Đam mỹ thụ mang thai đau đẻ

Trích đoạn: Hồng thiên phần thành

Tác giả: Phi Nhược

Edit trích đoạn: Gián

…….

Bộ này chắc nhiều người biết, trước giờ vẫn có tên là “Hồng thiên đốt thành”. Nhưng đấy là tên theo kiểu nửa Hán Việt nửa QT nên mềnh để tên Hán Việt hẳn cho đồng bộ á, chứ nó vưỡn là 1 bộ ấy thôi =3=

Thụ (Lưu Thừa Hữu) là người song tính. Cốt truyện cũng không có gì nhiều. Hai bạn là người của hai nước, công vua nước Liêu, thụ là con vua Đông Hán, mà hai nước thì không đội trời chung. Nhân vật Gia Luật Bội xuất hiện trong trích đoạn vốn là người Liêu, nhưng vì mất ngôi thái tử nên phản bội chạy sang nước khác .

Trích đoạn 1 là tiết tử, nhưng có liên quan đến trích đoạn 2, như kiểu kể chi tiết về 1 giai đoạn mà trích đoạn 2 lướt qua.

Bộ này có thêm đoạn cuối là hỗ công, cả công và thụ đều mang bầu, mềnh ko thích nên ko làm ạ. =3=

 ……………..

Khói lửa mịt mù, trên chiến trường tiếng chém giết ầm vang. Ngoài chiến trường lại là một mảnh thanh tĩnh. Nói yên tĩnh thì cũng không hẳn, mà là lén lút.

“Tường thẩm, như thế nào rồi, sao còn chưa sinh?” Một chiến sĩ kim giáp từ bên ngoài chạy tới, tiến vào xe ngựa sơ sài, từng trận huyết tinh khiến người ta buồn nôn.

“Tướng quân, không được, mới sáu tháng, thai nhi chưa xuống dưới, trên ngực trên bụng y đều có vết đao chém, rất sâu, miệng vết thương máu chảy không ngừng, ai……”

“Không được cũng phải được, nếu tối nay nhị vương tử không sinh hạ, đợi đến ngày mai đại quân của Hoàng Thượng đuổi tới, bản tướng quân cũng không bảo vệ được y.”

“Đem…… Ách…… Tướng quân……” Người nằm trên xe khẽ lên tiếng

“Nhị vương tử?” Tướng quân tiến lên quỳ xuống.

“Tướng quân…… Không cần đa lễ…… Ta…… Ngô…… Ngô…….” Người trên xe nâng bụng, miễn cưỡng ngồi dậy, mặc kệ trên người toàn vết thương, y vẫn kiên trì quân thần chi lễ, thần tử quỳ xuống, y tuyệt không nằm .

Ánh lửa sáng ngời, đôi mắt dường như phát sáng. Nhưng không ngờ người ngồi trên xe lại yếu ớt đến vậy. Cánh tay trắng như vôi chống xuống, tay kia đặt trên cái bụng lớn đang rung động. Trên ngực tầng tầng vết đao, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương trên bụng, sâu ba tấc, máu chảy ồ ồ. Y vốn chỉ mang thai tháng thứ sáu, chưa đến lúc sinh sản, nhưng bụng trúng kiếm, đã tổn thương đến thai nhi, nếu không nhanh chóng sinh hạ, ắt phụ tử đều vong.

“Tướng quân…… Ta…… có thể sẽ sinh non…… Tướng quân ngươi…… Ô…… Ô……” Đau đớn từng cơn vô tình đánh tới, hai tay y đè chặt bụng, cưỡng chế cơn đau. Cúi xuống nhìn, vạt áo dài đã bẩn hết, nhiều chỗ ướt sũng, dính dính, nhìn dáng vẻ chật vật ấy, không ai có thể tưởng tượng được, y, chính là Nhị vương tử của Đệ ngũ Hán Cao Tổ, Lưu Thừa Hữu.

“Không, không, nhị vương tử đang sinh nở, không có việc gì. Điện hạ đừng tự làm mình bị thương, mau mau nằm xuống.” Tướng quân thấy Lưu Thừa Hữu đã đau không nói nổi, vô cùng rối loạn, hắn che giấu vương tử, lại chăm sóc y, nếu chẳng may Hoàng Thượng phát hiện, nhất định sẽ bị chu di cửu tộc, chẳng biết việc này là đúng hay sai nữa.

“Nghe ta nói , ta…… Ta…… Ô……” Nghe Lưu Thừa Hữu kêu thảm, tướng quân vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy y hai tay ôm bụng, lảo đảo ngã xuống, tướng quân còn chưa kịp đưa tay đỡ, Lưu Thừa Hữu đã quỳ trước mặt hắn. Y vốn đã khó sinh, lại quỳ như thế, trong bụng càng đau nhức, y không che bụng nữa, hai tay lạy tướng quân một lạy:“Tướng quân, thân thể ta không đợi được lâu nữa, cầu tướng quân mổ bụng ta, cứu lấy tiểu nhi vô tội……”

“Nhị vương tử, đây…… đây là khi quân phạm thượng, thần…… thần sao……” Tướng quân nghe Lưu Thừa Hữu nói, toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy hai tay vương tử lạnh ngắt, nhiệt độ cơ thể vương tử rất thấp, nếu chờ thêm chút nữa, một phen tâm cơ sẽ trở thành uổng phí. Nhưng một đao chém xuống, sẽ là một xác hai mạng……

“Thừa Hữu ! !” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng vó ngựa phi nước đại, sợ là tới vài chục chiến mã, có khi mấy trăm, đảo mắt đã lên tới mấy ngàn, đem nơi đây tầng tầng vây quanh.

“Là…… là hắn……” Đôi mắt Lưu Thừa Hữu lập tức trừng lớn như muốn nứt ra, mê mê hoảng hoảng nghển cổ thở nhẹ, trong bụng lại đột nhiên đau:“A…… Bụng…… A ~~~~”

“Nhị vương tử !”

“A…… Bụng ta…… nó…… nó…… A ~~” Nơi đây tuy đèn đuốc mờ mờ, lại mơ hồ thấy Lưu Thừa Hữu ôm bụng rên rỉ, xem ra là bị kích thích đột ngột, động thai khí, thai nhi tựa hồ chui ngược trở lại trong bụng Lưu Thừa Hữu, đau đến nỗi Lưu Thừa Hữu mắt trợn trắng, thân mình không khỏi chúi về phía trước, hạ thân phun máu loãng, vết thương trên bụng càng rách ra.

“Mau, mau, Tường thẩm mau tới, nhị vương tử sắp sinh.”

“Để xem để xem, thai vị còn chưa xuống!”

Trong lúc rối ren, hai người hợp lực áp chế Lưu Thừa Hữu.

“Để…… để…… ta gặp hắn…… A ~~” Trong bụng quặn đau mãnh liệt, Lưu Thừa Hữu không chịu nổi, miệng vết thương trên ngực lại lần nữa vỡ ra, trên người lập tức huyết nhục mơ hồ.

“Hừ ! Gia Luật Đức Quang, ngươi cư nhiên còn dám xâm phạm biên cảnh ta?” Giọng nói hùng tráng, quân Cao Tổ hoàng đã đuổi đến nơi.

“Ta đến đây, chỉ vì một chuyện.” Trên chiến mã, một thân hồ phục chi vương oai vệ, nhưng trong ánh mắt, lại là vô hạn đau thương:“Cho ta gặp Thừa Hữu, ta nguyện ý, một mạng, đổi một mạng !”

“Hừ, đường đường Liêu quốc đế chủ lại bó tay chịu trói? Được, bổn vương gia sẽ xem xem ngươi có bao nhiêu thành ý !”

“Trước tiên phải để ta nhìn thấy Thừa Hữu đã.” Gia Luật Đức Quang xuống ngựa, tuy là chui đầu vào lưới, nhưng một tiếng hiệu lệnh, vẫn khiến lòng người run sợ.

“Hay lắm, ngươi chịu hai mũi tên của bổn vương gia, bổn vương gia liền giao nhị vương tử.” Câu này vừa nói, vương gia lập tức giương cung, đề phòng lũ chó Khiết Đan gian trá, hắn đã sớm phái người mai phục bốn phía, phòng Gia Luật Đức Quang thừa cơ làm khó dễ, bốn phương phóng vạn tên, là đồng quy vu tận, hắn chết cũng cam lòng.

“Hoàng thúc hãy khoan ~~” Bên trong truyền ra một giọng nói suy yếu, một sản phu bám vào một cây gậy gỗ mà bước ra. Ánh trăng trắng bệch, lại không chiếu sáng nổi thân hình nhỏ bé này, chỉ thấy y che bụng thở dốc, dưới chân mỗi bước đều là vết máu đỏ thẫm. Người bị Hoàng Thượng giam cầm lại xuất hiện ở chiến trường, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

“Thừa Hữu ! !” Âm thanh mũi tên vùn vụt lao tới, Lưu Thừa Hữu nhìn Gia Luật Đức Quang, thân thể như trúng tên mà ngã xuống.

“Thừa Hữu ngươi……” Gia Luật Đức Quang tự biết nguy cơ tầng tầng, nhưng thấy Lưu Thừa Hữu bị thương không nhẹ, lại đang đau bụng khó nhịn, trong lòng sớm như đao cắt:“Thân mình ngươi thế nào rồi?”

“Tiểu quỷ nóng vội, đánh vài trận rồi……” Lưu Thừa Hữu đỡ bụng miễn cưỡng cười, chẳng bao lâu lại là ngũ khổng thâm xoay, y đang lâm bồn, lại mạnh mẽ gián đoạn sản tử, chỉ vì người trước mắt.

Giấc mộng nửa đời bị chặt đứt, trong tâm đau đớn khôn cùng.

“Thừa Hữu……” Hắn biết sự tình đã đến mức nào, dời tầm mắt lưu luyến si mê, lạnh lùng nhìn vương gia:“Bổn vương với ngươi giao dịch như thế nào đây?”

“Ngươi nói thử xem?”

“Thừa Hữu âm thầm đào thoát, xét lòng tự tôn của vương gia, cũng khó có một công đạo. Bổn vương nguyện đưa ngươi đầu người, ngươi để Thừa Hữu theo quân ta về Liêu.”

“Không ~~” Lưu Thừa Hữu nghe được những lời ấy, tâm phế đều tê liệt, không để ý tới bụng đau từng cơn, nhảy lên ngăn cản:“Hoàng thúc, không cần ! Là Thừa Hữu quên lời giáo huấn của tổ tiên, Thừa Hữu tội đáng chết vạn lần, hoàng thúc cứ để Thừa Hữu chết đi !” Một đường chạy đi, bên tai “phập” một tiếng, Gia Luật Đức Quang đã trúng một tên !

“Đức Quang ! !” Nhìn Liêu chủ anh dũng vô thất liều mình đỡ tên, Lưu Thừa Hữu giật mình. Chỉ biết hai chân đứng thẳng, dù phải chết, cũng sẽ chết cùng một chỗ.

Bên tai lại “phập” một tiếng, Gia Luật Đức Quang trúng một tên nữa, nhưng làm như không có việc gì, sừng sững đứng đó.

“Đủ rồi!” Lưu Thừa Hữu đỡ bụng che trước mặt Gia Luật Đức Quang hét lớn:“Ngươi muốn giết hãy giết ta trước đi, dù sao phụ hoàng với ta cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, ta…… ta……” Mấy trận kích thích, thai phúc trải qua xóc nảy dường như bị oanh tạc, hạ thân rong huyết càng kịch liệt, chưa kịp hoàn hồn, hai chân đã đẫm máu tươi. Bụng Lưu Thừa Hữu như bị xé rách, hai tay che bụng, cố nén từng cơn đau. Chẳng bao lâu, trên bụng lại cảm thấy ấm áp, Gia Luật Đức Quang đang ôm Lưu Thừa Hữu từ phía sau.

“Tiểu bất điểm (nhóc con), vẫn bướng bỉnh như vậy.” Lời trêu chọc vừa nói ra, Lưu Thừa Hữu nhất thời buồn bực, nhưng giờ chỉ còn lại đau xót khó nhịn.

“Tiểu quỷ…… sắp đi ra, ngươi giúp ta.” Vài giọt thanh lệ tràn xuống, Lưu Thừa Hữu đã từng thề, cuộc đời này sẽ không bao giờ giọt lệ, bằng không đứt hết ruột gan, nhưng hôm nay, tê tràng liệt phúc cũng không uổng.

“Ân.” Hai người thân thể ngày càng gần, mũi tên trên cơ thể Gia Luật Đức Quang càng cắm sâu, bụng Lưu Thừa Hữu lần đầu tiên được vuốt ve, dần dần lại từng trận trọng áp, Lưu Thừa Hữu cắn chặt răng, thân mình vô lực dựa vào phía sau, bụng càng chịu áp lực mãnh liệt, khiến cho hạ thân bị chèn ép bạo liệt, vài cỗ nhiệt lưu bắn nhanh ra, y đau đến nỗi nghển cổ rên rỉ, lại gặp được đôi môi ấm áp. Người kia, kẻ đầu tiên cường bạo y, đang đứng ở nơi này, ngày đó y hận hắn, nhưng hiện tại y muốn nói, cả đời này không hề hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Ba quân nghe lệnh, xuống ngựa canh trướng, ai dám rình coi vương tử sinh sản, thì tự chọc mù hai mắt đi !” Nhìn điệt nhi chịu khổ đến tận đây, vương gia cũng mềm lòng. Câu lệnh vang lên, chính mình cũng cúi đầu rơi lệ.

“A ~~ a ~~ a ~~~”

Trong trướng đột nhiên có tiếng kêu thảm vang trời, bầu trời sấm chớp ầm vang, ánh sáng chói lòa. Thảo nguyên mênh mông, nhất thời hồng quang nổi lên bốn phía, binh sĩ hoảng sợ loạn, ám dạ thiên hà, nhuộm thành cầu vồng.

…………………………………………

Đêm khuya, giữa cánh rừng tầng tầng lớp lớp, một bóng đen vạch tán lá xuyên qua. Ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy bước chân bóng đen kia lúc nhanh lúc chậm, khi thì nhìn quanh, khi thì khom lưng đi, bước đi ứ đọng tập tễnh, giống như sắp ngã đến nơi, bước chân rối loạn, thân mình lắc lư, bóng đen tuy chống trường kiếm, nhưng toàn bộ thân mình như quỳ rạp trên mặt đất. Nửa bò nửa ngã tìm đến cây đại thụ gần đó, mồ hôi lạnh như mưa, dưới ánh trăng đêm, dường như hàn tinh sổ điểm; Từng tiếng rên rỉ truyền ra, như rót vào cõi cô tịch ai âm.

Dưới ánh trăng, người kia thở dốc hỗn loạn, lưng tựa rễ cây, tâm trí cũng dường như chìm trong hư ảo, thân mình nửa sụp xuống, một tay đặt trên cái bụng cao ngất, tay run đến mức lợi hại. Nơi đó đã bị tầng tầng mảnh vải siết chặt, bụng nhỏ đi hẳn một vòng, nhưng thai nhi thật sự quá lớn, dù nén chặt cỡ nào cũng vẫn nhìn thấy rõ rệt.

“Hài nhi, con nhẫn một chút, cha thật sự không có cách nào…… Ngô…… Ách……”

Trong bụng lại là một trận quặn đau, y đau đến toàn thân phát run. Sau khi uống thuốc trợ sản, liền lập tức chạy trốn. Trước khi đi, cởi bỏ một thân nữ trang, nhưng trong bụng thai khí tổn hao nhiều, tử cung cũng có nguy cơ hoại tử, linh dược khó cứu, nhớ lại Địch Vân trước kia, trong tình thế vô dược vô châm(không thuốc, không kim châm cứu), một mình trốn thoát tới biên cảnh Bạch Dịch quốc, liền lấy mảnh vải nén bụng, cố định vị trí thai nhi khỏi bị xóc nảy, đến khi đau không chịu nổi nữa, y chỉ có thể tìm cách gỡ tấm vải, quấn chặt từ bụng xuống đùi. Như thế, lại càng hít thở không thông. Y không biết làm vậy có thể hoãn sinh non được hay không, vội vàng nắm lấy bảo kiếm, che bụng dưới, chạy trốn suốt đêm.

“Không thể nghỉ, nhất định phải lập tức rời đi.”

Số lần bụng co thắt ngày càng tăng, mà một lần tiếp một lần, giống như có sợi dây thừng siết chết thai nhi. Mới đầu chạy như bay mấy dặm còn có thể chịu đựng, nhưng chịu đựng được đến bước này, y đã trở nên vô lực. Thế nhưng tình thế nguy cấp, y miễn cưỡng thuận khí, đè bụng, gian nan cất bước, chỉ thấy chưa đi được hai ba bước, bóng đen kia kêu lên một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng, rồi khom người gục xuống đám cỏ.

Đau quá, đau như vậy y chưa từng chịu đựng qua. Mười ngón tay bấu lung tung trên bụng, y còn chưa kịp học Địch Vân cách giảm đau, bụng lại co rút mãnh liệt, quả thực tựa như có bàn tay tiến vào bụng kéo hết nội tạng ra ngoài, y liều mạng đè bụng, giãy dụa trên thảm cỏ, mồ hôi sớm làm mờ ánh mắt, đôi tay lạnh run mất đi cảm giác, toàn thân chỉ sợ chỉ còn một chỗ có thể phản ứng, lúc này, y đột nhiên trợn mắt, “A ~~~”cơn co rút lại so với ban nãy càng mãnh liệt, y nín thở, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ai ai ai, tên kia thật sự chạy đến nơi này sao.” Phương xa truyền tới tiếng cười, trong bóng tối, một người xách đèn đi tới, một người đeo kiếm theo sát phía sau. Trong cánh rừng ám mị, dưới ánh sáng mờ ảo, tìm người còn khó hơn tìm quỷ.

“Ngươi nhận định trong bụng nàng là nhân trung chi long(nôm na là thai rồng, con vua), nhưng lại không suy nghĩ kỹ, người có thể hoài nhân trung chi long, sao có thể dễ dàng để ngươi muốn làm gì thì làm?”

“Hừ, đáng lẽ sớm nên trói nàng ta lại mới đúng!” (2 người gọi là “nàng” vì vẫn nghĩ thụ là nữ)

“Đừng sợ ,” Người đi phía sau nhìn về phía một bóng đen mơ hồ, âm hiểm cười nói:“Vận động mạnh, thuốc trợ sản sẽ phát tác nhanh chóng, không tới năm ngày sẽ sinh ! Phải không, tiểu vương tử của ta.”

“Gia Luật Bội, ngươi đúng là cầm thú !” Lưu Thừa Hữu đau đến hôn trầm, nghe câu này của Gia Luật Bội, kích động muốn nhảy dựng lên, một đạo chân khí từ lòng bàn tay xuyên ra, đánh thẳng về phía Gia Luật Bội.

“Hừ, thì ra ngươi biết võ công?” Lưu Thừa Hữu phản kháng khiến lão già hơi sợ hãi, nhưng rồi lại nghĩ: Có võ công càng tốt, tương lai hậu chủ học võ, sẽ càng dễ dàng.

“Hừ, có phải người nọ là ngươi tự tay cứu hay không? Y là nam hay nữ, ngươi không biết à?” Gia Luật Bội phủi những sợi cỏ trên người, đầu choáng váng, ngực đau nhức, vai chảy máu tươi. Không thể tưởng được dựng phu đau bụng sắp sinh còn có công lực như thế. Hắn sơ suất quá, nhưng cũng thực vừa lòng. Nguyên khí của y tổn hao nhiều, còn miễn cưỡng phát chưởng, thai khí đương nhiên sẽ càng tổn thương, bước tiếp theo, tất nhiên là mặc hắn xử lý .

“Là nam hay là nữ? Vớ vẩn, bụng to không phải nữ , chẳng lẽ là……” Lão già không rõ ràng cho lắm, tinh tế đi đến phía trước nhìn lại, ấu đồng kia ánh mắt như phát ra ánh sáng.

Người trước mắt hiên ngang đứng thẳng, không mặc nữ trang, trái lại trang phục gọn gàng, tóc cũng buộc cao. Người này vóc dáng vốn không cao,bụng lại lớn nên trông càng ẻo lả, khi cứu y lão không nhìn kỹ, nhưng hôm nay, nhìn thấy cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sừng sứng khí thế, nữ tử không thể có bộ dáng này. Nhưng nhìn bụng thật lớn, có ràng là đang mang thai, nói như vậy……

“Ta nói với ngươi chưa nhỉ, ngươi thật có mắt nhìn người. Ngươi cho rằng một dựng phụ ngã xuống cũng không hư thai, thai khí nhất định rất cường tráng. Kế nhiệm Hậu Đường, dựa vào thể chất thai nhi, chắc chắn không tồi. Làm Đông Hán vương tử, thai nhi này, hẳn sẽ vang danh thiên hạ !”

“Cái gì, ngươi nói cái gì?”

“Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Y chính là Lưu Thừa Hữu, con trai Lưu Tri Viễn, trong bụng y, là hài tử của Khiết Đan vương – Gia Luật Đức Quang!”

“A ~~~~~”

Trong rừng một trận kinh cuồng, dường như kinh hách quá độ, càng điên cuồng kêu như đoạt mệnh. Chim chóc nửa đêm bay tán loạn, mấy ngọn cây rung động, xuyên lâm đánh diệp, bầu trời cũng như run rẩy. chim bay tứ tung, đôi mắt Gia Luật Bội đảo qua trước ngực Lưu Thừa Hữu, dừng ở trên thi thể lão già.

“Thuật Luật, à không, không, Lưu Thừa Hữu, chúng ta lại gặp mặt.” Gia Luật Bội rút kiếm chém một nhát trên cổ lão già, khi ngoái đầu nhìn lại, đã là âm lãnh hàn quang.

Huyết lệ giao tiên.

Lưu Thừa Hữu vẫn gắt gao chống đỡ, thuốc trợ sản phát tác, trong bụng y quặn đau không ngừng, vừa rồi giận dữ phát chưởng, càng tổn thương chân khí, kình lưu phản kích toàn thân, trụy thẳng xuống bụng, tạo thành đau nhức như xé rách. Y biết rõ tình huống nguy hiểm, không thể chạy đi, lại đau đến mức không thể bước tiếp, một câu cũng không thể nói.

“Thấy bụng ngươi lớn như vậy, ta thực đau lòng.” Gia Luật Bội nhìn chằm chằm vào vật hở ra trong bóng tối, nghiến răng cười:“Ngươi nhất định rất lấy làm kỳ quái, ta tại sao lại xuất hiện ở con đường phía sau?” Từng bước một, tiến lại gần Lưu Thừa Hữu, thấy y cũng không có ý lui lại, cảm thấy càng thú vị:“Ngươi cùng Gia Luật Đức Quang diễn kịch thật hay. Mọi người đều tin tưởng ngươi, Đông Đan Vương ta, còn có thể chống lại sao? Trong nhà lao, thừa dịp tên gian phu vô tâm của ngươi vào triều, uống thuốc giả chết, rời khỏi đất Liêu. Chạy hồi lâu, đầu nhập vào Hậu Đường. Khi Hậu Đường cùng Liêu quốc đại chiến, ta chỉ nói ra mấy chỗ tử huyệt của quân Liêu, liền lập tức được thăng chức Thái Phó. Về phần tên gian phu của ngươi, trận kế tiếp bại lui, nếu không phải Tự Nguyên đế bị bệnh cấp tính, thì Liêu cũng không trụ được bao lâu. Bất quá không có việc gì, Hậu Đường lui binh, Đông Hán lại nhảy vào, nay, lão ba ngươi với gian phu của ngươi đối địch, gian phu kia cũng sẽ sớm đi đời nhà ma .”

“Ngươi……” Lưu Thừa Hữu nghe những lời này sắc mặt biến đổi, mình hôn thiên ám địa hơn mười ngày, không ngờ trời đất chuyển dời. Nhìn Gia Luật Bội khiến thiên hạ rối loạn, Lưu Thừa Hữu bốc hỏa, muốn chém một nhát kiếm về phía hắn, nhưng tay vừa giơ lên, toàn thân lại run đến mức lợi hại, chỉ thấy trên mặt y, gân xanh nổi nên như giun bọ, há miệng thở dốc, bàn tay đã tê dại siết chặt bụng, tuy đau như dao đâm, nhưng hai mắt y vẫn trừng to phẫn nộ, thân mình thẳng tắp, dù có lại đau, cũng không tỏ ra yếu thế trước mặt tên cầm thú ấy.

“Ngươi rất đau, đúng không.” Gia Luật Bội nâng tay lau mồ hôi trên trán Lưu Thừa Hữu, rồi đưa đầu ngón tay ấy lên đầu lưỡi liếm liếm, cười nói:“Lão già kia lo Hậu Đường sau này vô chủ, ra sức tuyển chọn nhân tài, khi hai quốc gia khai chiến, lại gặp được ngươi. Lão vốn định bắt ngươi lại, đợi thời cơ chín muối rồi giết chết ngươi. Ai ngờ Tự Nguyên đế mắc bệnh, đành phải ủy khuất cái bụng của ngươi, dùng thuốc trợ sản, sớm đem nghiệt chủng kia sinh hạ.” Gia Luật Bội ghé sát gò má Lưu Thừa Hữu, thở ra từng trận nhiệt khí, đồng thời cũng hít vào mùi mồ hôi chật vật của y. Hắn nhắm mắt ngưng thần, tựa đang phẩm trà, lộ vẻ tự hào:“Ngươi biết đấy, khi kê đơn cho ngươi, ta đã đắn đo cỡ nào,” Con mắt hướng về phía bụng Lưu Thừa Hữu, chỗ đó tuy bị tầng tầng vải buộc chặt, nhưng vẫn thấy xao động:“Nhìn ngươi chịu khổ, ta cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng thấy ngươi đau bụng không thôi, lại là một phen hưởng thụ. Ngươi đau như vậy, là xứng đáng !”

Lưu Thừa Hữu động chân khí, đau bụng tăng dần, không thể động cũng không thể nói chuyện, trơ mắt nhìn Gia Luật Bội hít hà trên cơ thể mình, trên mặt tràn đầy biểu cảm chán ghét.

“Cả đời này, ta chưa từng thực sự yêu ai, ngươi biết không,” Gia Luật Bội ngữ điệu đột nhiên nhuyễn xuống, trong thanh âm ẩn ẩn lộ ra chua xót:“Ngươi là động lực sinh tồn của ta, ta có thể chịu đựng chuyện ngôi vị thái tử bị đoạt, nhẫn nhục làm Đông Đan vương, cũng vẫn muốn bảo hộ ngươi, ngươi biết hay không?” Chua xót ngừng lại, Gia Luật Bội ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy bi nộ huyết hỏa:“Nhưng ngươi đối đãi với ta như thế nào? Ngươi giấu diếm thân phận nam nhi, định lừa gạt ta. Ngươi còn phối hợp với gian phu kia phản bội ta, đoạt lấy hết thảy của ta, ngươi nói đi! Nhiều năm như vậy, ta sủng ngươi yêu ngươi, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Càng nói càng phiền muộn, càng phiền muộn càng bốc hỏa, lại một tay đẩy ngã Lưu Thừa Hữu!

Lưu Thừa Hữu nghiêng người ngã xuống, y đã tạo thành thói quen này, tuy ngã lên cỏ, nhưng bụng vẫn rất đau, khiến y toàn thân run rẩy, không đứng dậy nổi. Bụng đã rất khó chịu, vậy mà Gia Luật Bội lại nằm sấp đè lên người y.

“Ngươi…… Ngươi muốn như thế nào?”

“Bụng ngươi không phải rất đau sao? Nói cho ngươi biết, thuốc này sẽ không ngừng khiến tử cung co rút lại, bách áp thai nhi, cuối cùng tử cung hoại tử, thai nhi sẽ giống như bị phá hư mà chui ra. Nhưng ta kê đơn không nhiều, tử cung ngươi không thể hoại tử trong vài ba canh, có lẽ cứ phải đau thế này vài ngày mới sinh, hay là hiện tại ta giúp ngươi ngươi trợ sản đi…… Ha ha, ha ha ~~”

Gia Luật Bội cười lớn, mở to đôi mắt cầm thú, hất bàn tay đang che bụng của Lưu Thừa Hữu ra, mười ngón hướng hung hăng chộp tới chỗ cao ngất đang máy thai kia, đợi đến Lưu Thừa Hữu gào lên thảm thiết, đau đến suýt ngất đi, Gia Luật Bội lại như lang như hổ áp thẳng trên người y!

…………

(Sau 1 hồi, bạn công tìm đến nơi, bạn công bị bố bạn thụ giơ kiếm chém vào ngực, nhưng bạn thụ chạy ra đỡ)

 “Thừa…… Thừa Hữu ! ! !” Đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Gia Luật Đức Quang nhìn người mang bầu phía trước che chắn cho mình, thoáng hoảng sợ.

“Thừa…… Thừa Hữu?” Ngũ lôi oanh đình, Lưu Tri Viễn nhìn ái nhi đã mất tích nhiều năm, đang hấp hối dưới lưỡi đao của mình, ánh mắt tối sầm, hết thảy, như thật như giả, đau mà không đau, tiến thoái lưỡng nan, biết lại như không biết.

Máu, tí tách rơi trên mặt đất, từ giữa hai chân , một giọt, hai giọt, dần dần, thành một vũng lớn, Ánh mặt trời chiếu xuống, vũng máu kia càng biến thành màu đen. Lang đang một tiếng, kiếm từ trong tay rơi xuống, Lưu Thừa Hữu che miệng vết thương trước ngực, thống khổ ho một tràng. Tầng tầng tia máu, giống như tàn hoa rách nát, trong ánh sáng hóa thành vô lực, cố gắng đến tận đây, y đã kiệt lực cân bì, hai mắt rốt cuộc không mở ra được nữa, ngã xuống.

“Thừa Hữu !” Gia Luật Đức Quang cuống quít ném trường thương, đưa tay đỡ Lưu Thừa Hữu. Phao thương loạn trận, đại quân phạm lỗi tối kỵ của nhà binh. Thế nhưng Gia Luật Đức Quang chỉ gắt gao che chở Lưu Thừa Hữu, hai đầu gối khuỵu xuống, phảng phất biết người trong lòng đã đau đớn không chịu nổi, Thừa Hữu cùng hắn ngã trên mặt đất. Gia Luật Đức Quang chậm rãi ôm Lưu Thừa Hữu nằm trên đầu gối mình. Không biết bao lâu mới triền miên tương phùng, không hề kích động, hắn chỉ thành thành thật thật che chở cho Lưu Thừa Hữu, thành thành thật thật nhìn đôi gò má y huyết lệ mơ hồ. Bọn họ vốn không có rung động tâm can, chuyện cũ tươi đẹp triền miên, tương luyến đến nay, có chăng đọng lại chỉ là bất đắc dĩ cùng xấu hổ. Bốn phía dần sáng tỏ, xác nhận viện binh đã đến, Gia Luật Đức Quang một khắc cũng không rời Lưu Thừa Hữu.

Một cỗ nhiệt thấu nhập giữa hai chân, Gia Luật Đức Quang nhìn dòng máu uốn lượn chảy xuống chân Lưu Thừa Hữu. Đưa tay tìm kiếm trên cái bụng nhô cao của Lưu Thừa Hữu, nơi đó vô cùng cứng rắn. Gia Luật Đức Quang trong lòng biết không ổn, đau đớn gọi :“Thừa Hữu, ngươi như thế nào rồi, tại sao lại thành ra như vậy?”

Tại sao thành ra như vậy? Như thế nào…… Lưu Thừa Hữu nằm trong lòng Gia Luật Đức Quang, mệt đến hôn mê, đến chết cũng không ngờ mình còn được gặp lại Đức Quang.

Đêm đó, y chân khí đại phá, ngã xuống đất, trong bụng mãnh liệt xao động, gây sức ép khiến toàn thân hỗn loạn. Gia Luật Bội kia, đúng là thú tính đại phát, mười ngón đánh mạnh lên thai vị y, trong bụng tựa như trúng hàng ngàn mũi tên, khiến y lại động thai khí. Nhưng trong lúc khống khổ ấy, tên cầm thú kia mắt đầy tơ máu, xé rách quần áo y, y muốn phản kháng, nhưng cơn đau bạo liệt lấy đi hết khí lực toàn thân. Hết chửi mắng lại khóc cầu, Lưu Thừa Hữu cơ hồ hoàn toàn mất hết tôn nghiêm, Gia Luật Bội lại càng thêm nghiêm trọng, thô bạo tiến vào khiến Lưu Thừa Hữu đau vô cùng! Trong rừng thanh thanh oán lệ, mưa xối xả. Lưu Thừa Hữu nghiến răng nghiến lợi, thậm chí gân mạch trên cổ cũng căng như sắp đứt, đau đớn ngẩng đầu, lại không thể ngẩng lên. Thân thể Gia Luật Bội đặt trên cái bụng cao ngất đang xao động dữ dội, căn bản là muốn giết chết thai nhi trong bụng, Lưu Thừa Hữu chỉ cảm thấy đau đến tê liệt, tựa ngũ mã phanh thây. Đau đớn khó nhịn, chỉ có thể hung hăng đập đầu xuống bãi cỏ kia. Hai tay cào trên da thịt Gia Luật Bội đến nỗi huyết nhục mơ hồ, động tác của hắn vẫn không ngừng, ngược lại, hắn cất tiếng cười to. Giờ phút này Gia Luật Bội đã trở nên điên loạn, đánh mất lý trí. Ngày xưa hắn vô cùng trân trọng Lưu Thừa Hữu, dù dục vọng dâng trào cũng không dám động chạm nhiều, để rồi đổi lấy sự phản bội này đây. Trong lòng hắn biết, kẻ hắn muốn tra tấn , là nghiệt chủng trong bụng kia, hắn cho rằng, chỉ cần thai nhi mất đi, sau đó tìm mọi cách bồi thường cho Lưu Thừa Hữu, thì từ nay về sau, Lưu Thừa Hữu lại vẫn thuộc về hắn. Đáng tiếc, cuồng tâm chưa hết, trừu sáp chưa được vài cái, ngực lại bất ngờ đau nhói. Mưa to hòa với dòng máu đỏ thẫm trên ngực hắn tựa sông dài, hắn không hiểu vì sao càng cố nhìn về phía y, tầm mắt lại càng thêm mờ mịt, ánh mắt căm hận Lưu Thừa Hữu dành cho hắn khiến lồng ngực càng thêm bỏng rát! Lúc trước, Lưu Thừa Hữu tặng hắn một con dao ngắn, hắn vẫn cất giữ bên hông, nay, y chỉ thừa dịp dùng vật đó tiễn đưa hắn một đoạn đường. Đại Liêu thái tử, Đông Đan quốc vương, cứ như thế, chấm dứt sinh mệnh.

Lại nói thai khí Lưu Thừa Hữu tổn hao nhiều, đau đớn nằm trên thảm có một canh giờ mới miễn cưỡng bò ra khỏi rừng. Gia Luật Bội trước khi chết giảng giải sơ qua tình hình chiến tranh, y cảm thấy vô cùng cấp bách, phải tra xét chiến trường. Cho dù bụng lại đau, cho dù không còn hơi thở, cũng phải khiến hai nước thoát khỏi phân tranh.

Chiến trường cách Lạc Dương không xa, Lưu Thừa Hữu không hề nghỉ ngơi, băng qua sông Việt Châu tới chiến trường. Y vốn đã bị thuốc trợ sản hại, thêm hành động của Gia Luật Bội cầm thú, bụng càng thêm bị đè ép, canh giờ qua càng lâu, tần suất đau càng cao. Có khi đau đến ngất đi, sau khi tỉnh lại lại ôm bụng gấp rút lên đường. Đi tập tễnh nửa ngày, lại thấy khố từng trận ẩm ướt. Cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ đã phải sinh? Bụng co rút đau đớn quái dị vô thường, rồi càng lúc càng cứng rắn. Dường như là triệu chứng sắp sinh, nhưng Gia Luật Bội đã nói là năm ngày nữa cơ mà, y bất giác xoa bụng, trong lòng lại vì hai sinh mệnh quan trọng nhất mà sốt ruột, liền lẻn vào trướng, thừa dịp quân loạn, quyền sung tử sĩ, hy vọng trước khi sinh sản, giải quyết xong chuyện hai nước phân tranh.

Y nào biết, đêm đó Gia Luật Bội mãnh trừu ngoan sáp, tuy chỉ vài cái, đã làm rách màng thai, hạ thân chảy nước ối hòa máu loãng. Tình thế này, đã không chỉ sinh non, mà tính mạng của y cũng rơi vào nguy hiểm.

Nay, khói bụi chiến trường khiến sản phu tiều tụy. Tiếng hô, tiếng chân, khiến đầu óc Lưu Thừa Hữu rối loạn, nhè nhẹ xa xăm, tựa như trong mộng, cảm nhận được ánh dương ấm áp. Tia sáng chiếu vào mi mắt, có người ong ong nói chuyện, y cố gắng mở to mắt, lại gặp được ánh mắt kia, trái tim đột nhiên rơi xuống, dùng hết toàn lực nở nụ cười, yếu ớt nói:“Ngươi…… đồ bại hoại…… Muốn đem ta ném đi…… Nhưng ta…… Càng muốn trở về…… Đem ngươi…… giết…… chết……”

Lưu Thừa Hữu tựa vào lòng Gia Luật Đức Quang, máu trên ngực dần dần ngừng chảy, chân khí dần dần tăng lên, lúc này mới phát giác, thì ra Gia Luật Đức Quang truyền công lực cho mình, y không kịp cảm động, chỉ âm thầm vận khí, đem chân khí chuyển cho thai nhi trong bụng. Lưu Thừa Hữu ngẩng đầu, thê lương nhìn Gia Luật Đức Quang, Gia Luật Đức Quang đối với tiểu bất điểm (nhóc con) quật cường này, thật sự không có cách nào, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chẳng nói được gì. Một tay vuốt ve bụng Lưu Thừa Hữu, cổ họng đã nghẹn ngào.

“Chỉ sợ, ngươi lại giận ta đến chết!”

Nhìn cảnh này, Lưu Tri Viễn có thể nào chịu đựng? Ông không rõ nhi tử chết đi sống lại ra sao, lại càng không hiểu tại sao nhi tử lại vứt bỏ liên sỉ mà phản nghịch, chắn đao cho giặc, mềm yếu trước hồ cẩu, còn một làm như vui vẻ chịu đựng. Lửa giận tầng tầng, ông cảm thấy uy nghiêm sụp đổ. Rút kiếm đi đến trước mặt nhi tử, nhìn thắt lưng căng phồng của y, càng ghê tởm đến nỗi không thể tưởng tượng!

“Lưu Thừa Hữu ngươi giải thích đi, ngươi là người Đông Hán sao lại kết cấu với cẩu Khiết Đan!”

“Phụ…… Phụ vương……” Lưu Thừa Hữu nhìn phụ thân giận dữ, trong lòng đau đớn sợ hãi. Chắn một đao cho Gia Luật Đức Quang, đó là lựa chọn của y, nhưng hôm nay, phụ vương tức giận, y nên đối mặt như thế nào? Đỡ bụng chậm rãi đứng lên, nói:“Phụ vương…… Con, con cùng Đức Quang……”

“Ngươi gọi kia con chó kia là cái gì? Trong mắt ngươi còn có Đông Hán hay không?”

“Phụ vương, xin nghe nhi thần giải thích, nhi thần…… Nhi thần thật sự bất đắc dĩ…… Nhưng, nhi thần cùng Đức Quang đã có……”

“Súc sinh !” Không đợi Lưu Thừa Hữu giải thích, cánh tay Lưu Tri Viễn đã giáng xuống một đòn, Lưu Thừa Hữu thân mình suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể nhận hết một cú kia. Thân thể y lắc lư, mấy lần sắp ngã xuống, Gia Luật Đức Quang lại gắt gao nâng y dậy, nhưng dựng phu thân mình quá nặng nhọc, khiến hắn hoảng hốt không chừng: Thừa Hữu không ổn rồi!

“Thừa Hữu, ngươi sao rồi?” Gia Luật Đức Quang vội vã hỏi thăm, lại ngẩng đầu nhìn Lưu Tri Viễn:“Ngài không thấy nhi tử của ngài đã bị thương thành như thế nào sao? Chẳng lẽ bây giờ còn phân biệt địch ta?”

“Còn phân biệt địch ta? Đông Hán cùng Khiết Đan vốn không đội trời chung!”

“Ngài……” Gia Luật Đức Quang nóng mặt, che bụng Lưu Thừa Hữu, nói:“Chẳng lẽ ngài còn chưa hiểu sao? Thừa Hữu có cốt nhục của ta, chúng ta là người một nhà!”

“Có…… ?” Lưu Tri Viễn nhìn Lưu Thừa Hữu, thấy y xấu hổ ôm bụng, dưới lớp áo giáp đen là cái bụng cao cao nổi lên, cư nhiên là……“Ô ha ha ha ha, hai người các ngươi thật ti bỉ, cư nhiên dám nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy? Lưu Thừa Hữu, ngươi cùng hồ cẩu tư thông, Đông Hán chịu không nổi sự sỉ nhục này, bổn vương không dám nhận nhi tử như ngươi, ngươi muốn ở bên hắn, vậy thì cùng nhau chết đi!” Lưu Tri Viễn tức giận đến nỗi các cơ mặt căng cứng, thái dương lại xanh trắng một mảnh, ông hai tay giơ kiếm, định bổ xuống chỗ hai người, Lưu Thừa Hữu giãy khỏi cái ôm của Gia Luật Đức Quang, quỳ xuống trước mặt Lưu Tri Viễn.

“Phụ vương, đừng!” Lưu Thừa Hữu ôm hông Lưu Tri Viễn, một cái ôm này, đã là mười lăm năm xa cách. Phụ vương chơi trò bắt giặc, Lưu Tri Viễn tìm thấy tiểu tặc, đang muốn phạt, y lại ôm phụ vương làm nũng. Tiếng cười ha ha vang lên chói tai, nay, lại là muôn lần chết không được tha thứ:“Phụ vương, nhi thần cầu xin người, con cùng Đức Quang…… Chúng con đã…… không thể quay đầu lại nữa rồi…… Chúng con…… Úc……” Từng trận đau nhức sống lại, Lưu Thừa Hữu quên thân thể với thai khí tổn thương, vừa rồi quỳ mạnh, lại chấn động bụng, hạ thể như vỡ ra, hô hấp của y cũng như ngừng lại.

“Cái gì mà không thể quay đầu, nghiệt chủng dâm đãng!”

“Phụ vương !”

Trong bụng đột nhiên phát ra một cỗ nhiệt, mãnh liệt thiêu đốt bên trong, lồng ngực thoáng nặng trĩu, trái tim như bị hung hăng nắm lấy. Lưu Thừa Hữu lui hai vai che bụng, đau đến nỗi không thể mở miệng.

“Súc sinh!”

“Không…… Ách…… Ô……” Trong bụng như thiêu như đốt, nặng trĩu, Lưu Thừa Hữu miệng phun tia máu đỏ sẫm, hai mắt trắng dã, ôm bụng ngã xuống đất.

“Thừa Hữu !” Gia Luật Đức Quang khóc lóc gục trên người Lưu Thừa Hữu, thân thể y suy yếu, hồi sức không được. Gia Luật Đức Quang vội thu chân khí, quay đầu gào thét:“Y có bầu, trong bụng y có cháu của ngươi, ngươi sao có thể đối xử với y như vậy?”

“Cháu à, hừ! Lưu Tri Viễn ta sợ là không có phúc phận ấy!”

“Ngươi……”

“Đức…… Đức Quang……” Chính là lúc hỏa lực giao triền, Lưu Thừa Hữu đưa tay kéo Gia Luật Đức Quang, Gia Luật Đức Quang kinh hãi, bàn tay ấy đã xám trắng, lạnh như băng:“Thừa Hữu…… Không sợ…… Trẫm đưa ngươi về nước Liêu, lập tức trở về…… Chúng ta không đánh nhau , trẫm cái gì cũng không muốn, Thừa Hữu, ngươi…… Ngươi như thế nào rồi?”

“Chỉ sợ…… Đến…… Không kịp…… Ô……” Lưu Thừa Hữu lại động một trận mãnh liệt, y cố hết sức khởi động thân mình, lại mệt mỏi ngã xuống, khàn giọng kêu, chỉ thấy thân thể không còn sức lực, dựa hết vào Gia Luật Đức Quang, cái bụng cồng kềnh cũng bắt đầu run rẩy. Lưu Thừa Hữu ôm bụng, gian nan nói :“Ta…… nghĩ…… thai nhi sẽ…… sinh non…… Ô……” Lưu Thừa Hữu hít thở không thông, toàn thân căng thẳng, nhất thời vô lực trừu động.

Gia Luật Đức Quang chưa từng nhìn thấy sản phu, nhưng cũng biết loại tình huống này không tầm thường. Thấy giữa hai chân Lưu Thừa Hữu trào ra hết đợt này đến đợt khác máu tươi, khuôn mặt hắn tím ngắt, vốn là một quốc quân anh minh, giờ phút này lại sợ đến mức tay chân run rẩy.

“Các ngươi đừng diễn trò !” Lưu Tri Viễn nhìn bộ dáng nhi tử ưỡn bụng, cực kỳ ghê tởm, muốn chơi khổ nhục kế? Để rồi khi ta không chú ý sẽ đánh lén? “Bổn vương hôm nay phải thanh lý môn hộ !” Không nói hai lời, một nhát kiếm đâm thẳng vào bụng Lưu Thừa Hữu.

“Không !” Tiếng kêu vang dội đất trời!

“Nghiệt chủng !” Ánh nắng hung hăng chiếu xuống!

“Ách ô !” Trời nắng lên, một tiếng rên rỉ thấm ướt bầu trời, chân trời lộ ra từng tia nắng hồng rực, thanh điểu cao tường, không mang theo đến nửa điểm âm u.

Máu tươi bắn như mưa, Gia Luật Đức Quang tay không đỡ kiếm, lại vẫn ngăn không được thế tấn công tới. Kiếm khí tung ra, nổ tung mà bay đến bụng Lưu Thừa Hữu, sản phu nằm trên mặt đất, khó tin nhìn thai phúc của mình, mũi kiếm kề sát bụng y, con mắt y xám trắng, gian nan ngẩng đầu, mờ mịt hỏi:“Vì…… sao……”

Máu, dần rơi xuống theo mũi kiếm, tựa như hấp thụ pháp khí, cứ hút dần từng tia tinh khí.

“Ngươi…… Ngươi thật sự…… Có…… Có……” Lưu Tri Viễn nhìn mũi kiếm, nhìn Lưu Thừa Hữu ôm bụng, trong đầu như vạn trùng loạn phệ, trước mắt tối sầm, ông nhìn không tới, cũng nghe không được, viện binh hai bên tới.

“Cứu bệ hạ !”

“Cứu Hoàng Thượng !”

Hai đội quân binh gào thét chạy tới, nhất thời la hét bảo vệ chủ nhân, nhất thời la hét giết địch. Vó ngựa loạn đạp, đao kiếm sát hoảng. Gia Luật Đức Quang mắt thấy hỗn loạn, nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho phải.

“Nhị vương tử giao cho ta đi, nhất định y sẽ bình an sinh hạ!” Đột nhiên một bóng đen hiện lên giữa đám người, Gia Luật Đức Quang còn chưa rõ là địch hay ta, Lưu Thừa Hữu đã bị đưa lên xe, đợi đến khi Đức Quang thanh tỉnh, trên mặt đất chỉ còn lại thanh kiếm đẫm máu.

……………

(Bóng đen là bạn Quách Uy, khai quốc công thần Đông Hán aka nước nhà bạn thụ)

Trong cơn náo loạn, Quách Uy ôm dựng phu xóc nảy bay vọt, cho rằng tìm được bà đỡ, tình thế sẽ biến chuyển. Vọng tưởng nam nhân sinh tử cũng giống như nữ tử, nếu mau mau sinh hạ anh hài, vương thượng sẽ niệm tình đứa cháu mới ra đời, sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Ai ngờ tình huống không ổn !

Bà đỡ khổ sở kêu dựng phu đã rách màng thai từ lâu, không sớm điều trị, nên màng thai đã viêm. Lưu Thừa Hữu vẫn sốt cao, cơ thể lại mất máu quá nhiều, thế nhưng khuôn mặt đỏ hồng, đây chính là triệu chứng.

Bà đỡ lại kêu khổ,bà đã để dựng phu nằm nghiêng, để ngừa cuống rốn trôi ra, nhưng khi ấn bụng cho dựng phu lại có nước ối chảy ra, nước ối đã kết thành màng, nhau thai viêm vô cùng nghiêm trọng.

Vết chém trên bụng chưa chạm đến thai nhi, nhưng lại khiến nước ối thêm ô nhiễm, nếu không mau sinh hạ thai nhi, thì không quá hai canh giờ, phụ tử tất vong !

Trong bụng Lưu Thừa Hữu đã sớm bị thuốc trợ sản hành hạ, lúc này lại dùng thêm thuốc, gia tốc trợ sản, chỉ thấy mỗi lần hít thở đều là đau đớn khó nhịn.

Bỏ đi hắc giáp, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, thân thể đơn bạc sớm đã hư thoát như một mạt khói nhẹ, nếu không phải cái bụng cao ngất kia từng đợt co rút rung động, căn bản y không còn cảm giác.

Xe ngựa nhỏ hẹp, không đủ để một người nằm xuống, Lưu Thừa Hữu chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào bên cạnh, nghe theo bà đỡ, lung tung dùng sức. Y nghe được tiếng mình hô hấp, chậm chạp mà nặng nề, rối loạn mà mờ nhạt, áp lực từ cơn đau dồn dập, tim y đập hỗn loạn, mỗi một lần đều tầng tầng đánh vào ngực, đánh đến nỗi phát đau, đau đến ngay cả hô hấp cũng vô pháp tiếp tục. Mồ hôi lạnh thi nhau ngã nhào trên trán, y cắn răng, không để mình rên rỉ thành tiếng. Cố gắng đến tận khi khí lực dồn vào cánh tay cũng dần tan biến. Đột nhiên một trận co rút dữ tợn mãnh liệt tràn đến, khuôn mặt y vặn vẹo, hai tay chống xuống đất, nâng vòng bụng cao cao lên, bà đỡ vội vàng ấn y xuống, sắc mặt y rất kém, đồng tử đã hơi giãn, vô cùng mệt mỏi, sinh tử vô vọng. Lưu Thừa Hữu cũng biết tình huống của bản thân, là khó sinh, hài tử sinh ra rất khó khăn, quỳ xuống xin được mổ bụng cứu con, Quách Uy cũng khó xử, nhưng đúng lúc này, Gia Luật Đức Quang xuất hiện, Lưu Thừa Hữu đột nhiên kích động, thai vị chuyển về đúng vị trí, có thể sinh sản . Nhưng thấy thai nhi đã nhập sản đạo, chỉ cần nhịn đau dùng lực, là sẽ có thể sinh hạ thai nhi. Bên ngoài, hoàng thúc lại là muốn lấy mạng Gia Luật Đức Quang, mà kẻ đần độn ấy cứ như muốn tìm cái chết.

“Làm phiền ngươi…… đưa…… áo giáp cho ta……”

“Thế nhưng ngươi…… Ngươi đang sinh sản…… Thai nhi đã……”

“Chỉ có ta mới có thể ngăn cản…… Ách…… Hắn…… Không thể…… chết……”

“Không được, thai vị đã đúng rồi, nếu hiện tại không sinh…… Thai nhi sẽ……”

“Lập tức, mặc, a, mặc vào cho ta !”

Trong bụng đau như nổ tung, Lưu Thừa Hữu đưa tay sờ hạ thể, ấn nhẹ vào cái đầu với chút tóc tơ đang ẩn ẩn lộ ra, hai tay kề sát bụng, hai chân đứng lên lại liên tục lui về phía sau, còn nhẫn tâm lấy khải giáp đè nặng cái bụng sắp sinh, cắn răng quấn xuống hạ thân, nhất thời một cỗ kích trướng ập tới, y phun máu đen, Lưu Thừa Hữu chống kiếm, xoa xoa phần bụng nhô cao, nói:“Hài nhi, cha đối với con không tốt, nhưng giờ phút này, ô…… Cha nhất định phải… hài nhi, con sẽ được sinh ra thôi, liền…… A…… Ô…… Hãy nhẫn nhịn một chút.”

Tình hình chiến tranh bên ngoài đúng như sở liệu, vô cùng thê thảm. Gia Luật Đức Quang không biết Lưu Thừa Hữu tự ngừng sinh sản, đi ra phía trước cứu giúp, bản thân trúng hai mũi tên, hi vọng lấy cái chết bảo vệ Lưu Thừa Hữu bình an. Hai người đều muốn hi sinh, có thể cảm động trời xanh, hoàng thúc không đành lòng, kéo vây trướng, để Lưu Thừa Hữu sinh con trước, rồi tính toán sau.

Gia Luật Đức Quang hai tay áp trên bụng Lưu Thừa Hữu, Lưu Thừa Hữu dựa vào ái nhân, chuẩn bị sản tử. Lực cánh tay Gia Luật Đức Quang quá mạnh, nước ối mãu loãng bạo phá, nghe bốn phía lửa cháy ngợp trời, thai nhi đã sắp ra, chỉ là……

“A…… A…… Đau quá…… A…… bụng ta…… Không…… A…… Không……” Lưu Thừa Hữu hai tay ôm bụng, ngã xuống đất.

“Như thế nào…… Tiểu bất điểm…… Ngươi như thế nào rồi?” Gia Luật Đức Quang rút hai mũi tên trong lồng ngực ra, mặc kệ máu chảy, cúi xuống ôm chặt Lưu Thừa Hữu.

“Nó…… A…… Ta đã tới sản kì…… Nó…… Không chịu đi ra…… A……” Lưu Thừa Hữu gắt gao ôm bụng, đau như xé rách, hạ thân lại không chịu mở nữa:“Đức Quang, làm sao bây giờ…… Ta đau quá…… bụng, này…… A……” Y tìm không ra chỗ phát lực, bụng trướng lên đau đớn, chân đạp loạn xạ, mười ngón tay cào trên bụng, thân mình lại không chịu nổi, trở nên co rút.

“Cái gì tới sản kì? Ngươi…… Chẳng lẽ ngươi……” Gia Luật Đức Quang vừa biết, Lưu Thừa Hữu sắp sinh hạ hài nhi, nhưng vì cứu hắn, lại nhịn không sinh, nay thai nhi rút vào trong, sản đạo bắt đầu thu hẹp, nước ối vì ồ ạt vỡ mà dần cạn, thai nhi kẹt trong bụng, phải làm sao đây?

“A ~~ Đức Quang ~~ a……” Lưu Thừa Hữu đột nhiên bò lên, chộp lấy đại đao trên tay Gia Luật Đức Quang đặt ngang trên bụng, Gia Luật Đức Quang cả kinh, gạt  tay, Lưu Thừa Hữu mất đi trọng tâm, ngã xuống, bụng cứng cứng đập mạnh trên mặt đất, chỉ thấy y nằm im không nói, đến khi trở mình lại, đồng tử oán hận đã sớm đỏ sọng, nước ối vẫn chảy giữa hai chân, hạ thể trào máu tươi:“Tại sao lại…… Ngươi…… Không……”

“Ta không thể, Thừa Hữu, ta không thể làm như vậy……”

“Bụng ta……” Lưu Thừa Hữu đột nhiên ngửa mặt lên trời “A” một tiếng, thân mình cứng đơ, lại vô lực thả lỏng, bụng càng lúc càng trướng lớn, hiển nhiên là màng thai triệt để tổn hại, trong bụng đã kịch liệt xung huyết:“Nó không chờ được, nhất định phải cứu nó…… Cầu xin ngươi……”

“Thừa Hữu, không thể, Thừa Hữu, trẫm có thể chết, nhưng không thể nhìn ngươi chết trước !”

“Ngươi…… Ngu ngốc…… Chúng ta căn bản không có lựa chọn, ta……” Lưu Thừa Hữu trong bụng xung huyết, hạ thân rong huyết, vốn rất thống khổ, nhưng từ nhỏ lớn lên trong quân, trời sinh mẫn cảm đã thành trực giác, tiếng vó ngựa bắt đầu hỗn loạn, vây trướng có ánh sáng lọt vào, ngực y cứng lại, tuy là đau tới nỗi nằm úp sấp trên mặt đất , cũng vội vàng hô to:“Đức Quang, hoàng thúc đổi ý, ngươi đi mau đi!”

Gia Luật Đức Quang không phải người trong quân đội, không nhìn ra biến động này. Nhưng hắn bất giác hiên ngang, bước lên chắn trước mặt Lưu Thừa Hữu. Quân tình khẩn trương, hắn lại thong dong an tường, tựa như bóng đêm, rộng lớn thâm sâu, khiến lòng người âm thầm gợn sóng. Chỉ thấy hắn ôm lấy Lưu Thừa Hữu, nhẹ nhàng xoa nắn cái bụng cứng như đá, thấp giọng nói:“Có biết hay không, thân thể ngươi rất lạnh, tương lai sinh hạ hài nhi xong, không biết phải tẩm bổ thế nào đây !”

“Ngu ngốc, là lúc nào rồi, ngươi nói lung tung gì vậy? Đi mau đi!”

“Tiểu bất điểm, đừng đem sự sống chết của trẫm làm trọng yếu, cả đời này, trẫm chỉ muốn làm một phụ thân, một phụ thân thật bình thường……”

“Gia Luật Đức Quang, buông tay ! Ngươi có biết hay không, ngươi còn không đi, ngươi sẽ, ách…… A…… Ngươi……”

“Tiểu ngu ngốc, hắn muốn đối phó trẫm, cứ để hắn đến đây đi. Ngươi đau thành như vậy, trẫm có thể nào buông tay? Kiếp này trẫm đã buông tay nhiều lần, lúc này đây, trẫm không buông tay nữa!”

Ánh lửa hồng hồng diễm diễm lan tỏa, vây trướng yếu ớt mở ra, hai quân kỵ binh dược hỏa xông vào, từng trận lực thanh, sớm bao phủ hai người ôm nhau trong trướng.

Nếu có kiếp sau…

Tiếng hô nhất thời từ bốn phương tám hướng oanh tạc lại, đã phân không rõ là địch hay ta. Gia Luật Đức Quang che trước người Lưu Thừa Hữu, đối phó tầng tầng công kích.

Một kiếm chống đỡ được, hai kiếm có thể gạt ra, nhưng ba kiếm, bốn kiếm, trăm kiếm, ngàn kiếm…… Gia Luật Đức Quang tuy là thân bách chiến, cũng khó chống lại, huống chi trước ngực đã trúng hai tên?

Vận kình phát chưởng, cùng đao biến thành một quầng sáng, ứng phó một trận, thình lình mấy kiếm từ trên đỉnh, sau lưng, phía dưới cùng đâm tới, Gia Luật Đức Quang xoay người không kịp, đang muốn đón đỡ ba kiếm, lại nghe được mấy tiếng kêu thảm, người đánh lén ngã xuống.

“Như thế nào? Tiểu bất điểm, ngươi……”

Lưu Thừa Hữu nửa nằm trên mặt đất đột nhiên nhổm dậy, nâng bụng, chém một nhát về phía ba người kia, nhìn bọn họ ôm nỗi hận ngã xuống đất, mới biết được, những người mình giết chết, chính là quân Đông Hán.

“Nhị vương tử, người……”

“Các ngươi…… Ách…… Ô……”

Thật sự không có kinh ngạc thời gian, Lưu Thừa Hữu sắp sinh, căn bản không thể đứng lên, huống chi còn vận kình giết địch? Nhưng thấy gò má y trở nên trắng bệch, hai tay giao nhau che bụng, ngã xuống, ôm bụng rên rỉ. Tới sản kì, lại khó sinh, bụng đã lớn dị thường, lại xung huyết trĩu nặng khiến y đứng không vững, muốn nằm xuống an tĩnh sinh sản, mắt y lóe sáng, cầm kiếm đặt ngang trên bụng, thai nhi quẫy đạp. Nhưng y thật sự khó có thể kiên trì, hai chân đã run đến mức không thể cử động, mấy trận chấn động kịch liệt cảnh cáo y: Nếu không nhanh chóng sinh ra, hài nhi sẽ chết!

“Thừa Hữu, Thừa Hữu !”

“Ô…… A…… Ách……”

Bụng dường như nứt ra, nóng rực như lửa xà tán loạn, Lưu Thừa Hữu trợn mắt, một hồi lại nheo mắt, mồ hôi như thác nước bao phủ ngũ quan. Thai nhi liều chết quẫy đạp, Lưu Thừa Hữu tất nhiên là đau không chịu nổi, nhưng lúc này y không được phép nghỉ, níu lấy chút ý thức, một tay che bụng, một tay giữ kiếm, thân mình không trụ nổi mà rơi xuống, bên tai tiếng gió xẹt qua, hóa thành tiếng ong ong mơ hồ. Tiếng Gia Luật Đức Quang gọi y lúc gần lúc xa, chiến hỏa thiêu đốt không khí, ngực như đổ chì, hô hấp càng khó khăn,“A !” Trong bụng lại quặn lên, hạ thân đau kịch liệt, lại vô ý vỡ tan. Lưu Thừa Hữu đau đến nỗi quỳ bò trên mặt đất, hai tay điên cuồng cào xé.

Đau quá, bụng đau quá, ta muốn sinh, ai tới giúp ta, ai……

“Thừa Hữu…… Thừa Hữu……”

Tiếng đao tới gần, lúc này, Lưu Thừa Hữu cố gắng nâng mí mắt mới thấy, Gia Luật Đức Quang đã bị thiên quân vây quanh, hai người bọn họ đã bị chia rẽ !

Rất nhiều ánh lửa nho nhỏ tiến dần về phía y, tựa trăm ngàn con đom đóm. Đây là quân đội phương nào, lại muốn đối phó một người sắp sinh?

Vội nắm lấy trường kiếm che bụng, đang muốn lui về phía sau, đột nhiên nhớ tới, trên chiến trường, vô phương lui về phía sau!

Hài nhi, cha đối với con không tốt, kiếp sau, con sẽ không phải ở mãi trong bụng phụ thân như thế này nữa!

Lưu Thừa Hữu ném áo giáp đi, cái bụng tròn xoe càng lộ ra rõ rệt. Những ánh mắt bất đắc dĩ, nhìn cái bụng cao ngất, hai tay y chạm vào bụng dưới, kéo thai nhi sắp rơi xuống trở lên trên!“Ô a ~~~~” Một cơn đau vỡ òa, khiến gân xanh hiện ra dữ dội, huyết mạch toàn thân đau như muốn nứt. Chúng chiến sĩ chỉ thấy vương tử không ngừng nâng cái bụng cực lớn lên, thần tình đau đớn cùng cực kia, thật sự khiến người khác đau lòng. Vốn tưởng rằng y động thai khí, đối phó đúng lúc này là được, lại thấy y thảm đạm giơ hai tay, chậm rãi nắm chặt. Tiếng gió thét gào, sản phu người đầy vết thương bị tấn công, y cũng cắn răng vọt tới trước, tuy là đang trong lúc sinh sản, nhưng động tác vẫn như nước chảy mây trôi, nhất thời lại mạnh mẽ tựa chim ưng, đường kiếm đẹp như múa, cự phúc ở không trung thay đổi, quyền thế theo tiếng gió, đem những binh sĩ kia nhất nhất đánh bại !

Gia Luật Đức Quang ở bên ngoài, nhìn Lưu Thừa Hữu vác bụng lớn lấy một địch trăm, trong lòng gấp rút, lại không thể đến bên cạnh y. Đột nhiên tất cả ngửa mặt lên trời hô to, Gia Luật Đức Quang kinh hãi, nhấc đao hạ một lúc mười người, quay đầu nhìn lại, Lưu Thừa Hữu hiển nhiên là duy trì không nổi, một tay đỡ bụng, một tay cầm kiếm, vung kiếm đã lâu, cánh tay đã trở nên vô lực, trong bụng lại chịu kích thích rõ rệt, Lưu Thừa Hữu khổ sở nhịn đã lâu, đột nhiên “A ~~” một tiếng, máu tươi lại chảy giữa hai chân, y xòe năm ngón tay bảo vệ bụng. Xa xa chỉ thấy bụng y cao cao nổi lên, lại khom lưng mà đứng. Từng cơn đau thổi quét qua, cứ thế này, Lưu Thừa Hữu có thế nào chịu được? Chúng tướng sĩ thấy sắp thắng lợi, thình lình liều chết thét dài, Lưu Thừa Hữu hai chân cứng đờ, chới với giữa khoảng không, sau khi nắm chắc được kiếm, lại không nhịn được mà khuỵu xuống, ngã trên mặt đất, bên hông dĩ nhiên bị chấn động, trong bụng càng như núi băng địa liệt, đau đớn không ngừng, rong huyết càng sâu.

“A ── a ── không a ~~”

Tiếng kêu thê lương vang khắp chiến trường, mọi người chỉ thấy vương tử ngã xuống đất, mười ngón tay co quắp trảo trên bụng, giãy dụa đứng lên, lại nặng nề ngã xuống. Thứ trong bụng kẹt lại, lại chậm chạp chưa thể ra ngoài, khiến cho sản phu chết đi sống lại, ánh mắt mơ hồ. Lưu Thừa Hữu chịu đựng không nổi nữa, rút kiếm rạch sản môn. Chỉ thấy máu phun trào, sản phu cả thân thể cũng đầy máu, y muốn ngồi dậy, lại ngã xuống, như con cá mắc cạn đang giãy chết. Sản môn mở rộng, lại không thấy thai nhi, từng tiếng thét khàn khàn chấn động thiên địa, binh sĩ tuy ý chí sắt đá, nhưng nhìn chung vẫn không nhiều tâm địa, không muốn đối phó một người sắp sinh.

Bầu trời mờ mịt, đột nhiên hiện lên một tia sáng. Gia Luật Đức Quang lấy thế bài sơn đảo đánh ngã hàng vạn binh sĩ, chiến trường giống như Hồng Hải, hiện ra một con đường máu.

“Tiểu bất điểm, đi mau, mau !”

Gia Luật Đức Quang biết Lưu Thừa Hữu phải sinh, lần này thời cơ không nhiều, hắn liều mạng muốn đưa Lưu Thừa Hữu trốn thoát. Lưu Thừa Hữu nửa tỉnh nửa mê nhìn Gia Luật Đức Quang mệt mỏi run rẩy, một giọt nước mắt lướt trên gò má, giống như lưu tinh gột rửa tục trần nghiệt trái. Y suy yếu cười nhẹ, chỉ che bụng, gian nan bò lên, trừng đôi mắt đỏ sọng, không có vượt qua Hồng Hải, chỉ là tiếp tục tiến lên giết địch.

“Tiểu bất điểm ngươi…… Ngươi thật ngu ngốc, ngươi !”

Tại sao lại phải đi, tại sao lại phải tách ra? Nếu nói quen biết thì nhất định phải tách ra, vậy ý nghĩa sinh tồn ở đâu?

Lưu Thừa Hữu không quay đầu, không đáp lại. Tựa như chìm sâu trong Hồng Hải, y muốn sống chết trong trận chiến này.

Tầng tầng khổ chiến đã không thể duy trì, Lưu Thừa Hữu lại tiếp hai chiêu, sau hai chiêu, cả đời này cũng liền kết thúc. Hồ chiến loạn vũ, giống như cuộc đời y, hết thảy hết thảy, đều khiến y day dứt, y nợ người trong thiên hạ, nợ hắn cả cuộc đời yêu thương, kiếp sau, nếu có kiếp sau……

Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, vó ngựa vẫn loạn đạp, Lưu Thừa Hữu nhịn đau nhắm mắt đánh loạn xạ, một khắc kia hé mắt, y phát hiện, vận mệnh chia cắt hai người, lại trở về trước mắt.

Ngực phun máu, một đao chỉ thiên. Rong huyết không ngừng, một kiếm trụ lại

Trong mắt hắn chỉ có thân thể sắp sinh kia, còn trong mắt y chỉ có bờ ngực trúng tên trước mắt.

Không gian lướt qua, hai người cứ như thế uất ức hỗn loạn. Nếu không gặp gỡ, có lẽ đã không phải đến nước này. Nhưng hiện nay, hai ánh mắt kiên định bất ly bất khí (không xa rời, không vứt bỏ), nhìn nhau lại thấy đau thêm gấp mười, gặp được nhau, cuộc đời này vĩnh viễn không hối hận! Lưu Thừa Hữu nhìn Gia Luật Đức Quang, không nói gì, chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, đốt cháy trái tim Gia Luật Đức Quang. Không thể tiếp cận, không thể ôm nhau, đau khổ cách xa nhau…… Trong cơn bất đắc dĩ, bầu trời lại giáng xuống hàng ngàn tia sáng rực hồng. Như tuyết hồng, như Nhược Hàn tinh, chỉ khoảng nửa khắc, khói lửa chiến tranh dần hạ nhiệt.

“Tiểu bất điểm, còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau không?” Giữa khói lửa, trên gương mặt tuyệt vọng nở một nụ cười nhẹ như hoa sen tuyết, chỉ là, nụ cười ấy thật bi thương, khiến lòng người xót xa.

Ngày ấy…… Hắn, một niên thiếu vô tri, vì đuổi theo ánh huỳnh quang, mà đụng phải vương huynh bị đuổi giết của hắn. Năm ấy, ánh sáng kia…… Một tiểu gia hỏa không đáng giá nhắc tới, cư nhiên, hắn còn nhớ rõ, ánh huỳnh quang ngày ấy, hắn cũng không bao giờ quên……

“Ách…… Ngô……” Thứ trướng lên trong bụng đột nhiên trụy xuống, lao thẳng xuống sản đạo, muốn chui ra ngoài. Hưng phấn cùng hoảng sợ phảng phất như sóng biển thổi quét toàn thân, Lưu Thừa Hữu hai tay đỡ bụng, dần dần siết chặt, lại siết chặt.

Đức Quang, Đức Quang, con của chúng ta…… Con của chúng ta muốn đi ra , Đức Quang…… Đức Quang……

“Hãy để ta kết thúc trận chiến này.”

“Cái gì? Đức Quang ! !”

Ngọn lửa nhất thời bùng cháy, Gia Luật Đức Quang tóc dài đen nhánh, lóng lánh như huỳnh hỏa. Khuôn mặt đấy máu mang hàn ý lạnh thấu xương, khiến binh lính liên tiếp lui về phía sau, khí thế sắc bén không thể xâm phạm, chỉ có ánh mắt kia là không đổi, vẫn nhu tình như nước.

Xa nhau trong nháy mắt, thanh đao lóe sáng rạng ngời, giơ tahwngr lên trời cao, tựa như xuyên qua không gian.

“Không ~~~”

Lưu Thừa Hữu cố không sinh sản, đỡ bụng nhảy lên phía trước, loạn quân cũng nhào lên. Lưu Thừa Hữu sắp sinh, bộ pháp không nhanh nhạy, y chạy lại ngã, ngã lại bò, đột nhiên trong bụng trụy xuống, một trận cự áp nhắm thẳng sản đạo điên cuồng chen lấn, tất nhiên là đau khó nhịn, nhưng hai cánh tay y vẫn duỗi ra giữa không trung, vai run rẩy, hai chân chầm chậm tiến lên, đi tới muốn ôm lấy người phía trước:“Đức Quang a, a  ~~ a ~~ không ~~ a…… A  ~~”, cơn đau di chuyển khắp trong bụng, một cỗ nhiệt tuôn ra bên ngoài cơ thể. Lưu Thừa Hữu vừa phải nén hạ thân, vừa đau lòng nhìn người trước mắt:“Con của chúng ta…… Con của chúng ta…… Đức Quang……” Kéo lê thân thể đẫm máu, y muốn bò đến bên cạnh Gia Luật Đức Quang. Đáng tiếc, y không thể, hạ thân chảy máu không ngừng, lấy đi chút ấm áp còn sót lại, cái lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, Lưu Thừa Hữu siết chặt hai tay, nhìn người nọ ngã xuống, nhìn trên ngực người nọ một đao tiếp một đao tóe máu, nhìn thần tình không muốn xa rời của người nọ, nhìn người nọ cố đứng vững trên mặt đất, cho đến trước mắt một mảnh tối đen.

——- Kết thúc trích đoạn ——–

Sau đó méo hiểu sao quân của bạn công lại thắng, bạn thụ đc mang về cung, tỉnh dậy đã thấy sinh rồi, nhưng công sai Địch Vân mang con ra khỏi cung. Buồn vỡi, truyện này không có cảnh… rặn đẻ, mất hay hẳn… *ôm mặt e thẹn* =3=