Viết về người phụ nữ tôi yêu ngắn nhất

MẸ TRONG TRÁI TIM CON

     Đứa con là tài sản lớn nhất của cha mẹ, vậy đã bao giờ bạn tự hỏi rằng bạn đã xem cha mẹ là tài sản lớn nhất của mình chưa? Bạn đã báo hiếu cho cha mẹ đủ chưa? Hay cuộc sống vội vã ngày nay khiến bạn vô tâm, đôi lúc quên đi cha mẹ hoặc có những hành động đối xử tệ bạc với họ. 

“Ngược dòng thời gian bao dấu yêu xa xưa trở về Nhớ hoài năm nào mẹ gian nan dãi nắng dầm sương Nhọc nhằn chăm lo cho đàn con Miếng ăn giấc ngủ từng đêm

Những khi gió về bên nhà tranh nghèo ấm êm tình thương”

     Mẹ à! Khi nghe lời bài hát này bất chợt con lại nhớ đến mẹ. Giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Hôm qua con lại biết mẹ bệnh nữa. Chẳng bao giờ mẹ bệnh mà con được biết. Thậm chí là khi mẹ phải nằm bệnh viện điều trị mẹ cũng chẳng nói với con tiếng nào. Vì sợ con lo lắng hả mẹ? 

     Mẹ ơi, con thương mẹ lắm. Tận sâu trong trái tim con luôn muốn nói điều đó. Hơn 10 năm con rời xa gia đình là bấy nhiêu năm mẹ vẫn luôn ở phía sau âm thầm dõi theo con và dẫu con có đi xa đến đâu, chỉ cần quay đầu lại, mẹ vẫn luôn ở đó dang rộng vòng tay. Đến bây giờ, khi đã có gia đình của riêng mình cùng những đứa con con mới thấu hiểu được nỗi vất vả mẹ đã hi sinh cho con như thế nào. Vậy mà đã biết bao nhiêu lần con làm mẹ khóc, mẹ buồn vì con. Tuổi trẻ bốc đồng con từng cãi lời mẹ, thậm chí có lúc con còn nghĩ sao mẹ đáng ghét thế. Mẹ ơi! Con xin lỗi. 

     Con chưa bao giờ hỏi mẹ mệt không khi thấy mẹ rơi giọt mồ hôi trên trán. Và chẳng bao giờ con an ủi khi thấy mẹ buồn. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, con yêu mẹ rất nhiều. 

     Ngày tháng qua đi, thời gian vô tình lấy đi sức khỏe, nhan sắc và tuổi thanh xuân của mẹ. Số phận của mẹ là người "chỉ có cho mà không có nhận". Mẹ đã dạy con rất nhiều điều, cho con một ý chí, sự tự tin để ứng phó với những thử thách trong cuộc sống. 

     Mẹ ơi! Tóc mẹ ngày càng bạc đi nhiều rồi. Con chưa bao giờ quên ánh mắt lo âu của mẹ khi con sốt, nét buồn trên mặt mẹ khi con không nghe lời hay những giọt nước mắt  của mẹ khi con gái lấy chồng xa. Bao nhiêu lần bóng dáng nhỏ bé đó lặn lội đường xa hơn trăm cây số lên thăm con chỉ vì nhớ con nhớ cháu. Mẹ à! Có thể mẹ không cho con được điều tốt nhất trên đời nhưng mẹ đã cho con điều tốt nhất mà mẹ có.

     Cảm ơn mẹ đã luôn bên con chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Mẹ đã giúp con đứng vững và kiên cường hơn trong cuộc đời này. Mẹ đã truyền lửa, thắp lên cho con tình yêu, sự hy sinh và lòng nhân ái. Mẹ mãi là tấm gương soi sáng đường con đi. Điều duy nhất con muốn nói với mẹ là con tự hào và yêu mẹ nhiều lắm. Hãy mãi nở nụ cười mẹ nhé.

Tác giả: Phạm Thị Thu Huyền - Khoa Kiểm Soát Nhiễm Khuẩn

VIẾT CHO NHỮNG YÊU THƯƠNG THẦM LẶNG, VIẾT CHO MỘT ĐỜI LẲNG LẶNG BÊN CON

     Nếu có ai đó hỏi tôi rằng điều hạnh phúc nhất trên đời của bạn là gì? Không ngần ngại và đầy sự hãnh diện tôi sẽ trả lời rằng đó là được sinh ra và lớn lên từ vòng tay yêu thương, rộng lớn của người mẹ. Mẹ là xương cột sống của tôi, giúp tôi luôn sống ngay thẳng và chân thành. Mẹ là máu nóng trong tôi, giúp tôi luôn mạnh mẽ và đầy sức sống. Mẹ là nhịp đập trong trái tim tôi. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.

     Mẹ à! Mẹ có biết không, từ ngày bố mất, con biết mẹ đã phải vất vả hơn,  cương vị vừa làm bố, vừa làm mẹ. Cô bé lớp 10 ngày ấy tưởng chừng như trời đất sụp đổ nhưng chính vì  tình yêu thương của mẹ quá lớn lao luôn dành trọn cho hai chị em con cũng đủ để lấp đầy những đau thương, mất mát của ngày ấy. Tình yêu của mẹ là thứ sức mạnh vĩ đại nhất vũ trụ này, nó có thể hoá giải mọi thù hận, dung hoà mọi mâu thuẫn và xoa dịu mọi tổn thương trong gia đình mình từ ngày mà bố rời xa mãi mãi. Những việc nặng nhọc trước đây, bố đều là người đứng ra để làm, lo toan. Thế nhưng, ngày hôm nay, chính mắt con lại nhìn thấy mẹ làm điều đó. 

     Con biết, có những ngày mẹ khóc thầm, không dám bật ra thành tiếng, vì mẹ sợ chị em chúng con tỉnh giấc và nhìn thấy mẹ như vậy chị em con càng buồn thêm. Có những lúc con thầm nghĩ ông trời có thật bất công lắm không hả mẹ? Tại sao lại chia cắt người cha kính yêu của con, người chồng thân thương của mẹ. Tưởng chừng mọi thứ sẽ sụp đổ và dừng lại, nhưng không đó chỉ là những gì con nghĩ còn sự thật thì không. Ngày bố ra đi, gánh nhọc trên đôi vai của mẹ tăng lên gấp bội lần, từ những thứ nhỏ nhặt nhất mẹ đều lo lắng cho chị em con đến từng bộ quần áo, đồ dùng học tập để chúng con đến trường, để cho con không thua thiệt bạn bè. Những khi kinh tế khó khăn, mẹ lại phải chạy vay từng nơi. Mẹ cố gắng giấu! Nhưng mẹ à, chúng con biết tất cả! Những hi sinh thầm lặng đó, mẹ luôn âm thầm giữ lấy. Ấy thế mà, có những lúc con cứng đầu, cãi lại mẹ, làm những điều khiến mẹ buồn. Có đôi lần, con còn trách mẹ, con trách vì sao gia đình mình lại không được như người ta…Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, xin lỗi vì những điều ích kỉ của bản thân đã để những giọt nước mắt làm nhòe mắt mẹ . 

     Con ngẫm nghĩ rất nhiều đúng như lời ông cha ta đã từng nói: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ. Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”, một thông điệp quen thuộc mà với những người con đây hẳn là điều con cần ghi nhớ. Dù có xuống bể sâu, dù có nắng mưa hay bão tố, chỉ có mẹ là người yêu thương chúng ta vô điều kiện. Cảm ơn mẹ vì đã luôn ủng hộ và theo dõi con trong suốt những chặng đường khó khăn, không đơn thuần chỉ là người mẹ, mẹ còn là người thầy dạy dỗ, định hướng sự nghiệp cho con, hướng con đến ngành nghề mà con chọn, đó là ngành Y- nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nó không những là đam mê của con mà còn là di nguyện của bố trước khi ra đi, con tự hào vì mình là người mang lại niềm tin, niềm vui sống và xoa dịu đi nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cho người bệnh, để họ không phải đau đớn như con đã từng đau trước đó- nhìn bố ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo. 

     Mẹ à! Con không giống như những người khác có thể thổ lộ tình cảm trước mắt mẹ, không có nghĩa là con không hiểu và không yêu mẹ đâu, mà là thứ tình cảm đó con luôn cất giấu trong lòng. Ngày hôm nay, dưới ánh đèn lấp lánh những màn sao đêm, con lại buồn lại nhớ về mẹ, không kiềm được cảm xúc con đã viết những điều thật ý nghĩa từ trong chính tâm hồn con để gửi tặng mẹ. Cảm ơn trời đã ban cho con một người mẹ vĩ đại, cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này… Hai tiếng “Cảm ơn” chắc có lẽ cả cuộc đời này con cũng không thể nói hết được và cũng không thể hiện hết được những hi sinh lớn lao mà mẹ đã dành cho chị em chúng con. 

     Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hi sinh cho chúng con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời  biển. Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la. Quãng thời gian còn lại con không mong mỏi gì hơn, chỉ có một ước nguyện mà bấy lâu nay con luôn thầm ước đó chính là mong  mẹ mãi sống khỏe, sống vui với chúng con, mong một đời an yên đến bên mẹ. Con yêu mẹ!
 

Tác giả: Nguyễn Thị Mong - Khoa Liên Chuyên Khoa

Hướng dẫn

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Nếu như công cha được ví như núi Thái Sơn cao ngất trời, chắn phong ba bão táp che chở cho con thì lòng mẹ dạt dào, chảy mãi chảy vĩnh hằng như nước trong nguồn. Mẹ tôi cũng như vậy, luôn yêu thương, che chở cho tôi. Là bến đỗ cuối cùng của tất cả những người con.

Mẹ dong dỏng cao, da trắng, mái tóc hạt dẻ lượn sóng bồng bềnh, chảy dài xuống quá vai. Hàm răng trắng đều, mẹ đẹp nhất là những lúc mẹ nở một nụ cười, hàm răng đều tăm tắp, trắng ngà lộ ra, trông thật duyên dáng làm sao! Nghe mự kể lúc nhỏ, lúc tôi chỉ là một sinh linh nhỏ bé mới sinh ra trên đời này. Mẹ luôn mong tôi sẽ thành một người con ngoan, học giỏi. Nhưng có những lúc tôi đã làm cho ẹ thất vọng những lúc tôi thất bại. Nhưng khi đó mẹ vẫn nở một nụ cười an ủi, động viên đầy ấm áp với tôi. Đó cũng là động lực giúp tôi tiến bộ hơn và có lẽ đối với tôi không gì hạnh phúc hơn lúc nhìn thấy mẹ nở một nụ cười đầy tự hafocho tôi. Nụ cười của mẹ như lò sưởi ấm trái tim, nếu thiếu đi nụ cười ấm áp của mẹ tôi như thiếu thứ gì đó không thể bù đắp nổi. Tôi luôn cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho tôi thật lớn lao.

Xem thêm:  Giải bài tập Ngữ văn lớp 6 bài 22: Nhân hóa

Dù mẹ không phải là một giáo viên dạy giỏi. Nhưng mẹ luôn là một tấm gương để chị em chúng tôi noi theo. Tôi còn nhớ một lần mẹ hỏi: “ Con biết bộ phận nào trên cơ thể quan trọng nhất không?” tôi nghĩ hồi lâu rồi trả lời mẹ: “ Là bàn tay phải không mẹ?”. Vì bàn tay tần tảo chai sờn của mẹ đã làm nên tất cả, bao bọc che trở cho tôi. Mẹ nói: “ Có thể con nói có lí nhưng đó chưa phải là đáp án đúngcon ạ”. Tôi trầm ngâm suy nghĩ rồi lại nói: “Đó là đôi mắt phải không mẹ?”. Mẹ tôi vẫn lắc đầu nói “ Không”.

Mãi cho đến một ngày, tôi cùng mẹ đến dự đám tang bố bạn mẹ. Ở đó, những người con lòng đau như cắt khóc thảm thiết bên linh cữu người cha. Mọi người thương cảm chia sẻ nhưng buồn đau với những người con trong cơn mất mát. Trên đường về mẹ nói:

– Con à, đôi vai chính là phần quan trọng nhất của con người bởi đó là nơi con người có thể tựa vào để khóc mỗi khi buồn, mỗi khi bị tổn thương hay gặp bất hạnh trong cuộc sống.

Sau này lớn lên tôi mới hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đó. Ở bên mẹ tôi đã học được rất nhiều điều.

Mẹ tôi là thế đấy! Tôi luôn tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời. Nếu một ngày nào đó, cuộc sống của tôi thiếu vắng mẹ thì sao nhỉ? Nó sẽ thật vô nghĩa. Vì tôi vẫn luôn là đứa trẻ cần mẹ chở che. Mẹ là bóng cao luôn dõi theo mỗi bước đi của tôi để chỉ đường mỗi khi tôi lạc lối.

Xem thêm:  Cảm nhận về bài Mùa xuân của tôi của Vũ Bằng.

Mẹ thật cao cả, thật vĩ đại! Nếu có một điều ước tôi ước mẹ sông thật lâu để tôi có thể đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ:

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn lên mặt mẹ nghe không?”