Buồn làm sao buông tản văn anh khang

🍏🍏 “Cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy. Có điều, tôi lại dành khá nhiều nỗi buồn của những ngày còn trẻ cho duy nhất một điều – là Tình yêu. Nghe qua có vẻ vị kỷ, bởi ngoài kia còn biết bao điều đáng để chùng chân, nặng lòng và nghe nước mắt lưng tròng rơi, tại sao cứ phải cố chấp vì tình yêu đã cũ mà tự làm mòn xói đi cảm xúc của mình?

🍊🍊 Chắc bởi vì có những ký ức dù đã hao gầy cách mấy nhưng giống như không khí vậy, cứ phải nhắc đi nhắc lại, tựa hơi thở một phút phải đủ chừng ấy lần. Chỉ cần thiếu mất sẽ không thở được, thậm chí phải ngừng nhịp tim đi. Thế nên, chừng nào còn thở là chừng ấy còn nhớ và buồn. Đều đặn. Bình lặng. Kiên tâm.”

🍎🍎 Đó là đôi dòng mở đầu cho tản văn "Buồn làm sao buông" của Anh Khang. Ngay từ cái tên, ta đã thấy phản phất đâu đấy nỗi lòng của chính tác giả và đâu đấy có cả ta trong ấy. Vậy giả như có lúc nào đó, chúng ta ở vào hoàn cảnh như thế, ta sẽ làm gì để buông?

🍇🍇 Cùng đọc "Buồn làm sao buông" để cảm nhận và xem cách tác giả đã buông như thế nào nhé! Biết đâu những ý ấy lại chạm đến ta và ta có thể sẽ dùng được vào một hoàn cảnh nào đấy....

Thông tin ebook Tên sách: Buồn buông Tác giả: Anh Khang Thể loại: Tản văn Công ty phát hành: Phương Nam Nhà xuất bản: NXB Văn Hóa - Văn Nghệ 03/2014 Nguồn: stupid.devil (Stent forum) Tạo ebook: Hanhdb Ebook miễn phí : www.Sachvui.Com Đôi dòng "Buồn đem ngõ mà phơi Để cho người nhớ lời người quên " Cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn Có điều, lại dành nhiều nỗi buồn ngày trẻ cho điều - Tình yêu Nghe qua vị kỷ, điều đáng để chùng chân, nặng lòng nghe nước mắt lưng tròng rơi, phải cố chấp tình yêu cũ mà tự làm mòn xói cảm xúc mình? Chắc có ký ức dù hao gầy cách giống không khí vậy, phải nhắc nhắc lại, tựa thở phút phải đủ chừng lần Chỉ cần thiếu không thở được, chí phải ngừng nhịp tim Thế nên, chừng thở chừng nhớ buồn Đều đặn Bình lặng Kiên tâm Ký ức mát trẻ trước trăm năm, ngày qua xem ỏi so với đường dài trước mắt Vì lẽ mà lần chạm ngõ ký ức để lại lòng xốn xang, bần thần khắc sâu Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, người thương trở thành không khí tiếp thở cho ta ngày Dẫu chuyện hai đứa ấy, nhắc lại thấy toàn đổi thay Có buồn đến thế, có thở dài nhiêu khê, chuyện cũ - người xưa khoảng xuân trí nhớ gọi Vậy liệu bạn đọc dòng viết tất vị tha - người-chớm-già vị tha cho đôi sợi tóc bạc len mọc mái đầu xanh? Bởi trước kịp già, hẳn phải trải qua dăm ba ngày trẻ thế, thấy thân bầu bạn với nỗi buồn, nỗi cô đơn, nỗi cự tuyệt Tất bắt nguồn từ lúc người bỏ đi, để lại riêng ta với miên trường niềm thương thân vị kỷ Xin hiểu cho đỉnh điểm cao cô đơn mình, mà tim có sẵn người bên cạnh trăm ngàn người không giống Chúng ta biết ơn đời sống thi ân nhiều cho phần số người Được sống, ơn may, vẽ phước phận chệch tay khiến đọng lại vết lem tựa nước mắt rơi phải làm nhòe Bởi thế, đời - - không buồn, từ người xuất hiện, buồn miên mải Có điều thiên hạ suốt ngày bảo “chán đời” xong phải sống tiếp Vậy mạnh miệng nói “chán người” có buông bỏ người đâu? Câu hỏi tự hỏi suốt ngày mà lòng hướng riêng-duy-nhất-mộtngười Rồi nhận ra, có kỷ niệm xứng đáng cho phải tranh đấu không ngừng với thời gian, với lòng người, với sân si thương giận để nắm giữ đến trời đất tận Nhưng, trời đất tận, không đáng sợ chữ - Quên Thế nên, phải đến lúc đó, lòng thấy nhẹ nắng chiều la đà rớt thấy từ xa có bóng người khuất dần vào hoàng hôn chuyển tối Tắt ngóm Tắt lòng Thế xong Có nỗi buồn ta quẩn quanh ấy, có kỷ niệm dù thiết tha đến hay có người ta đắm say cách mấy, phải đến ngày học cách buông tay Vì bạn biết đó, có hai tay, dùng dằng níu kéo điều sức lực để nắm thật chặt thật hạnh phúc? Phải học cách buông bỏ nỗi buồn để đôi tay thảnh thơi mà nâng chiều niềm vui tới Bởi buồn hay vui, buông hay giữ, lòng mình! A.K – 2014 Tác giả Xuất thân học sinh chuyên Văn Trường Trung học Phổ thông Chuyên Lê Hồng Phong Tp Hồ Chí Minh, Quách Lê Anh Khang nhiều bạn bè đồng trang lứa biết đến với thành tích bật Huy chương vàng Olympics Truyền thống 30/4, Thủ khoa kỳ thi Học sinh Giỏi Thành phố, Giải III Học sinh Giỏi Quốc gia tuyển thẳng vào Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn Trên tảng đó, Anh Khang tiếp tục rèn luyện ngòi bút năm tháng sinh viên khoa Báo chí Truyền thông trường việc trở thành cộng tác viên thường xuyên cho nhiều tờ báo Ngay từ ghế giảng đường, anh bút quen thuộc với nhiều độc giả báo Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần Đây tờ báo anh công tác năm trước chuyển sang phụ trách biên tập cho tạp chí Her World Vừa phóng viên, vừa công tác lĩnh vực PR - Marketing, Anh Khang lấn sân sang vai trò người dẫn chương trình sáng tác nhạc Vì “ôm đồm” nhiều việc mà người gọi tác giả trẻ biệt danh “Tắc kè đa tài” (như tên báo viết anh) Ngày trôi phía cũ tập tản văn đầu tay Anh Khang Sau sách này, anh tiếp tục đến với độc giả qua số truyện ngắn tiểu thuyết, theo đuổi nghiệp sáng tác nhà văn thực - niềm đam mê từ thời niên thiếu anh Duy Có người để thương nhớ Có người để khóc đau Có người để mãi không thuộc chẳng thể buông tay Có người thế, âu phước phần cho riêng – có phước phần đớn đau Cuộc đời gặp người mà không lấy người sau có lấy không quan trọng Bởi người trở thành cung bậc hờn giận yêu thương, mối tình sau dù cố gắng cách lặp lại chẳng thể nguyên lành cảm giác lần đầu Duy có người làm tim ta lạc nhịp, hẫng nhịp nhộn nhịp, nụ cười bâng quơ chạm tay khẽ Duy có người khiến ta bất chấp mặc với nỗi đau, đánh đổi hết tổn thương nhận lấy riêng để đoạn đường ngắn Duy có người để ta cam tâm dành trọn thương yêu son trẻ, cháy đến kiệt diêm tắt lửa len lỏi nồng mùi phốt với hy vọng thổi bùng chút vương vất tàn tro Duy có người lấp đầy khoảng trống lòng, đan đầy kẽ hở ngón tay khép lại tròn đầy hy vọng hoang đường tình yêu viên mãn Duy có người Duy mà Anh chàng trai ngoan đạo, cuối tuần đặn lễ Nhà thờ, đĩnh đạc đọc Thánh thư chân tượng Chúa hòa vào dàn đồng ca hát lên thứ phúc âm trẻo Em, ngược lại, kẻ vô thần, chẳng có niềm tin vào tôn giáo nào, suy tôn đấng cứu cho trái tim - anh Em biết câu chuyện Kinh thánh qua lời anh kể lại cần an ủi em khỏi buồn thường nhật Anh bảo “Phúc cho không thấy mà tin” dẫn dắt xa gần ngày lễ Phục sinh tít tận trời Tây để trấn an lần em mơ hồ niềm tin dẫn đến hay sai Và em loay hoay ngổn ngang lựa chọn đời, anh đơn giản nhìn em đanh giọng hỏi: “Vậy em muốn gì? Chúa cho em em muốn, trước hết em phải biết muốn đã!” Ừ thì, thật em chẳng biết muốn cho tương lai, cho nhiều thứ cần đong đếm trước mắt tuổi trưởng thành Chỉ điều em biết rõ nhất: “Em-muốn-có-anh, Chúa trời có cho em đâu?” Anh thoáng nheo mắt, nhìn quanh cố giấu xao động khẽ lòng, điềm nhiên bảo: “Nếu điều em muốn được, nghĩa Chúa nhìn thấy trước không thích hợp với em Đó ước muốn thời, chẳng thể đủ đầy để em tựa vào mà nương nhờ đến cuối đường tìm hạnh phúc ” Nhiều năm sau nữa, anh hiểu lời nói tàn nhẫn dành cho người yêu anh Nhiều năm sau nữa, em huyễn tin người thế, tình yêu thế, nỡ thích hợp thành phố hoang đường này, gần tối mà nắng chiều trải dài sông in bóng đường Như thể hoàng hôn bóng tối chạm vào Melbourne Như thể thời gian lãng quên chạm vào nỗi nhớ hai đứa Hoang đường Mà có buộc lòng hết thương? Cứ mù quáng cam chịu, việc đến thành phố này, tìm Hẹn Dưới chân đồng hồ lớn, lúc đêm muộn dòng người Melbourne Central đổ dần phía nhà ga tầng hầm cho kịp chuyến train cuối Đợi Gần 12 khuya Lòng đặn nhớ khắc này, nhiều năm trước, quán pub đông nghịt người, hai đứa mơ hồ chạm môi - nụ hôn nhất, mà có lẽ đến xuôi tay nhắm mắt, chưa quên Người đến Nó ngừng thở tích tắc để thấy từ phía người bước vào có thứ ánh sáng thắp vàng khu trung tâm thương mại đêm Người chạy nhanh phía nó, nở nụ cười khiến sẵn sàng đánh đổi hết tuổi trẻ để chờ nhận lấy Nó biết lẩy bẩy đứng yên chỗ, cảm thấy thân thể tất dư thừa Ôm chầm lấy Rất chặt Thật chặt Cái ôm kéo dài qua kỷ mà có cảm giác tất người xung quanh hóa thạch tuyệt chủng biến mất, để lại gọn bẫng vòng tay người Cái ôm đó, tiếp tục thứ mang theo suốt đời Đã nhiều năm trôi qua, dần quen với thật người sống tốt, tốt, nơi này, đường người chọn Nó đinh ninh không mảy may nghi ngờ câu “xa mặt cách lòng”, lúc này, vòng tay người, suy nghĩ hoàn toàn phủ phục tháo lui Nó biết nhìn người thấy kẻ say khóe mắt đỏ cay từ lúc Nhìn thấy mà ngỡ ảo ảnh, muốn ôm chầm không dám lơi tay, sợ lại Nó bắt đầu nhớ lại người lần đầu gặp chia mẩu bánh cheesecake, người khuya chợ hoa tìm mua cúc Mặt trời, người ngày mùa Xuân đếm ánh sáng từ cao, người đường lộng gió chạy vòng vo chưa muốn dừng lại chẳng nỡ phải sớm xa Tiếng đồng hồ lớn gõ 12 nhịp Đâu lòng vang lời thơ cũ:“Em nên tin tình chưa bụi Mất hay chưa hẳn khác đâu” Cuộc gặp này, thật hoang đường, chưa nghĩ tới Thậm chí, tin chấp nhận cách buông xuôi rằng, hai đứa lạc lạ kể từ đứa sống khác hai khoảng trời Nhưng cuối hai khoảng trời trở thành một, sang đây, tiếc hai trái tim chẳng chung nhịp Người bảo: “Đừng hỏi bề bộn đời nhau” Nó biết cười: “Có mối quan hệ đâu cần có tên, đâu cần gọi lên danh phận gì, sớm hay muộn, phải quên” Nhưng cho dù không gọi thành tên khoảnh khắc như-thế-này từng-thế-này, nhớ Dẫu cho mai có tất dấu đưa lối lại ký ức, khuôn mặt người, nụ cười tươi, vòng tay ấm vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm Bởi người lại trái tim - dù ảo ảnh, chí ám ảnh Bởi người người-không-thể-thay-thế-được, không bao giờ! Có điều rơi xuống theo tờ lịch treo tường, vòng quay năm tháng, có điều lưng chừng không mất, chưa Như hội ngộ đầy lấp lửng tối Gặp lại để biết tình yêu chuyện hoang đường, trân trọng thân gần mà có nhau, điều thật sống Vậy nên, khái niệm “duy nhất” có thật sống nơi thứ chóng vánh thay nhanh, xin người “thật nhất” tất thứ cảm xúc na ná yêu thương mà hai đứa trải qua Để sau này, lúc trời trở gió, lúc đồng hồ vang 12 mùi Sangaria thoảng nhẹ phố, chắn chờ người Không cần người nhớ lời hứa cũ, không cần người quay để nhắc lại chuyện xưa, cần biết có người hoang đường thế, thôi, đủ Từ bỏ hoang đường Có mòn mỏi chờ chờ đến lúc chạm ngõ nguôi quên chẳng thể chờ chạm tay thêm lần nữa! Nó rời khỏi thành phố hoang đường Còn người, rời khỏi ảo tưởng Nó người, vòng tròn Tìm thấy nhau, lạc nhau, tưởng chừng quên bẵng bây giờ, gặp lại Từ Sài Gòn đến Melbourne, nợ câu trả lời: “Vì hai đứa làm nhiều điều cho nhau, từ ngào đến đắng đót, điều yêu lại chưa từng?” Máy bay cất cánh, nghe mơ màng nghe bên tai phone câu hát: “Biển xanh xanh người đành ” Máy bay chưa kịp nghiêng mà nước mắt tròng trành trào khỏi khóe Quệt vội ngước mắt trông cửa sổ thấy mây trời gần đến thế, người, lại xa đến thế? Buông phía mây trắng để trốn tránh ánh nhìn soi mói hành khách ngồi cạnh, chùng lòng hẳn thấy dải biển xanh đường núi dọc bờ chạy đến điệp trùng Ừ biển xanh màu lam, núi xanh màu mà lòng xanh xao nhàu nát hết chuyện cũ lẫn người-vừa-cũ Tiếng Anh chơi chữ mà hay, chữ “blue” màu xanh - màu hy vọng, thật chữ “blue” mang nghĩa “nỗi buồn” Biết nói đây, biết làm đây, trước kỷ niệm dần hóa xanh rêu phủ kín lòng xanh thẳm trời với tới? Những ngày người thở chung nhịp với bầu không khí thành phố chân vừa bỏ lại, thấy choáng váng xây xẩm hết Chính lúc hội ngộ thân thương xưa cũ lại lúc hồ nghi lòng liệu có cố chấp, lòng người có vương vất chút xíu chuyện qua? Cũng may mà có người bên cạnh Cũng may nhờ ôm chầm mưa lạnh lúc 12 đêm Sao có nỗi đau qua không lần, mà lần gặp lại thấy ngây bất lực không lường trước được? Nó mường tượng trước sang đây, hai giao đãi khách khí lúc gặp lại Thậm chí, đoan bình thản nhìn bóng người khuất vào đêm tiếng xe điện leng keng phố Swanston Ngay nhật ký cá nhân, khoanh tròn sẵn ngày lên chuyến bay rời khỏi Melbourne kèm theo dòng chữ “từ bỏ người dũng cảm lớn tuổi xuân” Nhưng tất cả, hóa ảo tưởng Nó chẳng từ bỏ gì, có, họa từ bỏ kiêu hãnh nó-có-thể-quên-người Còn người, đứng dùng dằng ngả rẽ, lặng lẽ đợi chờ điều không rõ Chỉ biết người ôm chầm thật chặt, không chút ngại ngần lẫn lạ lẫm sau chừng ngày cách xa Và nó, thay dặn lòng buông bỏ ảo tưởng xưa cũ tìnhyêu-chưa-từng hai đứa, lại lần bước vào mênh mang tối, tiếng xe điện inh ỏi đánh thức điều cố ru ngủ cho ngoai nguôi Để dõi theo bóng người Rồi đành? Rồi người quên nhanh? Cuối biển xanh, núi nằm lại yên lành, mây trời bay đầu quẩn quanh, câu “Em yêu Anh” trở thành chuyện vĩnh-viễn-hoang-đường Có mòn mỏi chờ chờ đến lúc chạm ngõ nguôi quên chẳng thể chờ chạm tay thêm lần nữa! Và năm tháng sau đó, học mà tình yêu dạy cho hiểu “không-bao-giờ-có-sau-đó” Bởi lẽ, hạnh phúc thứ có thật hữu hình tại, cần sai lệch giây nói trước điều Thế nên khái niệm “viên mãn dài lâu”, cuối chẳng dài giấc ngủ trưa lâu ôm chầm siết chặt Hạnh phúc thời, cô đơn đời Mỗi người, từ lúc sinh ra, độc hành đến với gian này, tay trắng, lòng trần, tim đập non yếu thưa thớt sao? Không phải yêu không đủ, “sau đó” khái niệm xa xôi mà chân trần ngại tới tuổi trẻ nhỏ bé để so bề với trăm năm “Hành trang em, có đâu Có anh nhẹ nhàng vắng anh nhẹ nhàng ”[1] [1] Nhạc Đỗ Bảo Cam tâm không đành Sẽ đến ngày em nhận có thời em yêu anh nhiều đến phi lý phung phí tuổi trẻ nhiều Lúc Sẽ chiều mưa tháng Tám, em ngồi thành phố tám triệu người, nhìn đường ướt mưa thấy anh băng ngang qua nỗi nhớ Chợt buột miệng: “Giá mà chuyện khác ” Kỷ niệm rơi xuống thành bong bóng nước Vỡ òa Cố soi vào Chỉ thấy nụ cười ngày-vuixưa, lấp lóa loang mặt đường sũng nước ngày-trống-rỗng-bây-giờ Cũng ngộ, nước mà nước mưa có nắng lên hong khô, nước mắt, biết cậy nhờ vào đâu để lau cho khô được? Em nghĩ anh biết câu trả lời Là anh! Nhưng em viết dòng để mong cầu anh trở lại ngồi xuống thắp lên Mặt trời, điềm đạm bảo: “Anh rồi, chuyện ổn thôi” Bất khả trông chờ vào Anh đâu phải ô mà che mưa, không biển lớn để chứa mắt cho Và em công chúa để mơ mộng hoàng tử trở trao nụ hôn gọi tỉnh giấc Bởi tất bà Tiên ông Bụt nghỉ hưu từ lâu, em muốn ngủ giấc dài trăm năm chẳng rừng sâu chứa chấp Thôi đành tỉnh táo để thấy trần gian Và đủ tỉnh táo để tự nhắc nhở với lòng trần nhiều xáo động, anh người không-thể-thay-khác! Dẫu cho anh tìm khác để thay em yêu anh đời nhiều đổi chác Em không dám buồn, chẳng quyền trách - đến quyềnquên-anh thân tùy nghi định đoạt, em chưa thực thi mà Chỉ khoảnh khắc này, thật có đôi chút tủi thân, thành tự cho phép ích kỷ để hờn giận thương hại chuyện cũ Chỉ thôi, không níu kéo hay dùng dằng, anh đừng bận tâm Rồi dần dà, em tự học cách che ô trời đổ mưa để thân đừng ướt Rồi dần dà, em tự học cách đối diện với chia tay tất yếu đời, với người tình tất tả bỏ lại Em ngày 20, đôi chút dằn vặt giận hờn, chí nghĩ không tha thứ cho anh thản nhiên bước qua em khứ Nhưng đến chừng tuổi 30, em nói lời xin lỗi với người yêu bỏ em Bởi đến lúc đó, người ta hiểu thấu đáo ba từ “tiên trách kỷ ” Rồi 40 tuổi, đóng sập cánh cổng rời khỏi nhà hạnh phúc hai đứa, em tựa vào cửa sổ, bình lặng nước, không tí cau mày hay tổn thương Tay áp vào tách trà ấm thơm mùi hoa oải hương cười với bóng kính cửa phản chiếu bóng khuất Lẩm nhẩm vần thơ cũ:“Em nhớ cho mùa thu chết Mộng trùng lai thật đời” “Chúng ta quên nhanh Em cam tâm không đành ” Anh nhớ ánh mắt em nhìn anh lạc giọng nói lời Điều anh làm ôm chầm lấy em ủi an có phần thừa thãi Bởi không yêu hành động thương làm em thêm bận lòng, mà anh vụng lóng ngóng Em lúc thế, bao dung vô điều kiện với anh với khắc nghiệt dòng chảy ký ức Buộc quên em nhớ, buộc buông em nắm, cầm, níu, siết lực kiệt Cứ thác lũ thay dòng phăng phăng trôi thao thiết, em nép rụng, điềm nhiên lẫn vào nước, bình thản trôi quên - nhớ, để không lạc anh Nhưng chuyện PHẢI qua, tất yếu hết ngày đêm đến Giống vài lần vấp ngã, trật gót sái chân, chí để sẹo, dăm bữa nửa tháng, lại lành lặn rành rẽ bước tiếp Đố có thứ trơ lì kiên trì qua thời gian? Năm qua Tháng qua Sẽ đến ngày em nhận có thời em yêu anh nhiều đến phi lý phung phí tuổi trẻ nhiều Em biết không, đừng hoài công chạy đuổi theo xe buýt, taxi hay xe điện rời bến Bởi có thứ kiên trì đuổi theo đứng lại, lỡ chuyến chậm chân Đôi lúc phải chấp nhận bỏ hẳn chuyến chạy qua nhẫn nại chờ chuyến xe tiếp sau Tình yêu Có người đời chuyến xe rời bến Mình lựa chọn cố chấp đuổi theo để mệt nhoài đuối sức hay đứng đợi bến thảnh thơi chờ điều tới? Long đong hay nhẹ lòng, tùy chúng ta! Anh biết nhiều năm sau nữa, quên đường ta qua, màu áo em tặng lợt phai nhăn nhúm tủ đồ nỗi nhớ, tin nhắn đong đầy lời thương thật bị bôi xóa chẳng chút đắn đo Nhưng chẳng thể quên đời có người khiến thân nhắc nhắc lại, nhớ nhớ lại, mà đừng trở lại để yêu thêm lần thứ hai Chỉ ôm chầm, bờ vai sũng nước, để biết gặp gỡ, ngồi cạnh nghe tiếng tim đập khẽ, để lặng lẽ buông tay, để thản nhiên thay Âu điều tốt đẹp, thật tốt đẹp đời Cuối mơ ước bước chung đường đến cuối bụi bay phố, thoáng dạng Thực tế đời nhẫn tâm - cho có tâm hay đành lòng Anh tình yêu mà gác bỏ mộng tưởng tuổi trẻ rong ruổi say mê Em tình yêu mà quên kiêu hãnh thân xem hai chữ “tự tôn” cao hẳn Bao điều đổi thay, mà sau đoạn đường dài, có y hệt trước gặp gỡ - trở lại thành người dưng Thời gian không gian lấy nhiều thứ, trả lại kết tên gọi cho mối quan-hệ-đã-từng hai đứa Chỉ người dưng, người dưng HẾT [...]... Hàng cây còn đủ hai phía để chở che nhau Mà anh vắng mất một người nên gió khuya thổi ngang, bề nào cũng lạnh À, hình như hôm đó, anh vẫn còn nhớ, em mặc áo xanh Nhưng đêm nay, chỉ có đêm và anh, đen kịt và trắng nhờ, sao trời tờ mờ “nhiều như những kỷ niệm qua tay ”, trôi tuột hệt cát rơi qua kẽ, chẳng giữ kịp bao giờ Anh biết làm gì với Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ, mà chẳng có ngọn đèn nào thắp sáng... trời đầy sao và nhìn thấy chung thứ ánh sáng lóa mắt Sài Gòn - Đêm - Nhớ em đến khô khốc Chẳng để làm gì Bởi vì cho dù yêu nhau đến cùng hay đành đoạn bỏ đi, thì cái cảm giác sau khi trải qua một mối tình không hề dễ chịu Ngơ ngác nhất là khi tất cả yêu thương cuối cùng khép lại với kết cục “Chẳng-để -làm- gì” Anh biết em đi hay ở, cũng chẳng để làm gì! Em biết anh nhớ hay quên, cũng chẳng để làm gì!... chúng ta đều biết - là chẳng ai trong hai đứa buồn nhất cho lần ra đi này Anh không buồn, chỉ xốn xang cho một hành trình mới chưa biết điểm dừng Em không buồn, chỉ thảng hoặc bấm đốt ngón tay, chặc lưỡi “Ngày vui ngắn chẳng tày gang” Chỉ có người ấy Ừ thì, chỉ có người ấy là buồn nhất thôi Vì người ấy là người anh thương Vì người ấy là người sẽ phải nhìn anh đi về một khung trời khác hướng Vì người... Sài Gòn vẫn hệt như ngày em quay lưng bước về phía người ấy, bỏ anh lại giữa chông chênh những vui cùng buồn Anh học cách chấp nhận định mệnh như một lẽ tất yếu, đến rồi đi, xa rồi gần, thương rồi nhạt Duy chỉ có một điều anh vẫn còn chấp nhất là tại sao giữa rất nhiều yêu thương, em lại chọn anh để từ bỏ? Cũng như giữa rất nhiều quên nhớ, anh lại chọn em để khắc cốt ghi tâm, không một niềm quên nào... xúc ngọt ngào đong đưa giữa không gian trong vắt Em tựa cằm trên vai anh, lí lắc bảo: Anh chàng lắm trò, hái hoa sữa cho em đi ” Chiều lòng cô nàng dỗi hờn, anh cũng loay hoay đeo lên nhánh cây, với tay kéo xuống một chùm hoa li ti những nụ xanh xanh phớt trắng Như những ngôi sao tí hon rớt vào tay bé nhỏ, hoa sữa phảng phất sắc xanh dịu dàng tỏa sáng như ngọc lục bảo ướm trên mình em Nhưng chưa kịp... mộng, không đủ nhiều hy vọng để trông chờ và càng không có sẵn anh bên cạnh bất cứ khi nào em cần đến Thế nên, nếu em cứ đặt trọn vào anh thứ hạnh phúc duy nhất thì em chỉ thêm hụt hẫng mà anh cũng nặng lòng Anh đủ thừa thông minh để biết em yêu anh nhiều đến chừng nào Nhưng lại không đủ dũng cảm và kiên tâm để đi cùng trên con đường mà chính anh còn mơ hồ chưa biết điểm dừng chân Thế nên, tình yêu của... trở lại bao giờ! Có nụ cười nào trên môi em rơi xuống đáy cốc thành nỗi buồn xanh veo Đến phút cuối cùng gần nhau, em vẫn giấu tất thảy niềm riêng bằng vẻ thản nhiên nhất Anh khẽ nhìn gương mặt bình lặng như nước của em, dò chừng: “Còn điều gì ta chưa nói kịp sao? ” Em lại cười Cốc nước xoay đều trong tay em lăn tăn sủi bọt Lòng anh gợn chút hồ nghi về khoảnh khắc này - là đúng, là sai, chắc chỉ thời...quên sao đành? Nhiều năm về sau nữa, khi thời gian phủ bụi lên ký ức, tình yêu chỉ còn là nắm đất thả xuống cho cỏ mọc phủ quanh, em và anh sẽ ở đâu đó dưới hai khung trời khác cả màu xanh, để lòng bần thần mỗi lần nghe câu hát: “Và chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc, để một dòng sông lơ đãng trôi qua ” Có lần, anh kể em nghe gần 4,5 tỉ năm trước, một hành tinh... tìm được câu trả lời, không bao giờ có thể buông tay - dẫu bàn tay từng đan lấy nhau đã rời mất từ lúc nào “Duy kiến trường giang thiên tế lưu ”[1] [1] Chỉ thấy dòng sông trôi mãi về phía cuối chân trời Chỉ Sài Gòn chịu đau khi chúng ta lạc nhau Anh biết làm gì với Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ, mà chẳng có ngọn đèn nào thắp sáng dẫn lối về ngày xưa? “Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay, nhiều như những gì mình-đã-mất... chỉ kịp làm ướt áo xong lập tức hiu hiu gió hong khô Thế nên tình yêu của hai đứa cũng thất thường một cách rất dễ thương Mới vừa đan tay bước qua phố nắng, đôi bóng trải dài trên mặt đường khắng khít, thì ngay tức khắc giận hờn vu vơ, em quay đi cho anh ở lại với cơn mưa ập xuống Cứ mỗi lần em trách buồn như thế, anh sẽ lại nhỏ nhẹ đứng đợi trước hiên nhà kèm theo tin nhắn dụ dỗ: “Xuống nhà đi, anh chở ... riêng anh em, đến ngộ thứ tình cảm chẳng-để-làm-gì Vô nghĩa hoang phí cảm xúc đến mà cháy đến kiệt lửa bén cồn, bùng lên đến tro tàn mà chẳng-thể-làm-gì Ừ thì, biết chẳng-ĐỂ-làm-gì, chẳngTHỂ-làm-gì... giả vờ chưa thương yêu đến kiệt người-rất-xứng-đáng lại đường-hoàng chính-đáng yêu mình! Có không, giống anh? Cho dù ngày qua có đôi phần đắng cay hối tiếc anh người quan trọng đời Khi viết Someone... thức tỉnh mình” Anh đành chọn cách im lặng dửng dưng vừa đủ để em phải chạnh lòng mà quên, vừa đủ chập chờn mà nhớ, người-dưng-lưngchừng, ngày-xưa-lưng-chừng Em này, em có nhớ anh hỏi, năm trời

Xem thêm: buồn làm sao buông anh khang, buồn làm sao buông anh khang