

Thiếu gia và nam nô

少爷与男奴

Triêu gia không chỉ tài phú nhất đẳng cố kinh, kim tiền át thiên hạ mà Triêu gia nhị thiếu gia càng tài mạo song tuyệt, học phú ngũ xa*.

Song, nếu quý khách đến hỏi thăm… người vừa kim tiền dư đủ vừa rảnh rỗi nhàn hạ, hào hoa phong nhã, hưởng hết mọi ưu ái của ông trời Triêu Tịch Lam – Triêu gia Nhị công tử bình sinh yêu thích nhất điều gì ? Mười người láng giềng hết cả mười, trăm miệng một lời sẽ trả lời cho quý khách biết : Hắn ta – Nhị thiếu gia đời này yêu thích nhất chính là thể diện chính hắn…

« Nhị thiếu gia… Ngài chịu khó ăn chút đồ ăn, ngài nếu cứ thế này… thân thể làm sao chịu nổi »

Vũ Trừng đưa đôi con mắt ưu thương xen lẫn xót xa nhìn thanh niên tuấn mĩ đang giận dỗi nằm vật trên giường êm ấm. Hiện giờ Nhị thiếu gia đã tuyệt thực đến ngày thứ ba, Vũ Trừng vẫn giữ nguyên dáng đứng khom lưng cúi người, phủng trên tay bát canh bổ, tư thế dễ làm người ta đau muốn gẫy cả lưng – vậy mà y đã giữ nguyên cả nén hương thời gian không đổi, miệng không ngừng dỗ dành. Phát hiện rằng mặc kệ mình đau khổ khẩn cầu ra làm sao thì người kia vẫn làm như không thấy, y chỉ còn biết thở dài, vừa bực mình vừa buồn cười, vừa giận vừa thương.

Ba ngày trước đây, có chuyện phi thường xấu xảy ra…

***

Toàn bộ cố kinh này ai là không khắc sâu trong tâm tưởng một điều : người ta có thể trộm của Triêu Tịch Lam tiền, có thể tước của hắn phẩm hàm quan vị nhưng tuyệt nên giữ một tý teo trí khôn để đừng mưu toan tổn hại đến lòng tự ái vốn mỏng còn hơn cánh ve của hắn. Nếu không, nhẹ thì Triêu Tịch Lam sẽ tới tận cửa tìm người đó lý luận thêm liều chết, nặng thì tìm cách đánh đuổi khỏi nơi ở, thành kẻ tứ cố vô thân…

Chuyện ban đầu của Vũ Trừng và Triêu Tịch Lam cũng thật vất vả sóng gió, vượt qua muôn ngàn khó khăn. Dẫu lưỡng tình tương duyệt nhưng lại vướng vấn đề « thể diện Nhị Thiếu Gia », Vũ Trừng thông cảm với nỗi lo của Triêu Tịch Lam, nếu như chuyện Long Dương chi hảo này mà truyền ra ngoài, hắn thật không còn mặt mũi nào đi « nhìn » thiên hạ… Rút cuộc Vũ Trừng chịu ủy khuất, chấp nhận yêu cầu cực kỳ vô lý của tình nhân, nam phẫn nữ trang mà « gả » về Triêu gia. Thật may mắn không có bất kỳ ai, bất kỳ ngoại nhân nào phát hiện được mỹ thiếu nữ thướt tha mềm mại mới được gả vào Triêu phủ kia chính là nam nô cách đây mười mấy năm được Triêu lão gia gia mua về.

Vốn tưởng rằng kể từ đó tình cảm lưỡng toàn, gió êm sóng lặng rồi. Không ngờ cách đây dăm tháng, mấy tên nhà quê lắm mồm bắt đầu lê la buôn chuyện, gì mà « Triêu nhị phu nhân  phạm thất xuất chi ác, gả về đã bốn năm không có con nối dòng… »  rồi lại còn « … phải chăng Triêu Nhị công tử, trời xanh đố kị anh tài nên… không có bản lĩnh XXOO khiến phu nhân mang thai ? ~~~ »

Cổ nhân đã dạy : ba con vịt với một kẻ lắm mồm thành cái chợ. Một đồn mười, mười đồn trăm sức mạnh của lời đồn đại thật không thể xem thường, huống chi… Triêu nhị thiếu gia kia hận nhất… có người lén chửi hắn !

Kết quả là, ba ngày trước không biết hắn lấy được từ đâu ra một viên dược hoàn lóng lánh đẹp xinh như dạ minh châu, dụ dỗ Vũ Trừng nuốt vào, lại nói rằng nếu nuốt xuống thì mấy cái tên rảnh rỗi lắm chuyện kia cứng miệng không thể nói nhà chúng ta có vấn đề nữa. Dựa vào tính cách từ nhỏ tới lớn luôn luôn tôn thờ Nhị thiếu gia , cho dù Triêu Tịch Lam đưa tới là độc dược thì Vũ Trừng cũng không ngần ngại !

Song ~ đêm đó… y thà rằng viên dược mình ăn chính là độc dược đi ! Nếu như thế giờ không đứng đây dè dặt nhìn thảm trạng : Triêu Tịch Lam ảm nhiên thất sắc, ai oán không thấy tương lai mà vật vã trên đệm ấm chăn êm, ảo não không thiết sống… ngoại trừ đau lòng… đau lòng… xót xa cũng chẳng thể giúp gì…

« Nhị thiếu gia… van ngài đừng sính cường… ngày hôm nay thân thể của ngài không còn riêng mình ngài.. »

Vô kế khả thi, Vũ Trừng quỳ rạp xuống trước giường, miệng ngậm một ngụm canh thuốc tính mớm cho Triêu Tịch Lam đang vùng vẫy không ngừng.

« Tránh ra ! Ngươi biết cái gì… » Chật vật lau khóe miệng, người đang nằm vật vã không một chút lĩnh tình, trợn mắt nhìn kẻ ‘bị hại vô tội’ một cái rồi bi thiết lăn một vòng trên giường, khàn khàn oán trách : « Ta là trượng phu ! Ngươi là thê tử ! hiện tại làm sao mang thai lại chính là ta mà không phải ngươi… Ngươi, ngươi bảo ta bây giờ biết ăn nói ra sao với mọi người…. Thảm rồi ! Thảm chết ! Mặt mũi nào nhìn ai »

« Nhị thiếu gia… Vũ Trừng và ngài đều là nam nhân a… »

« Cho nên mới đáng ghét mà ! đáng ghét ! Nếu ngươi là nữ nhân thì tốt rồi ! Không cần tiêu nhiều bạc như vậy giờ lại rước tội vào người ?! »

« Thiếu gia… Ngài… »

« Thật đáng ghét ! Ta còn cùng tên Trầm công tử cách vách đánh cuộc mấy tháng nữa sẽ làm phụ thân trước hắn ! Cha* còn chưa được làm đã lên chức mẫu ! Mặt mũi nào để sống ! thể diện của ta a~~~~ Thể diện của ta a~~~~ »

« … Nhị – Thiếu – Gia »

Không thể nhịn hơn nữa, cặp lông mày tú khí của Vũ Trừng dựng thẳng, buông rơi chiếc bát vẫn cẩn thận cầm trên tay từ trước. Tiếng vỡ thanh thúy cắt đứt tràng oán trời trách đất của Triêu Tịch Lam, hắn khiếp sợ quay lại nhìn thì bắt gặp lưỡng đạo ánh mắt nghiêm nghị, lãnh mạc không hề giống một Vũ Trừng dịu ngoan động lòng người mười mấy năm qua. Theo bản năng, Triêu Tịch Lam co rụt vai: « ối, làm sao…»

« Nhị thiếu gia… ta yêu ngài, vì niềm vui của ngài mà ta không ngại sắm vai bất kì người nào! Thế nhưng, mặc dù ta không để ý thể diện ta lại rất coi trọng tình thâm… Thì ra là như vậy, cuộc sống của ngài là sống vì ánh mắt mọi người chung quanh. Vì thể diện, ngài không tiếc tự hành hạ bản thân, cũng mặc kệ tiểu hài tử vô tội phải chịu cùng »

Nghĩa chính từ nghiêm, Vũ Trừng nói ra những phần bất mãn mà trước nay y vẫn cho rằng mình có thể dung túng đối phương đến già cũng không nhịn. Y đau xót ý vị thâm trường nhìn Triêu Tịch Lam vừa bị mình dọa cho đến phát ngốc, nằm đơ trên giường đệm êm.

Một hồi lâu sau, Vũ Trừng dứt khoát xoay người, không luyến lưu, không một lời giật xuống áo lụa quần thêu, xả tan tóc búi ngọc trâm. Mặc lên nam trang vải bố, tóc đen tùy tiện vãn kết… khôi phục thành một nam nhi tuấn tú, chân diện mục của y.

Lúc này Triêu Tịch Lam đang chết sững cứng đờ trên giường, nhìn thấy y đi ra ngoài mới đột nhiên giật mình, cuống quýt:

« Vũ, Vũ Trừng! Ngươi, ngươi điên rồi sao….»

« Nhị thiếu gia, ta cảm giác chưa bao giờ thanh tĩnh như hiện giờ»

« Ngươi, ngươi rốt cuộc là tức giận cái gì a! Mang thai là ta ! Mất thể diện cũng là ta! Ngươi ở đó phát hỏa cái gì ? »

« Hoài thai hài tử của chúng ta là mất thể diện sao? A.. ta hiểu rồi… Nhị thiếu gia, ban đầu ta nghĩ ngài hạ mình yêu thích kẻ nam nô thân phận thấp kém như ta là chứng minh ta so sánh với thể diện của ngài quan trọng hơn. Thế nhưng, thật ra thì ngài yêu… vẫn là hư danh hư vô mờ mịt đó thôi ! »

« Ta… »

« Không sai, ngài là nam tử, ta cũng giống vậy ! Nếu là Nhị thiếu gia sợ giờ đây không nhấc nổi đầu lên được thì bằng vào điều kiện của ngài chỉ cần một tờ tuyển thê tuyên ra có không biết bao đàng hoàng khuê nữ mong chờ tác hợp. Ta đây vốn là mối họa uy hiếp thể diện của ngài, chi bằng nhanh chóng biến mất tốt hơn »

Nói xong nhấc chân, kiên quyết bước ra ngoài.

« đợi một chút ! Ngươi muốn đi đâu… »

Hối hận tràn đầy khuôn mặt, Triêu Tịch Lam thất kinh cuống quýt gọi to. Nhưng mà người trước mắt một bước dứt khoát ra đi, tựa Khinh Kha không quay đầu nhìn lại khiến cho lần đầu tiên trong đời trái tim Triêu Nhị thiếu gia co rút muốn nghẹt thở. Lại nghe thanh âm vọng lại :

« Ta đi tìm thương nhân họ Thôi kia, buộc hắn giao ra dược hoàn xử lý thai »

« Không cho….»

Dường như bị câu trả lời của Vũ Trừng đánh rớt xuống mười tám tầng địa ngục, Triêu Tịch Lam bất chấp tất cả ! Chân không nhảy phắt khỏi giường êm chăm ấm, vội vàng chạy lên ôm chặt bóng lưng gầy mảnh phía trước.

Không phải nữ nhân thì sao ? Không thể sinh dưỡng thì đã làm sao ?

Cái thứ hạnh phúc người khác nói có thật chắc là hạnh phúc hắn cảm thấy chăng ?

Người khác nói hắn bất hạnh… chỉ cần cùng người mình yêu ở chung, làm sao sẽ cảm thấy không hạnh phúc đây ?

Quản gì ai đúng ai sai… quản gì miệng lưỡi thiên hạ.

Yêu… tại sao luôn là tới khi hối hận mới phát hiện… mới lo gìn giữ.

« Cẩn thận… »

Khóe mắt nhìn Triêu Tịch Lam sắp dẫm lên mảnh bát vỡ, Vũ Trừng hốt hoảng quay lại đỡ, ngăn cản bước chân Tịch Lam. Trong lòng y vẫn còn ngập tràn sợ hãi, duy trì tư thế ôm chặt một lúc lâu sau mới trì hoãn nhịp thở, nặng nề thở hắt một hơi :

« Nhị thiếu gia… Ta ở ngài không vui, ta đi ngài cũng không vừa lòng… Rốt cuộc… ngài muốn ta như thế nào mới phải ? Chẳng lẽ là muốn ta thật đầu thai chuyển kiếp, thành một thân nữ nhi đến hầu hạ ? »

« … Ta không muốn ngươi thân nữ nhi… Ta chỉ muốn ngươi chuẩn bị chút đồ ăn mang lại đây… »

Tịch Lam nghiến răng nghiến lợi hướng mắt lên trời trừng mắt, cố gắng bình ổn. Sau màn kinh tâm động phách vừa rồi thật may làm sao thai khí không có động a… nhưng mà trái tim Triêu Tịch Lam hắn lại động muốn chết : « Nhanh lên một chút… muốn đói chết tiểu hài tử chúng ta sao ?! Hừ… »

« Nhị thiếu gia ??? »

« Ngươi là cái vẻ mặt gì a~ Muốn khóc, hay muốn cười ! Hừ… xùy ! Ta nhận ! Ngươi cũng không cần giả trang nữ nhân làm gì nữa, cứ đơn giản mặc nam trang thoải mái, cha mẹ ngươi cũng đón về đi, không cần chi lén lén lút lút đi thăm »

« … Nhưng là, nếu là chuyện người cùng nam nhân chung sống bại lộ, thể diện của ngươi không phải mất sạch ? »

« … Ta ngay cả chuyện mang thai còn không sợ bị biết, còn sợ chuyện cùng nam nhân bị chiêu cáo tứ phương a ! »

« Nhị thiếu gia… chẳng lẽ… ngươi không ngại thể diện ? »

« Nói nhảm ! Thể diện chính là sinh mạng Triêu Tịch Lam ta »

« Kia… »

« Tên ngốc tử Vũ Trừng~~~ càng nói càng ngốc, vốn mạng Thiếu gia ta có thể không có… nhưng ngươi… nhất định phải giữ~~~ »

_________________

P/s: đầu editor đang bị quá tải, edit rất vớ vẩn còn chú thích thì ngớ ngẩn, đừng thắc mắc nhiều. Chữ màu xanh là lời tg đó nhá, tớ không chém đâu

  • Vô sở bất năng: Không gì không làm được.
  • Châu thai ám kết: Diễn giải thì không biết nhưng đại thể là kết thai nghén ở một nơi u tối – chắc thế =)), đừng hỏi hơn, cái đầu của editor chỉ luận được đến đây thôi – thỉnh vị cao nhân nào rành rẽ có thể xuống tay giải thích dùm.
  • Quả trứng – nguyên tác là Thai Noãn (thai trứng) cơ, nhưng tớ để quả trứng cho nó… vui.
  • kiện mã tái giai nam: ngựa tốt chở người con trai đẹp – dịch sát nó là như thế, bây giờ đừng hỏi tớ cách dịch văn hoa, đầu đang bị dở.
  • Hồng nho: học giả uyên bác.
  • Học phú ngũ xa: tớ đọc đã lâu rằng đây là một điển cố cũ. Ngày xưa chưa có giấy viết, kinh thư (sách) đều là khắc trên thẻ tre. Vào thời Chiến Quốc, có một nhân vật tên gì đó (Huệ Chi thì phải – nhớ được mới tài) được xưng tụng là người có học vấn thâm sâu, rộng rãi… sách vở ông đã đọc qua chất đầy năm chiếc xe, vì thế mới có câu: Học phú ngũ xa (hoặc Kỳ thư ngũ xa) dùng để chỉ những người đọc nhiều biết rộng, kiến thức uyên bác, tài trí hơn người. Tớ nhớ thế thôi, chắc vấn GG đại ka sẽ biết nhiều hơn, các bạn tìm nhé :p – đừng trách người già, lười.
  • Nguyên âm là đa 爹 – [diē], có nghĩa ba, cha, phụ thân… nếu là trường hợp long trọng thì để phụ thân, nhưng đây là hai người nói chuyện nhà với nhau nên tớ để là cha, có vẻ hợp hơn.

Con ti niu út =))