Truyen tam sinh tam thế đánh giá

Tóm tắt: Truyện mở đầu bằng hình ảnh nữ chính Tố Tố đờ đẫn trên giường bệnh, hốc mắt trống không, thân thể suy nhược vì sinh con, bên tai là tiếng rủ rỉ an ủi của trượng phu bạc tình. Nàng tuyệt vọng vì tình yêu bị phản bội, bị cướp đi đôi mắt, quyết tâm nhảy Tru Tiên Đài. Sau khi nhảy, Tố Tố trở về thân phận ban đầu là thượng thần Bạch Thiển – nữ thượng thần duy nhất của tứ hải bát hoang, con gái duy nhất của đế quân hồ ly, đế cơ của Thanh Khâu, tuy nhiên, mọi ký ức về thân phận phàm nhân đều quên sạch. Trong một lần đi dự yến tiệc ở Thủy cung, nàng gặp 1 Cục Bột Nhỏ cứ nằng nặc gọi nàng là mẹ, cùng cha của thằng nhóc – vị hôn phu kém nàng 9 vạn tuổi, thái tử Thiên cung, bị 2 kẻ kỳ dị quấn lấy không buông. Cũng từ đây, những câu chuyện xưa dần dần ùa về, những bí mật kinh thiên động địa, những trận chiến sinh tử khốc liệt và cả câu chuyện tình “tam sinh tam thế”.

Truyen tam sinh tam thế đánh giá

Nhận xét: Lần đầu mình đọc truyện này là trước khi phim truyền hình ra mắt, ngoài cái đoạn Tố Tố nhảy Tru Tiên Đài khá hiểu và thương tâm thì tất cả các đoạn sau mình đều chả hiểu gì cả. Mình biết có 1 số người sẽ bảo là do mình không đủ trình nhưng các bạn thử nhìn nhận 1 cách công tâm đi, cách xây dựng cốt truyện của tác giả có phải rất rối rắm không? Hệ thống nhân vật với số lượng lớn nhưng không có điểm nhấn, không có giải trình cụ thể, thời gian, không gian gấp khúc nhảy vọt liên tục (mình hiểu đây là cách xây dựng nghệ thuật, nhưng thật sự trong tình huống này chỉ làm cho truyện thêm rối rắm mà thôi), giọng văn cũng chả phải quá cuốn hút (hay do bản dịch nhỉ). Đây là 1 quyển truyện đáng thất vọng với mình sau tất cả những review tích cực mà nó nhận được. Bằng chứng sống cho cái cốt truyện rối rắm không đạt hiệu quả chính là phim chuyển thể, khi phim được xây dựng xuôi theo thời gian từ lúc nữ chính còn trẻ đến khi về già (-_-!), mình hoàn toàn hiểu mọi vấn đề, các nhân vật cũng để lại ấn tượng rõ ràng hơn. Hơn thế nữa, nghe nói bộ truyện này là đạo phẩm nên mình không khuyên mọi người đọc nó.

Điểm: 2/10 Đã là đạo phẩm thì không đáng được công nhận.

Số_2

Published by langhoaa

Review ngôn tình, tiểu thuyết, đam mỹ , .... Review đơn giản mà thô bạo !!! View all posts by langhoaa

Tam sinh tam thế thập lý đào hoa của Đường Thất Công Tử hẳn rất nhiều người đã đọc rồi. Hôm nay mình viết pài cảm nhậ về truyện này, có lẽ sẽ ko review như mọi khi vì sẽ rất dài nhiệt huyết có thể giảm. Nên chỉ cảm nhận thôi.

Mình rất mong, mọi người đọc xong có thể cho mình biết ý kiến và cảm nhận của mọi người về câu chuyện này. Truyện của Đường Thất Công Tử luôn khiến người đọc có nhiều cảm nhận, nhiều suy nghĩ, nhiều cách nhìn khác nhau. MÌnh muốn lãnh giáo mọi người và cũng muốn tranh luận với mọi người. Mình muốn tìm ra ý đúng nhất mà tác giả nghĩ đến.

Trong truyện này, phần đầu mình thấy thực chất dạ Hoa không có lỗi, cái lỗi là Tố cẩm. Nhưng mình cũng không đồng ý với sự bồng bột của Dạ Hoa khi chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Tố Tố đẩy Tố Cẩm.

Chàng vung tay, gằn giọng: “Đủ rồi. Ta chỉ tin những gì ta thấy”.

Chính điều này đã khiến mình cảm thấy Dạ Hoa quá ư nông cạn, không bình tĩnh thâm sâu như về sau có nói.

Ta cũng không rõ Tố Tố yêu Dạ Hoa từ lúc nào, có lẽ chính bởi sự ân cần, dịu dàng của y.

Sau khi thăng làm thượng thần, trở lại là Bạch Thiển, cô quên hết tất cả.

Dạ Hoa vẫn thương nhớ cô suốt ba trăm năm.

Bạch Thiển cũng vẫn thương nhớ chờ đợi sư phụ Mặc Uyên.

Nói là sư phụ nhưng chỉ những lúc gặp người cô mới gọi người là sư phụ, suốt bảy vạn năm cô chờ đợi người trở lại. Hình bóng Mặc Uyên trong tim cô không còn đơn thuần là sư phụ nữa, mà có lẽ là một nam nhân.

Nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy, Mặc Uyên ngủ bảy vạn năm nên không có cảnh trường tình nào với Bạch Thiển nhưng không có nghĩa Bạch Thiển không yêu Mặc Uyên.

Khi Mặc Uyên bị đánh tan nguyên thần, Bạch Thiển ôm người muốn tất cả người trong thiên hạ ra bồi tang, suýt làm hỏng đại sự.

“….lúc đó ta ôm lấy Mặc Uyên toàn thân máu tươi đầm đìa, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu, nhất quyết không chịu nhận thư hàng của đại hoàng tử của Quỷ tộc, mười ngón tay nắm chặt chiếc quạt trong tay, nghiến răng nghiến lợi quát, nếu không cứu được sư phụ thì sẽ phải đem hết người trong thiên hạ ra bồi táng, suýt chút nữa đã làm lỡ đại sự của Lão Thiên Quân trên Cửu Trùng Thiên…”.

Bạch Thiển bị trong thương, dung máu tim mình để duy trì than thể người, đến lúc tưởng như sắp chết người cô nhớ đến không phải là Ly Kính mà lại chính là Mặc Uyên.

Nếu nói là cô báo ân tình của sư phụ thì không đúng. Báo ân tình phải báo bằng cả tính mạng ư? Chịu đau cắt da cắt thịt. Báo đến chết đi sống lại, dung máu báo ân như vậy đã hoàn ân rồi.

Đã vậy cô thường ở bên người chăm sóc, im lặng nhìn ngắm người. Cố gắng đợi bảy vạn năm, chờ ngày người trở lại. trong bảy vạn năm này cô sống cuộc đời vô vị, không màng thế gian chỉ đến Đông Hải Thủy Quân một lần.

Có lẽ nếu không phải Mặc Uyên nói: “Đợi ta” có lẽ cô đã quyên sinh theo người. Cũng quả vậy, cô lấy máu của mình duy trì cơ thể người cũng chỉ mong chết bên người.

Dạ Hoa hiểu cô, yêu cô, hắn cũng từng nói:

“Nàng đợi đã bao năm như vậy là đợi người đó quay về, giờ người đó đã quay về, trái tim của nàng đương nhiên sẽ không thể dành chỗ cho người khác, là ta vọng tưởng mà thôi”.

Câu nói này chính là sự công nhận tình yêu của Bạch Thiển dành cho Mặc Uyên. Thậm chí có lẽ y cảm nhận được từ lúc cô ôm Mặc Uyên, gọi lấy người.

Vậy mà khi gặp Dạ Hoa hai ba tháng, nàng lại yêu Dạ Hoa.

Dạ Hoa không đáng trách, tình yêu của Dạ Hoa được thức tỉnh bởi chính tấm chân tình của Bạch Thiển dành cho Mặc Uyên.

Lần đầu nhìn thấy nàng, Dạ Hoa đã nhất kiến chung tình muốn có nàng. Đây là loại tình yêu mình rất thích, loại tình yêu này là tình yêu theo đuổi, một lòng một dạ, một mối tình si.

Ngay cả lúc suýt bị Ly Kính giết chết, tỉnh dậy, người đầu tiên Bạch Thiển nhớ đến chính là Mặc Uyên. Đến nơi người ở, lặng ngắm người, ôm cánh tay người. Cô luôn mong muốn hỏi người cả trong mơ, cô vẫn không bao giờ quên: bao giờ người về. Tình yêu sâu nặng nhưn vậy cô lại hững hờ buông tay chính lúc người sắp trở về với cô.

Điều này nhắc mình nhớ đến truyện ốc sên chạy năm xưa, tình tiết truyện có thể được coi là hay nhưng cái kết lại khiến mình vô cùng ghét truyện này. Nữ chính đợi mười năm, đến khi người cô đợi có thể về bên cô, thì lại là lúc cô chấp nhận buông tay nhìn nhận người con trai dốc lòng theo đuổi mình.

Trong đời mình ghét nhất hai truyện từ trước đến giờ chính là Ốc sên chạy và Công chúa cầu thân._ cũng bởi cả hai đều có cảnh gợi dẫn làm tân hồn mình lúc đó chưa bị nhiễm bụi lại phải đọc.

Nghe tin Mặc Uyên hồn phách vẫn còn. Nàng run lên, vừa mừng, vừa sợ hy vọng đến sẽ bị dập tắt.

Ta quẹt ngang quẹt dọc, đúng là đầm đìa nước mắt, đầu gối bỗng mềm nhũn, liền quỳ phịch trên đất, thậm chí còn níu tay áo của lão, ngượng ngùng nói: “Ta, ta chỉ sợ, sợ lần này lại mơ hão mà thôi”.

Mặc Uyên tỉnh lại, y vẫn quan tâm đến cô như xưa. Nhưng khi nghe đến đoạn cô đã có ý chung nhân, người lại khẽ xao động. Mình tự hỏi nếu lúc đó, người nói lòng mình cho Bạch Thiển biết, cô sẽ thấy sao?

Khi gặp lại Mặc Uyên, trái tim cô rung lên đập thình thịch.

Dạ Hoa và Bạch Thiển vốn có hôn ước, có lẽ vì vậy tứ ca cô mới tháo đy lớp băng trong lòng cô giúp Dạ Hoa, khiến cô chấp nhận y.

Nếu nói ko có Dạ Hoa, cô cảm thấy thiếu thiếu thì cũng không sai. Ta có thể lấy ví dụ từ bản thân khi ai đó biến mất một thời gian, cảm giác hụt hẫng không quen cũng sẽ đến. Nhưng rồi cũng qua nhanh.

Khi Bạch Thiển sắp gặp lại Mặc Uyên, lão thần Chiết Nhan và tứ ca cô lại có ý muốn cô đến với Dạ Hoa. Chắc vì không muốn mất đi sự hòa hảo giữa hai tộc. Vì không muốn mắc nợ ai cũng được tứ ca giáo huấn, cô bằng lòng yêu hắn.

Mặc Uyên trở lại, tất cả thành thượng thần, không còn cần người lo, Bạch Thiển cũng không cần giấu thận phận nữa. Mặc Uyên cũng có thể yêu cô.

Sự đối xử của người với cô xưa nay luôn quan tâm nhất trong tất cả sư huynh đệ, đến nữ thần si mêm người cũng nhận thấy. Cô cũng là người đau khổ nhất khi Mặc Uyên mất đi.

Vậy mà tác giả để như vậy, Mặc Uyên gợi mình nhớ tới Nam Cung Việt trong công chúa cầu thân âm thầm yêu nữ chính cũng không chờ được đáp lại.

Nhìn thấy Bạch Thiển, Mặc Uyên cười, hình ảnh này thật đẹp.

….người quay đầu lại, giơ tay chống má, mỉm cười nói: “Tiểu Thập Thất? Quả nhiên là Tiểu Thập Thất. Lại đây sư phụ xem xem, dạo này ngươi tiến bộ ra sao?”.

“Sao lại sắp khóc thế này, à, bộ váy này đẹp lắm”.

Bàn tay cầm tách trà của Mặc Uyên khẽ khựng lại, cúi đầu hắng giọng, lát sau, người mới bình thản nói: “Mắt chọn nương tử của người này, haizz”.

Thời gian trôi qua, chỉ có Bạch Thiển thay đổi, Mặc Uyên ngồi trầm tư, thấy Bạch Thiển bước vào phòng mình.

Tay phải Mặc Uyên lướt trên phím đàn, tùy ý gảy mấy nốt, nói: “Cái tật lúc nào cũng lơ đễnh của ngươi vẫn giống như mấy vạn năm trước”.

“Sư phụ, người chết không thể hồi sinh, có lẽ Trọng Doãn quá nhớ tỷ tỷ mình, người chớ nên canh cánh trong lòng”.

Người sững lại, cúi đầu lại tùy ý gảy hai nốt đàn, rồi lạnh lùng nói: “Đêm nay ngươi qua đây là vì chuyện này ư?”.

…. Người ngẩng đầu nhìn, nhìn ta rất lâu, lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Ngươi đối với hắn, là thật lòng ư?”.

Câu nói này cho thấy, kẻ khiến người trầm tư chính là Bạch Thiển, người đang nghĩ đến cô. Nhưng cô lại quá chậm hiểu =.=!

Đây cũng là sự nghi hoặc trong lòng Mặc Uyên về tình cảm của Bạch Thiển. Bảy vạn năm qua sự chăm sóc của Bạch Thiển thì sao?

Bao năm người không động tình trước ai, nữ thần si tình với người, người cũng không màng thì ra trong lòng người đã có Bạch Thiển. trước lúc bế quan tư luyện, người chỉ hỏi mỗi nàng.

Trước khi vào động, thần sắc người bơ phờ mệt mỏi, không nói gì với các sư huynh, chỉ hỏi ta một câu: “Dạ Hoa đối với ngươi tốt chứ?”.

Dạ Hoa lè kẻ chung tình, hắn yêu nàng từ khi tiếng gọi Mặc Uyên của nàng đánh thức hắn dậy.

Chịu bao đắng cay chỉ cầu có nàng, âm thầm chịu đựng tất cả.

Tác giả có lẽ lúc đầu muốn viết thiên tình sử của Bạch Thiển với Mặc Uyên, nhưng lại thấy Dạ Hoa chịu bao đau khổ mới không đành nên chắc đã viết nên: Phiên ngoại Dạ Hoa (phần hạ) để chấm dứt khúc mắc trong lòng độc giả và nữ chính.

Thực ra nếu lúc đầu tác giả nghĩ Dạ Hoa biết nàng bị oan, cũng âm thầm chịu dựng bị sét đánh thì với trí tuệ và sự trầm tĩnh của y, y có thể lựa chọn kể cho nàng một câu chuyện về hai người trước kia. Vì vậy mình thấy tác giả thương Dạ Hoa mới thay đổi một chút để Dạ Hoa và Bạch Thiển thành đôi như bao đọc giả khác.

Bạch Thiển yêu Dạ Hoa chưa hẳn là khắc cốt ghi tâm, cô vì một chút giận của mình mà tuyệt tình đến vậy. Uống rượu giải sầu cũng chỉ như thời cùng quỷ quân Ly Kính. Khúc mắc thứ hai của cô là:

Ta muốn hỏi chàng ba trăm năm trước, vì Tố Cẩm phản bội chàng lấy Thiên Quân, nên chàng đau lòng, mới cắn răng lấy một người phàm trần không?

Cô không biết năm xưa chàng có yêu cô thật lòng không? Hay chỉ là thương hại, ân hận, thấy mình có lỗi.

Từ khi trao trái tim mình cho Dạ Hoa, cô phân định rõ rang, một lòng một dạ, với Dạ Hoa. Không dây với Tất Phương, không luyến Mặc Uyên, chùng tình một mối.

Dạ Hoa khi đánh với Kình Thương, đã không đúng. Nếu nói yêu thương nhau, thì họ sẽ sống chết nắm tay nhau có khổ có nạn quyết không chia lìa. Nhưng Dạ Hoa lại tách cô ra.

Lúc này, Bạch Thiển chỉ có mình Dạ Hoa, cô cố sống cố chết muốn được bên chàng. Nhưng theo mình cũng như năm xưa cô quyết không chấp nhận thư hàng muốn tất cả phải chịu bồi tang, tìm mọi cách giữ lại thân thể Mặc Uyên. Cảm giác ấy có lẽ đã trở lại.

Cảnh khiến mình cảm động nhất, không hẳn là khi Dạ Hoa sắp chết, không phải khi Bạch Thiển hối hận mà là chính câu nói này:

“Ta nghe nói Mặc Uyên tỉnh lại rồi, nàng hãy ở bên Mặc Uyên, người sẽ chăm sóc nàng thật tốt, còn tốt hơn ta nhiều lần, ta rất an tâm. Nàng hãy quên ta đi”.

Dạ Hoa quan tâm đến cô, muốn mọi thứ tốt đẹp đều dành cho cô. Với linh cảm của huynh đệ song sinh, chắc Dạ Hoa cũng biết Mặc Uyên yêu cô sâu sắc, có lẽ cũng nhưu tình yêu của Dạ Hoa dành cho cô.

Lời của Mẹ Dạ Hoa chính là chiếc kéo tháo gỡ tất cả nút thắt trong lòng cô.

Nếu như vẫn sự dứt khoát không tha thứ cho Dạ Hoa, nếu như trân chiến này mãi về sau mới xảy ra, nếu như Mặc Uyên bằng lòng chăm sóc cho cô. Liệu cô có đau thắt lòng như thế này?

Mình cho rằng, trong đời Bạch Thiển có ba cuộc tình si. Một chính là Ly Kính, nhưng chính y không bằng lòng đưa ngọc giúp cô bảo vệ sư phụ thì tình yêu ấy cũng cắt đứt. Khi nhận ra người mình thực sự quan tâm lại chính là Mặc Uyên thì đã quá muộn, cô chờ người bảy vạn năm trong nỗi cô đơn để lại gặp Dạ Hoa, người mang đến màu sắc mới cho cô sau suốt bảy vạn năm qua đã khiến cô say lòng.

Mặc dù cũng phải nói đến tình yêu của Tất Phương, cũng khiến cô xao động nhưng cô đã có đính ước và có lẽ cũng cảm tấm lòng của Dạ Hoa dù lúc đó chưa yêu Dạ Hoa.

Dạ Hoa chết ba năm là thời gian không dài với thần tiên. Tình cảm vẫn cháy, năm tháng đó với cô dài lê thê.

Mặc Uyên đi tìm Bạch Thiển, cho cô biết Dạ Hoa còn sống. Chính tình huống này là để giải nút thắt trong lòng mình cũng như tác giả.

“Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, đến cưỡi mây mà cũng ngã ư?”.

“Lau nước mắt đi đã, ta đang tìm ngươi nói chuyện này đây”.

Lúc thấy Bạch Thiển ôm Dạ Hoa, Mặc Uyên cũng đã nhíu mày.

Cộng thêm sự việc Mặc Uyên chắc luôn cập nhật thong tin nhanh, biết Bạch Thiển hối hận, nên không muốn cô phải bối rối, đau khổ nào đã bằng lòng buông mối cảm tình chon trong lòng, coi cô là đồ đệ mà thôi.

Gặp Bạch Thiển, người không chau mày nữa, cũng không gọi cách yêu thương là Tiểu Thập Thất nữa. Cách nói, trách móc như một sư phụ dạy đồ nhi.

Người đi tìm Bạch Thiển để nói tin này cũng đồng nghĩa người quan tâm đến cô, nhưng chỉ như đồ nhi của mình. Dù đích thân đi tìm thì hơi quá, cho là thiên vị đồ nhi vậy => Vẫn còn quan tâm nhưng bằng lòng buông tay của Mặc Uyên.

Bạch Thiển sợ hãi không phải là sự thật, sợ đó chỉ là lời nói dối của Mặc Uyên. Cảm xúc này không hề giống với khi Chiết Nhan nói với cô, sư phụ còn sống.

Lúc Chiết Nhan nói Mặc Uyên còn sống, khi đó cô đã không còn tia hi vọng nào trong suốt bảy vạn năm chờ đợi qua mới quỳ phịch trên đất. Còn lúc này đây, dù Dạ Hoa ai cũng nói y đã chết, nhưng lại nói y còn sống. Lúc y chết trước mặt mình, cô vẫn tin y còn sống, giờ đây chỉ là ba năm , niềm tin đó chưa chết, nó vẫn cháy. Nhưng cô vẫn sợ, sợ niềm vui đến tột định rồi lại rơi vào hố của sự tuyệt vọng.

Mình không biết có phải vì tình yêu thầm lặng này mà Đường Thất Công Tử đặt tên là Mặc Uyên.

Đây chính là khoảnh khắc bình yên cũng là hình ảnh đẹp nhất trong truyện, trong suốt cuộc kiếm tìm, ân, nợ, oán, sầu này. (Dù mình vẫn rất iu Mặc Uyên)

… Núi xanh xanh, cây xanh xanh, nước xanh xanh,…

Dưới ánh sáng len qua mấy tầng mây chiếu rọi, cây hoa đào giữa non xanh nước biếc, giống như ráng chiều xán lạn sáng mãi trên Cửu Trùng Thiên.

Dưới bóng cây rực rỡ đó một thanh niên vận áo bào đen đang đứng, đang vươn người ra, những ngón tay thon dài khẽ sờ lên bia mộ trước mặt.

Giống như một giấc mơ. Ta nín thở tiến lên hai bước, sợ động tác quá mạnh sẽ khiến cho cảnh tượng trước mặt biến mất.

Chàng quay đầu lại, gió nhẹ vờn qua, ráng chiều trên cây nhấp nhô như những làn sóng biển màu đỏ. Chàng mỉm cười, vẫn như dáng vẻ lần đầu gặp mặt, mày mắt như tranh vẽ, mái tóc đen nhánh. Trong sóng biển màu, vài cánh hoa đào chao liệng, giữa trời đất không có màu sắc nào khác, cũng không có âm thanh nào khác. Chàng giơ tay, khẽ gọi: “Thiển Thiển, qua đây”.

——————————————————————

Khụ khụ, ta mà review toàn truyện chắc mất cả tháng như hoa tư dẫn mất.

Qua lời của mẹ Da Hoa, lại là một thượng thần, Bạch Thiển chắc đã hiểu rõ sự tình ba trăm năm trước và cũng biết có sự ngầm đồng ý của Thiên Quân.

MẶc Uyên biết Dạ Hoa tỉnh, chắc cũng gặp Dạ Hoa. Dạ Hoa gặp Mặc Uyên, ắt cũng gặp những người khác, ắt cũng hiểu tại sao ba năm trước nàng lại giận y. Dù tác giả chả nói rõ gì cả =.=”! Ngồi suy diễn cũng mệt wa TT^TT!

Mình không hiểu tại sao diệt cỏ thần lại là công, diệt ác thú lại là tội. Mà lúc đầu Dạ Hoa giết ác thú làm gì =.=?