Những bài thơ về Tuổi Học Trò Người ta bảo màu tím là chung thuỷ Tím chân thành son sắt của con tim Tím u buồn với dáng dấp im lìm Tím đau khổ của tình yêu đổ vỡ Tím là sắc hoa màu nhung nhớ Tím đoan trinh thể hiện ở tâm hồn Tím âm thầm chịu đựng mọi cô đơn Tím son sắt cho đi không đòi lại Tím đã yêu ai là mãi mãi Tím không cần nhung lụa với vàng son Tím đơn sơ trong cuộc sống tâm hồn Tím chấp nhận thả mình trong bóng tối Tím
bước đi không có hoa trải lối Tím cuối đầu thua thiệt với quyền uy Tím chua cay khi tình chẳng còn gì? Tím u hoài với niềm đau chất ngất Tím lặng lẽ yêu gió buốt vào lòng Tím thương sầu ai có biết cho chăng? Tím run rẩy dưới trời đông băng giá Không hiểu sao tôi lại yêu màu tím Có lẽ tím dại,tím buồn,tím cô đơn Thương màu tím bơ vơ chiều chủ nhật Phố lên đèn màu tím vẫn lang thang...! Xao Xuyến Lòng trong trắng như mùi thơm sách
vở Chưa một lần vướng bận những sầu đau Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau Và sung sướng ngày khai trường chợt đến Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm Bâng Khuâng Tháng 9 Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9 Nghoảng lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi Ai nép vội góc hiên trường bỡ ngỡ Chờ heo may về vương tóc rối bay Đốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mới Thu soi gương tô bờ má thêm hồng Đừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vội Kẻo nắng sân
trường hỏi lá có vàng không? Làn mắt biếc tiếng nói cười xao xuyến Ai thênh thang trong một khúc giao mùa Tôi khép lại đôi dòng lưu bút cũ Gọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuâng Học Trò Ngày xưa nhớ tuổi học trò Những chiều tan học mình chờ đợi nhau Nhớ gì trong gió lao xao Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng Sao em tôi cũng ngượng ngùng Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi Bài thơ đã viết hết lời Muốn trao rồi ngại,ngại rồi
không trao Để mùa hạ ấy qua mau Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm Để giờ tôi đã xa xăm Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa Những Bài Thơ Không Đề 1.Mực tím dễ thương áo trắng ai Đừng đem mây xuống vắng chân trời Em đi một bước ta dừng lại Nghe tím dọc đường cỏ non phơi 2.Ngập ngừng áo trắng ô hay Bài thơ lưu bút trao tay thẹn thùng Đến rồi ngày đỏ rưng rưng Con ve rã giọng trên lưng phượng hồng 3.Một chút thu vàng một chút
xuân Rằm trăng ngày ấy chẳng bâng khuâng Tinh khôi trang giấy thơm mùi vở Cỏ rối đường về không vướng chân 4.Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúc Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương Tôi thay mực cho vừa màu áo tím 5.Một mai rồi tháng năm sẽ lớn Ai sẽ quên một thoáng trời hồng Sẽ quên có một người đợi trông Một kẻ đứng dọc đường mãi đợi 6.Vậy đó mà bỗng nhiên họ lớn Tuổi 20 đã đến có ai ngờ? Một hôm giai khúc mùa ve
lại Đứng ngẩn trông vời màu áo tuổi thơ 7.Xin được mãi là thiên thần áo trắng Giọt mực hồn nhiên đậu lại trên tay Xin nghe hoài loài sơn ca thánh thót Của những ngày hoa nắng thơ ngây 8.Đừng đến nữa ngày giã từ lớp học Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc Khi tất cả quanh mình hóa thân thương Và đừng quên nghe một thuở học đường 9.Hững hờ gió thổi rung cây Một bông hoa phượng rơi ngay đầu thềm Ra sân định nhặt tặng em Ngờ đâu em đã đến xem trước rồi
10.Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặt Chợt hiện vế nguyên vẹn ở trong tim Nghe bâng khuâng sao cứ muốn đi tìm Tháng ngày qua lấm lem màu mực tím 11.Mấy nhịp cầu tre đưa ta về chốn cũ Chút ân tình xin nhắn gởi về ai Ngõ vắng năm xưa giờ còn chung kỉ niệm Khi xa rồi còn đọng mãi trong tim Trong hơi thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say. Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay Tiếng ve trong veo xé đôi
hồ nước Con ve tiên tri vô tâm báo trước Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu. Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu Bài hát đầu, xin hát về trường cũ Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm. Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi? “Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi Với lại bảy chú lùn rất quấy” “Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp
ấy” (Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao). Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm. Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi! Em đã yêu anh, anh đã xa vời Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại Không thấy trên sân
trường – chiếc lá buổi đầu tiên. |