Yêu thầy giáo phải làm sao

Tôi đang ngồi chấm bài. Đồng hồ đã điểm 10 giờ khuya. Bỗng nghe có chuông bấm ngoài cửa, tôi chạy ra mở cửa thì bất ngờ thấy Liên một nữ sinh lớp 12A đến. Tôi bảo:

Tôi đang ngồi chấm bài. Đồng hồ đã điểm 10 giờ khuya. Bỗng nghe có chuông bấm ngoài cửa, tôi chạy ra mở cửa thì bất ngờ thấy Liên một nữ sinh lớp 12A đến. Tôi bảo:

- Vào đây. Có gì mà đến khuya vậy?

Em không trả lời. Bước vào nhà với vẻ mặt xúc động. Em ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi hỏi:

- Có bài gì không hiểu à?

Im lặng.

- Lại có chuyện gì giận nhau với bạn hả?

Im lặng.

- Có gì nói cô nghe nào?

Em ấp úng một lúc, rồi nói:

- Cô ơi, lỡ yêu thầy rồi làm sao hả cô?

Tôi phát hoảng lên nhưng vẫn cố bình tĩnh dịu giọng hỏi:

- Em yêu thầy nào? Thầy đã có vợ chưa?

- Không. Bạn em yêu. Thầy chưa có vợ ạ!

Tôi như cất một gánh nặng, thở phào nhẹ nhỏm, rồi lựa lời khuyên bảo:

- Các em đang học lớp 12. Trước mắt là kỳ thi quyết định cho cả cuộc đời. Hãy cố gắng vượt qua sự chi phối của cảm xúc, tập trung học để thi cho tốt đã, sau đó thì bạn em hoàn toàn có thể bày tỏ tình cảm của mình đối với thầy. Thầy chưa có vợ thì không có vấn đề gì cả. Nhưng mà bạn nào? Thầy nào vậy? Ngập ngừng một lúc rồi Liên nói rất khẽ:

- Bạn lớp trưởng lớp em… yêu thầy… chủ nhiệm cô ạ.

Yêu thầy giáo phải làm sao
Ảnh minh họa

Tôi biết, Hùng là một giáo viên trẻ dạy Toán giỏi, chủ nhiệm 12A. Tôi nói: Thôi em cứ về khuyên nhủ bạn như cô đã nói.

- Nhưng cô ơi! Em đã khuyên rất nhiều rồi mà bạn ấy vẫn không học được. Bạn em muốn nhờ cô hỏi: Thầy có yêu bạn em không thì bạn ấy mới yên tâm học được. Thấy bạn đau khổ không tập trung tư tưởng để học, em thương bạn quá nên chạy đến đây.

Tôi hứa:

- được rồi, cô sẽ hỏi. Nhưng mà phải hứa với cô luôn ở bên bạn, động viên bạn học thi cho tốt, đừng để bạn buồn, phân tâm. Liên vui vẻ ra về.

Sáng hôm sau đến trường, giờ ra chơi tôi gặp cậu Hùng và nói:

- Cuối buổi hôm nay cô muốn gặp em một chút. Em có rảnh không?

Hùng trả lời:

- Em rảnh cô ạ. Có gì không cô?

- Ừ cũng không có gì lắm. Nhưng nhớ vào phòng cô chơi nhé.

12 giờ Hùng vào phòng tôi, rất bình thường như mọi ngày. Cậu hỏi:

- Có gì không cô?

Tôi nói:

- Em ngồi xuống đây cô có chuyện muốn nói.

Tôi rào trước đón sau chuẩn bị tinh thần cho cậu một lúc rồi mới nói:

- Cô hỏi em chuyện này, không phải với tư cách là Ban giám hiệu, là Bí thư chi bộ mà với tư cách một người bạn đồng nghiệp, một người chị lớn. Em có quyền từ chối không trả lời, nhưng đã trả lời thì hãy trả lời cho thật.

Cậu có vẻ hồi hộp.

- Cô hỏi thật nhé: em có biết Hòa yêu em không?

Cậu ta hơi hoảng:

- Cô ơi nhưng em có làm gì sai trái đâu.

- Thì cô có nói em có gì sai đâu. Cô chỉ hỏi em có cảm nhận được điều đó không thôi.

Cậu ta trả lời rất khẽ:

- Có.

- Vậy tình cảm của em đối với nó thế nào? Em có yêu nó không?

Cậu trả lời không chút đắn đo.

- Em đối với Hòa cũng như đối với tất cả các em khác thôi cô ạ.

Im lặng một lúc rồi tôi nói:

- Em biết cô đã là người mẹ, lại là cô giáo dạy văn, cô rất hiểu tâm trạng của Hòa lúc này. Rất có thể là mối tình đầu của nó. Em đừng làm nó thất vọng đau khổ, nó sẽ thi rớt mất. Nó học rất giỏi. Nhưng em cũng đừng làm nó hy vọng. Em cứ gần gũi nó như bao học sinh khác, động viên nó ôn thi thật tốt. Em trưởng thành hơn nó, em là thầy của nó, em phải biết chọn cách tốt nhất, đưa học sinh của em vượt qua thử thách để đi đến đích.

Im lặng một lúc rồi cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi mà nói:

- Vâng em hứa. Cô hãy tin ở em.

Những ngày sau đó tôi chẳng biết cậu ta làm gì, nói gì mà trong những giờ dạy của tôi Hòa luôn luôn vui vẻ, nét mặt không còn buồn như trước. Tôi cảm thấy yên tâm. Năm đó Hòa thi đậu đại học.

Tôi nghĩ trong ngành giáo dục của chúng ta vẫn có rất nhiều, rất nhiều những thầy giáo trẻ yêu nghề và có nhân cách cao thượng, hết lòng vì thế hệ tương lai của đất nước. Ông cha ta thường có câu: “thầy nào trò ấy” giản dị mà vô cùng sâu sắc. Vâng. Muốn có một thế hệ học trò thông minh sáng tạo có đạo đức tư cách tốt trước hết phải có những người thầy giỏi và có nhân cách.

(Theo Nhà giáo ưu tú Diệu Hương/ Sài Gòn Giải Phóng)

Hình như em yêu thầy giáo…phải làm sao?

Nhiều học viên nữ muốn hỏi điều này. Có bạn đã viết thư tâm sự và mong ước được tư vấn .

Hỏi: 

Hiện tại em thấy mình có tình cảm với thầy giáo. Thầy đã có vợ và hai con. Hằng ngày em đi học và rất hay để ý đến thầy.

Em không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Có những lần thầy chăm sóc đến xúc cảm vui buồn, đời sống riêng tư của em nên em rất thích. Mỗi lần được chuyện trò với thầy em thấy rất vui .
Còn thầy thì đổi khác thất thường, lúc tỏ ra rất tự do, vui tươi, lúc rất không dễ chịu khi tiếp xúc với em. Khoảng một tháng trước em cảm thấy thầy rất chăm sóc em và việc đó mờ dần đến giờ đây lại rất vô tâm .
Hiện tại em học lớp 11. Em mới phát hiện ra là mình rất nhớ thầy khi không được gặp và rất không dễ chịu khi thầy lạnh nhạt với mình. Em không hề tập trung chuyên sâu cho việc học cả trên lớp lẫn ở nhà vì nghĩ về thầy, nhiều lúc em phải dùng số điện thoại cảm ứng lạ để gửi tin nhắn vớ vẩn cho thầy để đỡ nhớ nhưng không có trả lời. Em không biết mình bị làm sao nữa. Em rất mong việc này không lê dài thêm. Mong được mọi người trợ giúp .

Yêu thầy giáo phải làm sao

Tư vấn: 

Chào cháu !
Chào Huyền ,
Năm nay cháu đang học lớp 11 vậy là ở độ tuổi 17-18. Ở tuổi này, cháu đã mở màn có những tâm lý lạ về tình cảm, có những rung cảm giới tính trước người khác phái, đặc biệt quan trọng với những người làm cho cháu cảm phục, yêu dấu .
Nói như vậy để cháu thấy rằng, việc cháu có những xúc cảm nhớ nhung, hay nghĩ đến thầy giáo, thậm chí còn mong ước được thầy chăm sóc chăm nom … là rất thông thường. Nếu cháu có lỡ ” cảm thấy yêu ” thầy giáo của mình một chút ít cũng chẳng sao, đó là quyền được phép của cháu. Tuy nhiên, cháu cũng cần phải nhìn nhận vấn đề của mình một cách tỉnh táo .
Trước hết, thầy giáo của cháu đã có vợ con, có một mái ấm gia đình yên ấm .
Bên cạnh đó, cháu cũng cần nhận thấy rằng việc thầy chăm sóc đến cháu, chăm nom và lắng nghe tâm tư nguyện vọng của cháu đó là một việc làm đúng tính năng của một giáo viên yêu thương lo ngại cho học viên. Tình cảm đó, hiển nhiên không phải chỉ dành cho mỗi mình cháu mà còn dành cho những bạn khác trong lớp. Chính vì vậy, sẽ có lúc cháu cảm thấy thầy rất chăm sóc đến cháu và có lúc thầy có vẻ như như không chăm sóc, đơn thuần là vì thầy còn phải chăm sóc đế những bạn khác cần có sự trợ giúp của thầy hơn .

Yêu thầy giáo phải làm sao

Có thể, với tình cảm của mình, cháu sẽ muốn thầy chỉ là của riêng mình. Nhưng với thầy, cháu cũng chỉ là một trong những học viên thông thường mà thôi. Chính vì sự ứng xử đúng vai trò người thầy như vậy càng làm cho cháu cảm thấy ” thích ” thầy nhiều hơn, thần tượng nhiều hơn và ” yêu ” thầy nhiều hơn .
Lời khuyên dành cho cháu lúc này, nếu thực sự có tình cảm với thầy, cháu hãy nỗ lực giữ kín tình cảm đó trong lòng mình. Đừng thể hiện tình cảm đó một cách thái quá sẽ làm cho cháu và thầy rớt vào trường hợp khó xử trong tiếp xúc thầy trò .

Bên cạnh đó, càng “yêu” thầy, cháu càng phải học tốt hơn không chỉ môn của thầy mà còn cả những môn khác nữa. Tâm lý chung, là thầy cô giáo, ai cũng yêu quý những học sinh học khá giỏi, có thái độ ứng xử đúng chuẩn mực học sinh. Mọi tâm sự, nỗi niềm thương nhớ thầy, tình cảm dành cho thầy cháu có thể viết vào nhật ký mỗi ngày của mình, ghi vào đó tất cả tâm sự của mình. Nhật ký đó, cháu có thể giữ cho riêng mình hoặc cũng có thể gửi tặng thầy khi cháu đã tốt nghiệp 12.

Yêu thầy giáo của mình không có gì sai cả cháu ạ. Tuy nhiên, vì đang là học viên đại trà phổ thông nên cháu cần có những ứng xử tương thích với vai trò học viên. Mà cách ứng xử đúng đắn nhất đó là giữ đúng cương vị thầy trò, học tốt hơn nữa để trong mắt thầy giáo hình ảnh của cháu luôn là cô học trò dễ thương và đáng yêu, học tốt ngoan ngoãn. Thầy giáo sẽ giữ mãi được hình ảnh đẹp của cháu .
Chúc cháu triển khai xong tốt trách nhiệm học viên của mình .
Nguồn : Tham vấn tâm ý

Các bạn đọc thêm câu chuyện của một bạn nữ về vấn đề này:

Từ năm 17 tuổi tôi đã đem lòng yêu thầy giáo chủ nhiệm. Trong mắt tôi thầy là người đàn ông mẫu mực, hiền lành, thầy đẹp và trẻ. Lúc đầu thứ tình cảm tôi dành cho thầy chỉ là thứ tình cảm ngây ngô, dại khờ và trong sáng. Đó chỉ là thứ tình cảm đáng kính của cô học trò dành cho người thầy mình yêu quý. Nhưng ngày qua ngày thứ tình cảm ấy lớn dần. Lúc nào tôi cũng chỉ muốn được gặp thầy, muốn được nghe tiếng thầy giảng bài .
Trước kia tôi vốn dĩ không thích học toán, chỉ nghĩ đến những số lượng, những hình vẽ loằng ngoằng thôi cũng đủ để tôi muốn bỏ học, trốn tiết. Tôi yêu văn, thích sự lãng mạn, và những gì nhẹ nhàng nhất. Vậy mà từ ngày thầy được phân về chủ nhiệm lớp tôi, từ ngày ánh mắt thầy vô tình lọt vào sự chú ý quan tâm của tôi đêm nào tôi cũng tơ tưởng đến bóng hình thầy .
Kể từ đó tôi cảm thấy môn toán đáng để học hơn, tôi cố ý tìm mọi thời cơ để được gần thầy. Lúc thì tôi nhờ thầy giảng lại bài, lúc thì tôi trực tiếp mang bài đến hỏi thầy, rồi đề xuất thầy phụ đạo thêm cho tôi khi rảnh. Cứ như thế mối quan hệ của tôi và thầy chủ nhiệm ngàng càng gần hơn .
Hơn một năm trôi qua tôi giữ tình cảm cho riêng mình, tôi biết so với thầy tôi chỉ là một cô học trò ngốc, đơn sơ và quá ngây thơ. Rồi đến khi thầy có tình nhân, cô ấy là một cô gái trẻ, xinh đẹp, trông thật xứng đôi vừa lứa với thầy .
Lúc đó trái tim tôi như tan vỡ, mọi hy vọng về thứ tình cảm đơn phương tôi dành cho thầy đều dập tắt, tôi chỉ biết lặng im dõi theo thầy, chúc phúc cho thầy và người con gái xinh đẹp ấy. Những ngày về sau tôi sống khép mình hơn, không còn vui tươi cười đùa, và luôn tìm nguyên do để tránh mặt thầy .
Ngày tôi tốt nghiệp tôi xin được chụp riêng với thầy chủ nhiệm một bức ảnh rồi cố dặn lòng mình từ bỏ tâm lý viển vông, vì “ người ta đã có tình nhân rồi ”. Từ đó, bức ảnh ấy được giấu kín trong ví, và nhiều lúc nó nhắc nhở tôi về một mối tình đơn phương đã cũ .
Vậy mà đến năm cuối ĐH tôi được phân về trường cũ thực tập, lúc đó mỗi tình tưởng chừng như đã chôn sâu, tưởng như đã ngủ yên và quên lãng rồi lại trỗi dậy can đảm và mạnh mẽ khi tôi gặp lại thầy cũ. Thời gian này, đứng trên cương vị là đồng nghiệp với thầy tôi thấy mình tự tin hơn, trưởng thành hơn, không còn là cô gái ngây thơ, nhút nhát ngày nào chỉ biết yêu không dám nói ra .
Hơn 3 tháng thực tập, được gần kề bên thầy tôi mới biết hóa ra tình cảm xưa kia tôi dành cho thầy vẫn nguyên vẹn chưa khi nào mờ phai. Sau gần 4 năm không liên lạc, không khám phá về nhau tôi ngỡ thầy đã kết hôn với người con gái đó, nào đâu họ đã chia tay. Thầy tâm sự với tôi “ Thầy đã chia tay, cô ấy đi lấy chồng rồi. Xinh đẹp, giỏi giang như cô ấy đâu hoàn toàn có thể lấy một anh giáo nghèo … ”. Tôi hỏi thầy về dự tính sắp tới, thầy cười và nói “ Chưa có dự tính gì em à, chắc tìm đại cô nào yêu rồi cưới thôi. Hơn 30 tuổi rồi còn mộng mơ gì nữa đâu em ”. Và cũng kể từ lần trò chuyện đó tôi quyết tâm nói lời yêu với thầy .
Tôi không biết mình nên mở màn từ đâu để thầy hoàn toàn có thể hiểu được tấm lòng của tôi, hiểu được nỗi đau đớn dằn vặt của cô gái trót đem lòng yêu đơn phương thầy giáo. Bức ảnh năm nào vẫn luôn theo tôi, yêu thầy giáo liệu có sai không ? Liệu thầy có khước từ tình cảm của tôi và nghĩ tôi là cô học trò hư không ?

HỒNG MINH

Nguồn : Đời sống và Pháp luật

Bạn có thể tư vấn gì cho bạn gái này?