Mùa xuân bên căn nhà cũ review

"Cuộc sống điền viên sau khi xuyên qua" của tác giả Chu Tứ Tứ là một truyện chuẩn điền văn thuần túy. Nữ chính xuyên không qua tên là Đường Hà, con thứ hai trong nhà có ba anh em, khi còn bé chút xíu nữa là bị đem bán làm nha hoàn, từ đó nàng luôn làm việc hết sức chăm chỉ vì sợ rằng một ngày mình sẽ bị đem bán đi một lần nữa. Nữ chính được cha mẹ, huynh đệ hết sức thương yêu, tính cách hòa nhã, vui vẻ với tất cả mọi người nhưng khi cần thì cũng rất có chủ kiến và mạnh mẽ.

Nữ chính trong truyện này không quá tài giỏi, nàng vô cùng bình thường, không đem kiến thức ở hiện đại để làm giàu hay cứu dân độ thế hay giúp một vị vua, vương gia nào đó bình định thiên hạ, cũng không trở thành nữ cường mạnh mẽ hay đạo văn để trở thành tài nữ hay một thánh nữ cao siêu. Nàng làm tất cả mọi việc từ việc đồng áng, nhặt củ từ, giặt giũ, đổ thùng nước tiểu… không có việc gì là nàng không làm, có thể nói nàng đúng chất là một nông phụ. Nam chính cũng là một nông phu rất bình thường, cuộc sống của hai người chỉ vỏn vẹn chuyện nhà, nam cày ruộng, nữ dệt vải, trải qua cuộc sống bình thản, dung dị có vui vẻ có ưu sầu. Mạch truyện trầm, khá chậm, phân tích được rõ nét sự khác biệt về tư duy của người hiện đại và cổ đại, cũng không có những tình tiết quá ly kỳ hay hồi hộp nhưng vẫn lôi cuốn. Đoạn miêu tả tình yêu của hai nhân vật chính cũng rất ngọt ngào, tình cảm. Tuy nhiên đôi chỗ truyện quá sa đà vào phân tích tâm tư của từng nhân vật nên gây cảm giác nhàm chán, dài dòng, muốn đọc lướt.

Link truyện: https://haxyxon.wordpress.com/truyen-hoan/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua-3/

Thời gian yên tĩnh, năm tháng bình yên… Đúng như một dòng văn trong câu chuyện, ở cù lao Hà Diệp, năm năm yên tĩnh, tháng tháng bình an cho đến khi Trình Nặc đến. Cô vừa thoát khỏi một cuộc hôn nhân ngỡ là hạnh phúc, nhưng kết thúc nghiệt ngã khiến cô gái hai mươi tám thanh xuân này dứt áo trốn chạy khỏi thành phố ngột ngạt và đau lòng ấy.

Cái duyên của cô với Hà Diệp bắt đầu từ bức ảnh về một căn nhà cũ trên cù lao. Sáng hôm sau cô lên phà sang hòn đảo nhỏ ven bờ Trường Giang, mải miết tìm mà không thấy. Vậy mà trước khi cô quay về, một chú mèo trắng xuất hiện ra hiệu cho cô đi theo nó. Thế rồi cơ duyện với căn nhà cũ bắt đầu, bà Bạch chủ nhà chín mươi chín tuổi chỉ muốn bán căn nhà cho cô. Trong một lúc “ấm đầu” cô đã ký tên trở thành cư dân của cù lao Hà Diệp.

Tông Lãng – công dân chính thức kiêm trưởng quản cù lao đã rung động với cô gái say rượu Trình Nặc từ lần đầu tiên khi anh giúp đưa cô về khách sạn. Từ đó, anh trở thành người giúp việc không thân phận cho công dân mới tinh của cù lao. Anh bao thầu từ sửa điện, sửa nhà, chặt củi, mua đồ giùm, bán rau… Sau đó, đến cả chuyện làm ấm giường, đánh chồng cũ anh cũng đều nỗ lực làm mà chỉ dám đòi hỏi danh phận bạn trai vạn năng. Thương cô gái Trình Nặc vì cuộc hôn nhân trước nên mất niềm tin vào tình yêu, Tông Lãng muốn cho cô một chỗ dựa vững chãi. Anh nguyện là mái nhà mà cô mong ước từ nhỏ. “Trình Nặc, anh mới là chốn về của em.”

Kể ra, điểm thu hút của truyện chính ở nhật ký bằng phim ảnh về những câu chuyện hàng ngày trên cù lao. Một cuộc sống chậm chậm giữa sông nước thơ mộng, ngày ngày trồng rau nuôi gà vịt, sửa chữa căn nhà cổ, tình làng nghĩa xóm… Trình Nặc muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cô ghi lại những đổi thay nho nhỏ qua Weibo. Một cách bất ngờ, những chia sẻ của cô được nhiều người cảm thấy thú vị. Bản thân mình khi đọc những câu chuyện nhỏ này cũng thấy trong lòng thư thái bình yên. Nhưng có lẽ cũng cần rất nhiều dũng khí để bỏ phố về quê, để bình lặng sống khi không có nhiều tiện nghi xung quanh.

Đọc rồi ao ước, bao giờ mình mới có thể sống chậm, có thể tận hưởng những giây phút được ngắm cây cỏ hoa lá, được làm bạn với bầu trời thu trong vắt, được thưởng thức một bữa ăn từ rau cỏ hái ngoài vườn!!! Ao ước ghê!!!

Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ của Yên Bán Căn là một câu chuyện thú vị nhẹ nhàng của Trình Nặc và Tông Lãng. Chuyện bắt đầu khi Trình Nặc vừa ly hôn với chồng của mình. Sau khi Trình Nặc sảy thai thì anh ta ngoại tình với bạn thân của cô, rồi bạn thân của cô cũng có thai. Dù đôi nam nữ ấy lẫn gia đình chồng đều cầu xin sự tha thứ của Trình Nặc nhưng cô vẫn dứt khoát ra đi. Bởi vì cuộc đời cô ghét nhất là hai chữ xin lỗi này. Bỏ đi mối tình đầu mà bản thân tưởng là cả đời ấy, bỏ đi cả tình bạn thân thiết từng ấy năm, cô rời thành thị rồi chọn đi đến một cù lao nhỏ tên là Hà Diệp tìm cuộc sống mới.

Mùa xuân bên căn nhà cũ review


Đây là một khởi đầu khác hẳn so với các câu truyện khác, không trọng sinh, không còn trẻ đầy hoài bão hay mộng mơ, Trình Nặc vẫn sống tiếp ở hiện tại nhiều đau khổ nhưng vẫn lạc quan ngẩng đầu tìm tương lai cho mình. Điều này cho thấy cô ấy là một cô gái tuy hiền dịu nhưng vẫn có trái tim, tinh thần rất mạnh mẽ. Rồi ở trên hòn cù lao Hà Diệp hẻo lánh ấy cô gặp Tông Lãng-mùa xuân thứ hai của cô. Câu chuyện của họ không quá chậm nhiệt cũng không vội vàng mà cứ nhẹ nhàng, từ từ như nhịp sống của những người dân trên hòn cù lao này.

Lần đầu gặp mặt cả 2 không vui vẻ nhưng cũng không hẳn là có ấn tượng xấu về nhau. Nhưng đó là suy nghĩ của Trình Nặc còn Tông Lãng thì khác bởi đó không phải là lần đầu tiên anh gặp cô. Họ gặp nhau lần đầu khi Trình nặc đang say rượu đau khổ ở trấn Lan Khê. Trong cơn say rượu, cô không tỉnh táo, khóc lóc nói anh cho cô một mái nhà. Thật trùng hợp, anh cũng không có một mái nhà nhưng anh muốn cho cô. Lần đầu gặp mặt Trình Nặc mang cơn men nhưng lại gieo trong lòng Tông Lãng chút mầm non của tình yêu. Sau khi khóc lóc ở trấn Lan Khê, cô chẳng còn nhớ gì về Tông Lãng, cô tự mình đi đến cù lao Hà Diệp. Có lẽ là do duyên phận, cô được một chú mèo trắng dẫn đến một căn nhà cũ mà trùng hợp căn nhà cũ ấy là nơi cô muốn tìm. Thực ra ban đầu cô không định mua căn nhà cũ ấy vì cô không có nhiều tiền hay nói thẳng thắn hơn là nghèo nhưng vì bà lão chủ nhà khiến cô nhớ về bà nội của mình trong một thoáng nóng vội cô đã mua căn nhà ấy. Sau khi mua cô có chút thấy hối hận nhưng sâu trong lòng cô vẫn có chút chờ mong về cuộc sống sắp tới của mình ở hòn cù lao nhỏ này.

Nói về Tông Lãng, anh là một thanh niên có tiền đồ rộng mở ở thành thị nhưng lại lựa chọn ở lại cù lao Hà Diệp. Ở hòn cù lao nhỏ chỉ toàn người già và trẻ nhỏ như vậy nên thanh niên như Tông Lãng lại càng được nhờ cậy. Và anh cũng không từ chối bất kì việc gì được nhờ nếu như anh làm được vì đây cũng là lí do mà anh chọn ở lại Hà Diệp. Đương nhiên anh cũng sẵn lòng giúp đỡ tìm người giúp Trình Nặc sửa lại căn nhà cũ kia. Sau lần gặp mặt đầu tiên ở trấn Lan Khê anh bị Trình Nặc lãng quên nhưng nhờ có lí do giúp Trình Nặc sửa lại nhà, anh đã quang minh chính đại xuất hiện và từ từ bước vào cuộc sống của cô.

Ở hòn cù lao này, nhờ có sự giúp sức của Tông Lãng và người dân ở Hà Diệp, Trình Nặc hòa nhịp được với cuộc sống có thể nói là tẻ nhạt đối với những người từng sống ở thành thị như cô. Ở đây không có trung tâm giải trí, thương mại sầm uất gì cả nhưng nó đem lại cho Trình Nặc cũng như độc giả sự yên bình trong tâm hồn-thứ mà thành thị không thể có. Trình Nặc có cuộc sống mới, cũng có một nghề nghiệp mới mà cô yêu thích-một blogger nổi tiếng. Có thể nói, từ khi bước lên hòn cù lao Hà Diệp, Trình Nặc đã được khác và sống thật với chính mình.

Tuy là Trình Nặc rất tốt nhưng mọi người đều cảm thấy gái một đời chồng như Trình Nặc sao có thể thành đôi với trai chưa vợ như Tông Lãng. Ngay cả chính Trình Nặc cũng như vậy. Lâm Dĩ An-người đàn ông theo đuổi cô bao nhiêu năm từng thề thốt sẽ không bao giờ tổn thương để phải nói lời xin lỗi với cô cũng đã cùng bạn thân cô gian díu và có một đứa trẻ, vậy sao cô dám tin vào một tình yêu chỉ vừa vài tháng gặp mặt sẽ đem lại cho cô cuộc sống hạnh phúc mới. Chim ngã sợ cành cong như Trình Nặc đã không còn đủ can đảm để giao hạnh phúc cả đời mình cho ai nữa, cũng như bản thân không xứng đáng để có một đối tượng là trai tân như Tông Lãng. Nhưng Tông Lãng xuất hiện, anh từ từ bước vào cuộc đời cô, từ từ sưởi ấm trái tim chịu nhiều thương tổn của cô, cho cô thấy anh là Tông Lãng không phải Lâm Dĩ An, anh là người đáng để cho cô tin tưởng. Và rồi hạt mầm tình yêu mà Trình Nặc gieo vào tim Tông Lãng ngày ấy cũng đã kết quả. Họ ở cùng nhau, "xứng hay không xứng không quan trọng, phù hợp là tốt rồi". Họ phù hợp với nhau, ngoại trừ cần một mái nhà, họ cũng cần nhau.

Đây là một câu truyện thể loại điền văn nhẹ nhàng nhưng không nhàm chán, tuy nữ chính từng trải qua một lần đò nhưng cô ấy vẫn tìm được một cuộc sống viên mãn cho mình. Câu truyện không phải ở nơi thành thị xô bồ ồn ào nhưng vẫn đủ thú vị để độc giả thưởng thức. Tuyến nhân vật phụ cũng góp phần giúp cho câu chuyện của Tông Lãng và Trình Nặc cũng như mạch truyện thêm phần hài hước, thú vị và triết lý nhân sinh. Nếu như đã quá đau não vì coi các bộ phim, truyện cung đấu, tâm lí tội phạm, drama nặng nề thì hãy thử đổi khẩu vị sang câu chuyện nhẹ nhàng này. Sau khi đọc xong, nó sẽ giúp mọi người F5 lại tinh thần, thêm lạc quan yêu đời để tiếp tục đón nhận các khúc cua cũng như cú sốc tinh thần từ biên kịch, tác giả các truyện, phim drama như Penthouses chẳng hạn.